Nhớ

Chương 17: Câu chuyện dài




Editor: tiểu Dược Dược

Chỉnh sửa: Jena Lee

Mặc bộ lễ phục lên người, Lục An Hân nhìn mình trong tấm gương, thần sắc bỗng trở nên hoang mang….Cô ta đang làm cái gì đây? Đây là trộm đồ! Đây…đây không phải việc cô ta nên làm….

Nhưng mà…

Tay của Lục An Hân vuốt ve qua lại trên bề mặt bộ lễ phục… cô ta thật sự rất thích bộ lễ phục này…. Thích chết đi được... Lần đầu tiên, thời điểm nhìn thấy Lục An Nhiên mặc bộ lễ phục này xuất hiện trước mặt mình, cô ta như bị nó thu hút tưởng muốn phát điên lên! Bộ lễ phục này bất luận nhìn ở phương diện nào cũng thật hoàn mỹ! Sự kết hợp hoàn hảo giữa đen và đỏ càng khiến cô động lòng. Phải biết rằng, đỏ và đen là hai màu mà cô ta thích nhất! Một điều duy nhất tối qua cô ta quên làm do vội vàng quá, khiến chô cô ta quên lấy theo đôi giầy...

Việc đầu tiên cô ta làm là sáng sớm nay liền vội vàng trốn về nhà không kịp chào hỏi, tâm trạng không yên. Sau khi về nhà cũng rất khó chịu chỉ muốn trả trở lại, thậm chí còn lo lắng nếu như Lục An Nhiên làm lớn chuyện thì phải thế nào? Nhưng nếu không phát hiện ra thì sao? Vạn nhất Lục An Nhiên cảm thấy là do người hầu trong nhà trộm đi thì sao….

Đem lễ phục trộm vào trong tay suốt cả một đêm, cô ta lăn qua lộn lại, cả đêm liền mất ngủ. Cô ta lo nghĩ đủ mọi khả năng, cuối cùng đưa ra chủ ý, thậm chí cháy rồi cũng không muốn đem lễ phục trả lại.

Thực tế Lục An Hân có lòng dạ nhỏ nhen, nếu như Lục An Nhiên không thể tham gia lễ hội, vậy không phải quá lãng phí bộ lễ phục này rồi sao? Tốt nhất là Lục An Nhiên không có lễ phục để mặc, không cách nào tham dự tiệc tối, đến lúc đó, cô ta sẽ mặc nó ra sân khấu!

Bộ lễ phục xinh đẹp như vậy…..Long Ngọc Tinh nhìn thấy nhất định sẽ vừa mắt thậm chí bị mê hoặc… Lục An Hân không thể không nghĩ lại.

Đứng trước gương, hai tay để chéo trước trước ngực, bản thân trong gương… đẹp như thế… bộ lễ phục này dường như xuất hiện là vì bản thân cô ta vậy.

Long Ngọc Tinh là cơ hội duy nhất để chuyển mình, cô ta tuyệt đối phải nắm bắt được cơ hội này, bất kể phải trả giá ra sao.

Cô ta không muốn đem lễ phục trả cho Lục An Nhiên… tuyệt đối không… bộ lễ phục này là của cô ta… LÀ CỦA CÔ TA! Hiện tại đã mặc trên người cô ta, ai cũng đừng mong cướp được!

Lúc này cánh cửa bị gõ lên, Lục An Hân run lẩy bẩy nói: “Ai vậy…?”

“Tiểu thư, dưới lầu có người tìm.” Dì Lưu giúp việc ở ngoài cửa thông báo.

“Ai tìm tôi?! ” Lục An Hân cảm thấy cổ họng khô khốc, mồ hôi lạnh trên trán rỉ ra từng hạt.

“Cô ấy nói cô ấy tên là Sở Dao.” Dì Lưu đáp.

“Sở Dao?” Lục An Hân nghe thấy người đến là Sở Dao, không nhịn được mà thở ra một hơi nhẹ nhõm, thanh thanh cổ nói: “Tôi biết rồi, dì đi xuống đi!”.

“Vâng” Dì Lưu đáp một tiếng rồi đi xuống dưới lầu.

Lục An Hân xoay lại nhìn mình trong gương, cắn cắn môi dưới, sau đó tháo váy ra thận trọng cất vào tủ, thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, nhìn lại mình trong gương chỉnh lại đầu tóc xong mới ra khỏi phòng ngủ, lúc đi từ trên xuống phòng khách lầu một, đúng lúc nhìn thấy Sở Dao ngồi trên ghế sô pha đợi cô ta, Sở Dao mặc một chiếc váy xanh bạc hà tươi mát, tinh tế: “Sở Dao, sao đột nhiên chạy đến tìm chị vậy?”

“Chị An Hân!” Lúc Sở Dao nhìn thấy Lục An Hân liền đứng dậy nhảy cẫng lên: “Lâu quá không gặp chị, em nhớ chị!”

“Haha, miệng thật ngọt!” Lục An Hân miệng cười trong lòng thì không, mục đích của Sở Dao đến tìm cô, chẳng qua muốn dựa vào tiếng tăm của cô xuất hiện trong bữa tiệc khiêu vũ, quan hệ trước đây của bọn họ chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, Sở Dao lợi dụng thân phận thiên kim nhà họ Lục của cô ta, cô ta lại lợi dụng Sở Dao ở bên cạnh Lục An Nhiên sử dụng chút thủ đoạn. Đôi bên lợi dụng nhau, cả hai đều rất rõ ràng, cố ý duy trì thái độ im lặng: “Cũng vừa khéo, tối mai có lễ hội, chị đang thiếu bạn đồng hành, muốn thì chị dẫn em đi chơi nhé!” Để Sở Dao nói ra chuyện này, chẳng thà cô ta nói ra trước, còn có thể giành quyền chủ động.

“Thật ạ! ” Mắt Sở Dao sáng lên, mục đích hôm nay của ả ta chính là chuyện này! Ả ta muốn tham gia lễ hội, nhất định phải tham dự cùng Lục An Hân mới được, nếu không cửa lớn họ Long chỉ dựa vào thân phận như ả ta sao có thể vào được!

“Em có lễ phục dạ hội chưa?” Lục An Hân hỏi.

“Cái này…” Sở Dao lúng tung đan tay lại: “Đường đột quá, chưa chuẩn bị nữa…”

“Ngày mai mới là lúc lễ hội bắt đầu, ở đây chị có bộ lễ phục chưa mặc qua, em muốn thử không?” Lục An Hân hỏi.

“Cám ơn chị An Hân! Chị An Hân, chị đối xử với em thật tốt!” trong lòng Sở Dao trở nên vui sướng, trên mặt, trong mắt không thể che giấu nổi sự thích thú. Bên Lục An Nhien giẫm phải cái đinh, ngược lại ở đây không ngờ có được thu hoạch lớn.

“Haha.” Lục An Hân cười nói: “Lên lầu với chị đi!’

“Dạ!” Sở Dao vội vàng theo sau Lục An Hân lên lầu hai, một bên cùng Lục An Hân lên phòng một bên không tiếc lời mĩ miều, giả dối khen ngợi: “Wa, chị An Hân, phòng chị vừa to vừa đẹp! Cái đèn bàn này thiết kế thật đẹp! Nhìn là biết do thiết kế gia nổi tiếng thiết kế rồi!” Sở Dao nhìn nội thất phòng của Lục An Hân, trong lòng như bị tát cho một cái, phòng này không hơn phòng ngủ của ả ta là bao! Nhưng ngược lại vẫn không tiếc lời khen ngợi: “Có thể ở chỗ này ngủ một đêm chắc thích chết mất!”

“Chính là bộ này.” Lục An Hân từ trong tủ lấy ra một bộ lễ phục màu trắng được bọc tránh bụi nói: “Em vào nhà vệ sinh thử xem sao nhé!”

“Cám ơn chị An Hân.” Sở Dao cười cầm bộ lễ phục đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Sở Dao cũng biến mất, cô ta khinh bỉ hừ một tiếng, gỡ chống bụi của lễ phục, thay lên người lập tức sự khinh thường tràn đầy trong lòng. Bộ lễ phục này cũng quá bình thường rồi, giá chắc không quá mười mấy vạn, kiểu phổ thông, chất liệu bình thường, thiết kế tầm thường. Dài tới đầu gối, chiết eo lại không có tay, ở cổ và eo đều có kim cương điểm xuyết, dưới váy có họa tiết thủ công. Giày phối cùng cũng là giày cao gót mũi nhọn màu trắng, cũng cao đến mấy phân, chất liệu da bò, kiểu dáng cứng ngắc, chỉ được cái mang lên chân khá thoải mái, không phải quá khó chịu.

Sở Dao nhìn lại mình trong gương khi mặc lên bộ lễ phục, nhếch miệng cười khinh bỉ, trước đây mỗi lần ả ta xuất hiện trong vũ hội đều mặc bộ lễ phục do đích thân Lục An Nhiên tự chuẩn bị, bộ nào cũng đều là cao quý không gì có thể so sánh được? Loại lễ phục thuộc dạng rác rưỡi này, cũng là lần đầu tiên cô ta mặc nó!

Dù rằng trong lòng khinh bỉ, nhưng bề ngoài Sở Dao vẫn phải diễn xuất cho trọn vẹn, mở cửa phòng vệ sinh ra, Sở Dao đến trước mặt Lục An Hân: “Chị An Hân, thật là rất cám ơn chị!”.

“Oh, rất đẹp”. Lục An Hân chỉ liếc thoáng qua một cái, bộ lễ phục này vốn dĩ là cô ta bất đắc dĩ tự mua chuẩn bị để ngày mai dùng, còn nghĩ nếu không kiếm được tiền từ chỗ Kỷ Nhu để mua bộ mới thì đành mặc nó vậy. Nhưng hiện tại cô ta đã có bộ lễ phục mới rồi, bộ này cũng không có đất dùng nữa, cho Sở Dao được rồi!

“Thật sự cám ơn chị An Hân!” Nụ cười trên mặt Sở Dao đều tỏ ra hờ hững: “Chị An Hân em muốn hẹn chị ăn trưa.”

“Không có thời gian rồi!” Lục An Hân nhìn móng tay mình đáp: “Hôm nay còn có việc, chỉ có thể hẹn ngày khác vậy.”

“Nếu như chị An Hân bận việc rồi, vậy em không làm phiền nữa ” Sở Dao cầm quần áo của mình đi vào nhà vệ sinh, sau khi thay xong bộ quần áo của mình ả ta thuận tiện xin phép ra về, rời khỏi phòng ngủ của Lục An Hân, đi tới lầu một, Sở Dao lại gặp phải Lục An Hoa đang lấy nước vào ly, Sở Dao cười lên tiếng: “Anh An Hoa.”

“Là em à!” Lục An Hoa liếc xuống nhìn Sở Dao, mấy ngày nay anh ta bị cấm túc ở nhà, sắp nghẹn chết rồi, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu! Đều vì con nhỏ chết tiệt Lục An Nhiên kia.

“Anh An Hoa không vui à?” Sở Dao mặt ngây thơ.

“Còn không phải là bạn thân tốt của em sao! Em gái tốt của anh!” Lục An Hoa nghiến răng nói: “Đều là nhờ phúc của nó!”

Nghe được điều này trong mắt Sở Dao chợt lóe lên sự tính toán, miệng khẽ nâng lên nói: “Anh An Hoa, anh sao thế… ở trong tim Sở Dao, anh An Hoa rất giỏi giang! An Nhiên hiện tại rất được nuông chiều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa con gái, sau này gia sản của Lục Thị không phải đều là của anh An Hoa hay sao...”

“Hừ.” Rốt cuộc cũng nghe được một câu này, tâm trạng của Lục An Hoa cũng tốt lên rất nhiều: “Em nói thật hay.”

“Em đâu biết nói chuyện, anh An Hoa vốn dĩ là như vậy mà!” Sở Dao hơi cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ: “Sau này… còn phải nhờ anh An Hoa chiếu cố Dao Dao nhiều hơn đấy!”

“Nói phải nói phải!” Lục An Hoa lại bừng bừng khí thế trở lại, hắn ta thích muốn chết được cái tư vị được sùng bái này, lập tức vỗ tay: “Nếu cần đến sự giúp đỡ của anh, em cứ mở miệng một tiếng là được.”

“Thật vậy chứ?” Sở Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục An Hoa cao hơn cô ta rất nhiều: “Thật sự rất cảm ơn anh!”

Nhìn Sở Dao ánh mắt đầy sùng bái, hư vinh trong lòng Lục An Hoa được lấp đầy rồi, mà đối diện với Sở Dao hai mắt sáng long lanh, Lục An Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm giác trước giờ chưa từng có tự nhiên sinh ra, bất giác đưa tay vuốt ve bờ má của Sở Dao.

Mà Sở Dao rụt rè cúi đầu, sau đó nói: “Em… em về trước đây…” Sau đó chạy bước nhỏ rời đi. Để lại Lục An Hoa ngây người tại chỗ.

Chạy ra khỏi biệt thự nhà Lục An Hân, biểu cảm trên mặt Sở Dao đầy chán ghét, phẫn nộ. Cô ta vừa đi vừa dùng lực xoa má---chỗ lúc nãy bị Lục An Hoa sờ qua, mãi đến khi trên mặt cảm thấy đau, Sở Dao mới ngừng tay. Nhìn mặt đất vẻ đầy căm tức cô ta chửi: “Thật kinh tởm! Thứ rác rưởi gì lại muốn chạm vào tôi! Hừ!”. Nhưng sau khi nghĩ lại ả ta nghĩ đến kế hoạch sau này,  Sở Dao lại một lần nữa cười ra tiếng: “Người của Lục gia, thật sự đều là lũ ngốc nha!”.

Cô ta lập tức lấy điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Lâm Hạo Thịnh.

Mà Lâm Hạo Thịnh sau khi nhận được tin nhắn khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười khác lạ, tất cả đều trong kế hoạch của hắn, từng bước từng bước thực hiện, hắn có linh cảm, rất nhanh, Lục thị sẽ là của hắn rồi! Hắn ta cũng rất nhanh thôi sẽ thực hiện được kế hoạch trả thù của mình!

Đưa mắt nhìn ngoài của sổ,lúc này, bầu trời thật trong xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.