Nhớ

Chương 25: Những cuộc thương lượng




Đem Ninh Trúc Tắc bế lên về nhà tranh lúc, Diệp Thần đặt nàng lên trên giường giúp nàng đắp lên chăn. Sau đó liền muốn đứng dạy quay đầu rời khỏi. 

“Đừng đi… ở lại bên ta được không?” Ninh Trung Tắc mở miêng níu kéo nói. Nàng thật sự vô cùng sợ hãi nếu hắn lần nữa bước ra khỏi cánh cửa này, nàng liền hội không có gặp được hắn nữa.

“Nếu ta ở lại, ngươi sẽ cho ta đồ tốt gì sao? Nói thật, ta muốn ngươi mặc vài bộ đồ miêu nữ… chậc chậc… nhất định vô cùng đẹp mắt.” Diệp Thần nhìn Ninh Trung Tắc khẽ mỉm cười đề nghị nói.

“Chỉ cần ta mặc thì ngươi sẽ ở lại hay sao?” Ninh Trung Tắc đôi mắt tỏa sáng lấp lánh nói.

“Cái này thì...” Diệp Thần vốn dĩ định đồng ý nhưng lập tức từ bên ngoài truyền đến những tiếng động di chuyển của một đám đệ tử các môn phái đang tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Lần này chính là muốn xảy ra một trận huyết chiến.

“Xin lỗi quý cô, trước tiên thì nam nhân của ngươi phải đi cứu thế giới cái đã. Nếu không sẽ rất nhiều kẻ phải chết. Ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Diệp Thần khẽ mở miệng lắc đầu cười lịch thiệp kéo tay nàng hôn lên theo đúng tiêu chuẩn hoàng gia anh nói.

Hắn thật chất chỉ quan tâm đến những mỹ nữ xinh đẹp của phái Hằng Sơn sẽ chết mà thôi. Còn cái khác môn phái… lão tử quan tâm cái rắm.

“Ngươi nhất định sẽ trở lại chứ?” Ninh Trung Tắc mặt khẽ có chút đỏ ửng hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cách nói chuyện kiểu này. Nhưng cảm giác gì đó rất quý phái.

“Tất nhiên rồi, trước khi ngươi tỉnh giấc. Ta sẽ trở lại cùng với bữa sáng và một vài ly rượu. Vậy nên đừng lo lắng gì cả ngủ ngon.” Diệp Thần khẽ hôn lên nàng cái chán nói sau đó liền quay người đi ra đến cửa.

“Này...” Ninh Trung Tắc vẫn gọi với theo Diệp Thần nhìn hắn đầy ngọt ngào. 

“Còn chuyện gì sao?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng.

“Nếu như ngươi cứu được thế giới… sau khi trở lại, ta không chỉ đơn giản mặc mấy bộ đồ kỳ quái đâu… ta sẽ cho ngươi chơi cửa sau. Được chứ?” Ninh Trung Tắc liền đem ra điều kiện động viên nói.

“Tất nhiên phải trở lại rồi. Ai bảo ta có hẹn với… cửa sau đâu.” Diệp Thần khẽ cảm thấy phấn khích lập tức liền háo hức đầy sức sống lon ton chạy đi ra bên ngoài.

Trước khi rời khỏi, hắn cũng vẫn không có quên đem một đoạn pháp trận nhỏ nhưng đầy đủ để bảo vệ nơi này trong bất xuất ngoại bất nhập. Dù sao hắn cũng là đọc qua tác phẩm Kim Dung nhiều, ở truyên nào cũng có cảnh NTR vô cùng đặc mẹ nó sắc. Hắn vẫn là đề phòng còn hơn đi theo chân Quá Cụt, hoặc cha Dương Khang,... đầu đội sừng, chân đạp vỏ.

Nhanh chóng hướng trên Hắc Mộc Nhai bên trên hành tẩu, Diệp Thần liền có thể nhanh chóng bắt gặp Ngũ Nhạc Kiếm Phái đang xông lên trên núi đâu. Có vẻ như họ vẫn chưa bị phát hiện, vẫn là nói, Đông Phương Bạch cố tình để họ tiến lên trên núi đâu.

“Thời gian tấn công đều đến, vẫn chưa có tìm được Nhạc phu nhân sao?” Tả Lãnh Thiền một bộ mặc khó chịu nhìn tứ chưởng môn còn lại lên tiếng hỏi.

Đêm hôm qua, năm người bọn họ đều rơi vào trạng thái cuồng loạn thèm máu và thịt người. Hoàn toàn không nhận thức được mình hành vi cũng như ý thức được xung quanh. Tỉnh dạy họ chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, miệng có mùi máu vị đạo vô cùng buồn nôn.

“Vẫn không có, nàng chắc hẳn bận việc gì đi.” Nhạc Bất Quần phất nhẹ ống tay thầm mắng, cái này nữ nhân rồi cuộc chạy đi nơi nào nha.

“Hừ, nữ nhân luôn làm ra nhiều chuyện rắc rối. Lần này công đánh lên Hắc Mộc Nhai thất bại, Nhạc phu nhân liệu có gánh được hay không hậu quả chứ?” Tả Lãnh Thiền mặt gầy đều cau có mở miệng đem trách nghiệm đùn đẩy. Nói thẳng hắn chỉ đề phòng xảy ra bất chắc, không có kẻ thay hắn đỏ vỏ mà thôi.

“Tả chưởng môn, cái này nói thật sự có chút quá rồi chứ? Dù sao thì Nhạc phu nhân chỉ là một cái nữ nhân. nàng không tại cũng không có lý gì lại gây ra hậu quả lớn như vậy.” Định Dật sư thái lên tiếng nói một lời công đạo.

“Đúng vậy, sư muội ta nhất định có điều khó nói mới làm như vậy. Các vị chưởng mông, Nhạc mỗ ở đây thay sư muội cho các ngươi tạ lỗi. Nếu như lần này công đánh Hắc Mộc Nhai thất bại, Nhạc mỗ tình nguyện lần nữa dẫn Ngũ Nhạc công đánh Nhật Nguyệt Thần Giáo lấy công chuộc tội.” Nhạc Bất Quần ánh mắt lấp lóe lấy lui làm tiến nói.

“Chỉ một cái nữ nhân không tạo nên cái gì sóng gió. Việc này vẫn là thôi đi. Dù sao nàng cũng chỉ là đi cùng mà thôi. Cùng không tính là Ngũ Nhạc Kiếm Phái chưởng môn.” Tả Lãnh Thiền ánh mắt lấp lóe vẫn là chịu lùi bước thầm mắng một tiếng Nhạc Bất Quần ngụy quân tử cáo già.

Lấy thủ làm công, rõ ràng muốn mượn cớ dẫn dắt Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Đem hắn đạp dưới chân. Hừ, đừng hòng ta để ngươi đạt được mục đích.

Tại gần đó trên cành cây, Diệp Thần tay cầm trái đào cắn một miếng nhìn Ngũ Nhạc Kiếm Phái chia rẽ khẽ khinh bỉ một câu: “Hừ, một lũ ô hợp, thảo nào Đông Phương Bạch trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung lười biếng đem người đi tiêu diệt cái này Ngũ Nhạc Phái. Đơn giản đây chính là pháo hôi làm nền.”

Một cái lão bà thì tại người ta trên giường vẫn hoàn toàn không lo lắng tính toán mưu kế. Một cái đùn đẩy trách nghiệm gia hỏa. Một kẻ thì miệng đầy kinh phật dạ đầy tạp niệm. Hai tên thì theo kiểu ta là ai, ta ở đâu? Ai sai ta? Chỉ đâu đánh đó ngu ngốc não ung người.

Nhìn sơ qua tổng thể hoàn toàn không khác gì mấy nhóm lưu manh hết thời ở đường phố dẫn theo vài thằng đàn em đi ra vẻ với đám côn đồ thành thị.

“Đám khói kia là?” Diệp Thần vốn từ tốn nhàn nhã hành tẩu lên núi lúc. Liền bắt gặp trên núi phát ra một kỳ lạ làn khói màu đen khiến hắn mắt có chút nhíu lại.

Trên Hắc Mộc Nhai có hỏa hoạn? Xem ra, mọi chuyện liền chuẩn bị bắt đầu rồi đây. Ngũ Nhạc Kiếm Phái cũng rất nhanh chú ý đến cái này đám khói lập tức mừng rỡ. Hắc Mộc Nhai có biến, đây là cơ hội hiếm có của bọn họ nha.

Trong Hắc Mộc Nhai, khắp nơi mọi người đều nhanh chóng đi bê nước dâp hỏa. Tung tích Ngũ Nhạc Kiếm Phái xông lên núi đều bị bỏ qua. Tại sao ư? Vì cháy lớn lần này căn bản không phải đâu khác liền là Hắc Mộc Nhai bên trong động nơi mà giáo chủ Nhậm Ngã Hành bế quan tu luyện đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.