Nhớ

Chương 18: Giấc mơ




Bầu trời cuối hè, vẫn luôn tới tương đối muộn. Đã 6 giờ 30, trời mới chỉ nhá nhem tối. Lục An Nhiên ngồi ngay ngắn trong phòng nhìn vào chiếc túi trống không mà ngây ngốc.

Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lục An Hổ đẩy cửa bước vào nhìn thấy Lục An Nhiên vẫn còn mặc nguyên bộ đầm liền mà ban ngày đã nên anh tò mò hỏi: “An Nhiên? Tại sao em vẫn chưa thay trang phục?”

“Thay trang phục gì chứ...” Lục An Nhiên thở dài một hơi đưa chiếc túi trống rỗng cho Lục An Hổ nhìn.

“Tại sao chỉ còn mỗi cái túi không thôi?” Lục An Hổ cũng kinh ngạc.

“Anh đoán xem?” Khóe miệng Lục An Nhiên dương lên.

“Đại khái anh cũng biết rồi.” Trong lòng Lục An Hổ cũng đoán được 8 9 phần 10: “Bây giờ phải làm sao?”

“Đi thôi!” Lục An Nhiên đứng dậy: “Vừa lúc phải đi đón cái người tên Tỉnh Hướng Ân kia,, đi đến cửa tiệm đó rồi chọn đại một bộ vậy!”

“Tùy tiện chọn như vậy làm sao so sánh được với bộ đã đặt trước được chứ?” Lục An Hổ hơi cau mày.

“Cũng đúng...” Lục An Nhiên không nhịn được mà cau mày, cô đương nhiên cũng biết chuyện này, nhưng cũng không có biện pháp đúng không? Chuyện đột xuất xảy ra, cô cũng rất đau đầu mà!

Lúc này Kỷ Nhu cũng gõ cửa tiến vào: “An Nhiên, An Hổ, hai con nên xuất phát rồi.” Sau đó liền phát hiện Lục An Nhiên vẫn mặc đồ ở nhà, Kỷ Nhu kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Bộ lễ phục hình như bị chị họ An Hân lấy đi rồi.” Lục An Nhiên hai tay đan chéo.

“Chuyện này...” Kỷ Nhu hơi hơi cau mày: “Vậy hôm nay con phải làm sao?”

“Con...” Lục An Nhiên cắn cắn môi: “Con cũng không biết nữa... tạm thời mua một bộ?”

“Đợi một chút...” Kỷ Nhu đánh giá Lục An Nhiên từ trên xuống dưới sau đó vỗ tay một cái nói: “Đợi mẹ một lát.” Tiếp đó nhanh chân chạy ra ngoài.

Lục An Nhiên và Lục An Hổ quay qua nhìn nhau. Ước chừng qua khoảng 3 đến 5 phút, Kỷ Nhu liền chạy trở lại, trong lòng ôm một hộp quà to tướng màu trắng, đem chiếc hộp bỏ lên giường nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, mặc dù kiểu dáng có hơi đơn giản, nhưng nhìn vào chất liệu liền có thể thấy được giá cả cũng không thấp.

“Đây là?” Lục An Nhiên nhìn lễ phục hiếu kỳ hỏi.

“Trước tiên mặc thử đã.” Kỷ Nhu cười nói.

Lục An Hổ xoay người rời khỏi phòng của Lục An Nhiên sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục An Nhiên thay bộ lễ phục vào, cảm giác cũng vừa vặn, mặc dù không vừa người bằng việc may theo số đo, nhưng lại có một phong vị riêng. Bộ lễ phục trước táo bạo, nhiệt tình, có sự xuyên thấu tạo nên một vẻ thần bí, nếu như đem ra so sánh thì có thể nói bộ lễ phục đó như là hoa hồng trong đêm.

Mà bộ lễ phục trên người Lục An Nhiên hiện tại, cũng là lấy hoa hồng làm chủ đề, toàn thân màu trắng, thanh lịch. Lục An Nhiên đứng trước gương xoay một vòng, bộ lễ phục cúp ngực dài trên đầu gối 3 phân, thiết kế quấn vòng làm nổi bật chiếc eo xing đẹp của cô. Các đường nét hoa văn của những đóa hồng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn.

Kỷ Nhu nắm lấy tay của Lục An Nhiên để cô ngồi lên chiếc ghế dựa sau đó dùng tay lấy một chiếc kẹp tóc kẹp lên mái tóc dài xõa trên lưng của cô. Chiếc kẹp tóc này cũng làm theo chủ đề hoa hồng, độ lớn nhỏ bằng một nửa lòng bàn tay.

Lục An Nhiên lắc lắc đầu, cảm giác chiếc kẹp tóc này nhìn tuy nhỏ nhưng khi kẹp lên lại rất chắc chắn, tóc hai bên sườn được kẹp lên, khuôn mặt cô nhìn có chút mập mạp tròn trịa như khuôn mặt trẻ con trông càng thêm đáng yêu.

Trong mắt Kỷ Nhu ánh lên vẻ yêu thương, lấy một sợi dây chuyền từ đằng sau Lục An Nhiên vòng qua cổ cô nhẹ nhàng đeo vào.

“A! Sợi dây chuyền đẹp quá!” Lục An Nhiên có chút kinh ngạc, hôm nay cho dù là bộ lễ phục hoặc kiểu tóc đều là loại hình rất quy củ, chỉ duy nhất sợi dây chuyền mới đeo lên kia, thanh lịch sang trọng. Một đóa hoa hồng lớn bằng đầu ngón tay cái được gắn lên trên sợi dây chuyền bạch kim tinh tế vừa vặn dừng ngay giữa xương quai xanh của Lục An Nhiên. Đóa hoa hồng được làm bằng thủy tinh, mặc dù bản thân Lục An Nhiên không hiểu lắm về thủy tinh, nhưng nhìn hiệu quả ánh sáng của ánh đèn phản chiếu trên đóa hoa cô biết là giá trị của vật này cũng không thấp.

“Bộ lễ phục này mẹ mặc khi lần đầu tiên đi hẹn hò với ba Hạo của con.” Kỷ Nhu đặt hai tay lên hai vai của Lục An Nhiên mỉm cười dịu dàng nói: “Lúc đó có một cuộc bán đấu giá, bộ lễ phục này cũng là do ba Hạo của con chuẩn bị.” Kỷ Nhu dùng đầu ngón tay lướt qua mặt dây chuyền ngay giữa xương quai xanh của Lục An Nhiên: “Mặt dây chuyền này cũng là ba Hạo của con đấu giá mua cho mẹ.”

“Mẹ... bộ lễ phục này chứa đựng hồi ức quý báu như vậy...” Lục An Nhiên nhìn Kỷ Nhu, ánh mắt dịu dàng: “Con, con vẫn là không nên mặc nó...”

“Không sao!” Kỷ Nhu nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẹ cũng mập hơn rất nhiều so với lúc đó, bộ lễ phục này để lại cũng mặc không được nữa, bây giờ đưa con mặc cũng đúng lúc!” Kỷ Nhu cười lớn: “Không nghĩ là lúc đó mẹ lại ốm như vậy, lại còn có thể mặc vừa loại lễ phục này!”

“Mẹ, bây giờ mẹ vẫn rất đẹp!” Lục An Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Nhu.

“Nha đầu ngốc, chỉ biết dỗ dành cho mẹ vui thôi!” Kỷ Nhu dịu dàng vuốt ve hai má của Lục An Nhiên: “Bộ lễ phục này mặc dù thuộc loại bảo thủ nhưng mà lại không bị lỗi thời, cộng thêm mặt dây chuyền này, rất phù hợp với buổi vũ hội đêm nay như vậy cũng đủ rồi!”

“Cảm ơn mẹ!” Lục An Nhiên cảm kích cười với Kỷ Nhu nói.

“Nói với mẹ câu cám ơn làm gì chứ!” Kỷ Nhu nắm lấy đôi tay nhỏ của cô: “Đối với mẹ mà nói, nhìn thấy con mặc bộ lễ phục chứa đựng hồi ức mà mẹ trân quý nhất, liền giống như là đang nhìn thấy con người ngày xưa mà mẹ đã từng...” khóe miệng Kỷ Nhu mang theo nụ cười: “Mẹ rất vui.”

“Ừm...” khóe mắt Lục An Nhiên ngấn lệ.

“Đến đây, mẹ trang điểm nhẹ cho con.” Kỷ Nhụ nhẹ nhàng vuốt má Lục An Nhiên.

“Dạ!” Lục An Nhiên gật đầu ngoan ngoãn ngồi im.

Kỷ Nhu cúi người xuống dùng mỹ phẩm hiện có trang điểm nhẹ cho Lục An Nhiên. Vốn dĩ là một cô bé 15 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng như vậy đã đủ rồi.

Sau một hồi bận rộn, Lục An Nhiên liền cùng với Lục An Hổ và Tiết Định An đã đứng đợi từ rất sớm ở dưới lầu 1 đi đến bữa tiệc, Tiết Định An phụ trách lái xe, đây cũng là một cái lí do rất tốt để tối nay anh có thể tránh bị mời rượu. Tiết thị cũng nằm trong danh sách được Long thị mời tới, chỉ hi vọng tối nay không gặp phải người nào đó đáng ghét là được...

Lúc đón được Tỉnh Hướng Ân, rõ ràng là anh ta đã bị cách ăn mặc và trang điểm của Lục An Nhiên làm cho kinh ngạc: “Lục tiểu thư không vừa ý bộ lễ phục mà tôi thiết kế sao?”

“Rất vừa ý!” Lục An Nhiên cười nói: “Bộ lễ phục rất đẹp.”

“Vậy tại sao lại không mặc bộ đó?” Tỉnh Hướng Ân không hiểu hỏi.

“Bởi vì quá đẹp...” Lục An Nhiên ý vị thâm sâu mà kéo dài câu nói.

“...” lúc này Tỉnh Hướng Ân cũng không hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của Lục An Nhiên.

Mà ở một nơi khác, tại không gian vũ hội, lúc Sở Dao nhìn thấy bộ lễ phục xinh đẹp hoa mỹ trên người Lục An Hân, trong mắt đố kỵ muốn phát ra lửa, lại nhìn lại bỗ lễ phục rác rưỡi trên người, trong lòng Sở Dao mất bình tĩnh một cách nghiêm trọng, nhưng vẫn bày ra một bộ mặt tươi cười: “Oa! Chị An Hân! Chị thật sự rất đẹp nha!”

“Hừ.” Lục An Hân hừ lạnh cười một cái, đó là điều đương nhiên! Bộ lễ phục này chính là tồn tại vì cô ta: “Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.” Lục An Hân đưa thiếp mời cho vệ sĩ ngoài cửa của Long gia, Sở Dao lập tức đi theo.

Vệ sĩ tiếp nhận thiếp mời sau đó trên dưới đánh giá Sở Dao, cả ánh mắt đều chứa đầy vẻ nghi hoặc. Nhận được ánh ánh mắt của vệ sĩ, Sở Dao hận đến nỗi không thể tát cho Lục An Hân hai tát thật mạnh, đều do cô ta! Tại sao lại để cho ả mặc loại lễ phục rác rưỡi này? Nếu như Lục An Hân đưa bộ lễ phục trên người cô ta cho ả, hôm nay ả ta cũng không phải chịu loại sỉ nhục này! Người của Lục thị đều là rác rưởi.

“Cô ấy là bạn đồng hành với tôi.” Lục An Hân tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy ánh mắt của vệ sĩ, trong lòng càng tự tin với sự lựa chọn của bản thân, nếu như hôm nay cô ta mặc bộ lễ phục đó xuất hiện ở đây. Vậy thì người chịu mất mặt chính là cô ta rồi.

“Mời vào.” Lục An Hân tâm cao khí ngạo cùng với Sở Dao toàn vẻ xấu hổ tạo thành một sự tương phản rất sắc nét thật sự là một cảnh rất buồn cười.

Bóng người đứng ngay cánh cửa sổ trong phòng trên lầu hai cách đó không xa nhìn thấy bóng dáng đó, khóe miệng Long Ngọc Tinh hàm chứa nụ cười, sau đó một giây, nụ cười của Long Ngọc Tinh trở nên cứng đơ...

Bộ lễ phục này là của Lục An Nhiên, nhưng mà người này... tuyệt đối không phải là Lục An Nhiên! Mặc dù có hơi mơ hồ, nhưng anh có thể khẳng định, cảm giác này, tuyệt đối không phải Lục An Nhiên!

“A Thái!” chân mày Long Ngọc Tinh nhíu chặt: “Hóa đơn của Tỉnh Hướng Ân đã gửi đến chưa?”

“Đã gửi đến rồi.” A Thái trả lời: “Tối hôm nay mới đưa đến đây.”

“Tiền chuyển rồi sao?” Long Ngọc Tinh tiếp tục hỏi.

“Vẫn chưa.” A Thái lắc đầu: “Hiện tại phải gửi đi sao?”

“Không cần gửi cho anh ta nữa.” Long Ngọc Tinh nói: “Một cắc cũng không cần chuyển!”

“Vâng…” A Thái gật đầu.

“Đi thôi.” Long Ngọc Tinh chỉnh sửa lại cổ áo, xoay người rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ, để anh trả tiền cho vợ anh thì được, những người khác… đơn giản là nằm mơ!

Vừa bước vào không gian bữa tiệc, Lục An Hân liền tìm kiếm bóng dáng của Long Ngọc Tinh từ trong ra ngoài, Long thị tổ chức vũ hội, Long Ngọc Tinh nhất định sẽ xuất hiện, lần trước bị Lục An Nhiên giành trước, lần này cô ta nhất định phải chú ý một chút, mau chóng tìm thấy Long Ngọc Tinh!

Quả nhiên giống như Lục An Hân đã nghĩ, Long Ngọc Tinh rất nhanh liền xuất hiện trước mặt mọi người, anh của hôm nay vẫn mang chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt mà bữa tiệc lần trước đã đeo mà xuất hiện, trước tiên là đi lên sân khấu phát biểu, sau đó đi xuống sân khấu, đem quy định của bữa tiệc ngày hôm nay đưa cho người dẫn chương trình.

Toàn bộ những ly rượu mà khách khứ đến mời đều bị Long Ngọc Tinh lấy lý do dị ứng mà từ chối, vốn dĩ địa vị của anh đã có quyền từ chối những ly rượu mời này, huống hồ lúc này tâm trạng của anh lại không được tốt lắm. Đem ánh mắt dừng trên người Lục An Hân, trong lòng Long Ngọc Tinh nổi lửa.

“Long thiếu! đã lâu không gặp!” trong tay Lục An Hân bưng một ly rượu đi đến trước mặt Long Ngọc Tinh, chứa đầy phong tình vạn chủng. Hôm nay cô ta có tự tin tuyệt đối, bộ lễ phục này chính là thứ giúp cô ta tự tin hơn.

“Ừm…” Long Ngọc Tinh lạnh lùng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người rời đi, không dừng lại thêm một phút giây nào bên Lục An Hân.

Biểu tình của Lục An Hân trở nên khó coi, chuyện này với nhũng gì cô ta đã nghĩ hoàn toàn không giống nhau.

Nhìn thấy biểu tình của Lục An Hân, Sở Dao vui sướng trong lòng, đây là cô ta đáng nhận được! mà tình hình của Sở Dao cũng không tốt hơn Lục An Hân là mấy, bữa tiệc đêm nay có người nào trên người không phải hoa phục chứ? Mặc bộ lễ phục giống ả như hiện tại trực tiếp mà nói chính là chuyện cười, trước đây ả ta chỉ đơn giản cảm thấy có chút khó coi, nhưng hiện tại ả ta thỉnh thoảng lại nhận được những ánh mắt khinh thường hướng về ả, ả thật sự rất muốn khóc… đặc biệt là khi ả đã tiến vào không gian bữa tiệc được một lát rồi, cư nhiên không hề có một người nào đến bắt chuyện với ả, thật sự ả vẫn chưa hề gặp qua cảnh này!

Lúc này, Sở Dao và Lục An Hân đều hướng sự bực tức của bản thân đến Lục An Nhiên vẫn chưa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.