Nhớ

Chương 12: Quyền của quỷ




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

Gấu bụng bự: nay hứng nên đăng 2 chương cho ae thoả mãn nhớ

- ----------------

Mễ Đường dở khóc dở cười, gửi cho nữ sĩ Mạnh Viện một cái sticker biểu cảm.

Nữ sĩ Mạnh Viện: Nhãi con, cuối cùng con cũng để ý đến mẹ, con có nhớ mẹ không?

Mễ Đường: Con đang đi học.

Nữ sĩ Mạnh Viện: vậy con nhận được tiền chưa, dùng để mua quần áo nhé.

[tặng hoa.jpg]

Mễ Đường: Vâng ~

Nữ sĩ Mạnh Viện: Tiền tiêu vặt tháng này đã tiêu hết chưa? Ba con có cho con tiền không?

Mễ Đường: Chưa tiêu hết, ba có cho.

Nữ sĩ Mạnh Viện: Có đủ không? Không đủ thì để mẹ nói, lần trước mẹ đã nói với ba con cho nhiều tiền hơn, vì con chuyển trường còn phải mời các bạn ăn cơm.

Mễ Đường: Đủ rồi.

Nữ sĩ Mạnh Viện: Nhãi con thật lạnh lùng với mẹ, cũng không nói nhớ mẹ. [ khóc ]

Mễ Đường đành phải cho bà biểu cảm ôm hôn, rồi ngọt ngào với bà vài câu.

Nữ sĩ Mạnh Viện: Chờ mẹ về Nam Thành với con, yêu con.

Nói chuyện với Nữ sĩ Mạnh Viện xong, cô mới trả lời Hạ Tuệ Dao.

Chưa nói được mấy câu, thì chuông tan học vang lên.

"Mễ Đường, cậu có ở trong trường không?" Du Mông Dương hỏi.

"Mình về nhà." Mễ Đường cầm lấy cặp sách.

"Mình cũng về nhà, chúng ta đi cùng nhau nhé." Du Mông Dương có chút vui vẻ.

"Ừ." Mễ Đường nghĩ nghĩ rồi không từ chối.

Hai người vừa ra khỏi lớp, Lộ Lâm cũng cầm lấy cặp sách, chuẩn bị về.

Ngồi cùng bàn với Lộ Lâm tên là Diệp Hàm, thấy anh đứng lên liền hỏi: "Hôm nay cậu về sớm vậy?"

Lộ Lâm nói: "Ừ."

Diệp Hàm cảm thấy kỳ lạ, "Bình thường không phải chờ mọi người về hết thì cậu mới về sao?"

"Về ký túc xá sớm một chút còn trải giường chiếu." Lộ Lâm nhìn ra phía ngoài lớp học.

Diệp Hàm: "Thế à, vậy chúng ta đi cùng nhau."

"Ừ."

Ra khỏi lớp, trên cầu thang chật kín người.

Du Mông Dương nói: "Những bạn học về đầu tiên là những người ở lại trường, họ phải tranh thủ về để lấy nước nóng không thôi sẽ phải xếp hàng, một lát nữa sẽ bớt đông thôi."

Khi Mễ Đường sắp xuống cầu thang, cảm giác phía sau có người, cô theo bản năng xoay người lại thì lòng bàn chân thấy không vững, nhìn xuống hóa ra đang dẫm vào chân của người khác.

Cô ngước mắt lên vừa đúng lúc nhìn vào mắt Lộ Lâm.

Đôi mắt trong suốt của anh thêm chút sâu xa, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn.

Mễ Đường đứng không vững, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau, nhưng phía sau lại là cầu thang, cô thấy sắp bị ngã xuống thì một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô lại thật mạnh.

Hình ảnh trước mắt chợt lóe lên, cơ thể quay lại đụng vào một bộ ngực rắn chắc.

"Mễ Đường, Cậu không sao chứ?" Du Mông Dương gần như kinh ngạc hét lên.

Tóc của Mễ Đường tạo thành một vòng cung giữa không trung, một vài sợi lướt qua chóp mũi của Lộ Lâm, trong nháy mắt đó, anh ngửi thấy mùi thơm hương hoa tinh tế ngọt ngào mà không ngán.

Một tay của Mễ Đường bị Lộ Lâm kéo, còn tay kia đặt trước ngực Lộ Lâm, cách lớp quần áo mà vẫn cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập.

Hai người nhìn nhau, thời gian yên lặng vài giây.

Lúc Lộ Lâm buông cô ra, thì nhanh chóng rời mắt đi

"Cảm ơn." Mễ Đường cười rộ lên, khuôn mặt mềm mại động lòng người, cảnh xuân tràn đầy trong mắt.

"Không có gì." Lộ Lâm không nhìn cô, anh cảm thấy vẫn còn ngửi được mùi hương vừa rồi, muốn bỏ đi cũng không được.

Anh vòng qua Mễ Đường, muốn đi xuống cầu thang.

"Giày của cậu bị mình giẫm bẩn rồi." Mễ Đường chặn anh lại.

Lộ Lâm cúi xuống nhìn, lông mày cũng không hề nhăn lại chút nào, "Không có việc gì."

Mễ Đường đến trước mặt anh muốn anh phải nhìn mình.

Cô cong môi, cười làm cho người ta không rời được mắt, "Vậy? Mình phải cám ơn cậu như nào?"

Lộ Lâm: "Không cần."

"Không được, ngày mai mình sẽ mang cho cậu một món quà." Mễ Đường chớp mắt.

Không cho Lộ Lâm cơ hội từ chối, Mễ Đường nhón chân lên chạm vào mặt anh nói, "Được rồi, mình đi trước đây."

......

Ra khỏi tòa nhà, Du Mông Dương ngập ngừng hỏi Mễ Đường: "Cậu thích lớp trưởng phải không?"

"Lộ Lâm là lớp trưởng?"

"Ừ." Du Mông Dương gật đầu.

"Ừ." Mễ Đường không hề che dấu, "Thích vì cậu ấy đẹp trai."

Du Mông Dương ngẩn người, sau đó cười: "Tất cả mọi người đều nói lớp trưởng đẹp trai."

"Đúng vậy, nhưng khi mình theo đuổi được thì cậu ấy là của mình."

Mễ Đường cười rộ lên, đôi mắt như trăng khuyết rất quyến rũ, "Mình và cậu ấy có xứng đôi không?"

Du Mông Dương nhìn đến ngây ngẩn cả người, trong đầu xuất hiện hình ảnh Lộ Lâm cùng Mễ Đường vừa rồi, thật sự rất đẹp.

"Ừ, rất xứng đôi." Cô trả lời một cách nghiêm túc.

Mễ Đường thấy cô nàng ngốc nghếch, nhịn không được vỗ đầu cô, "Bạn cùng bàn thật là ngoan."

Du Mông Dương xấu hổ mà cúi đầu, mặt và lỗ tai đều đỏ lên.

Lúc đến cổng trường, Du Mông Dương hỏi: "Nhà cậu có xa không?"

"Không xa, lái xe mất mấy phút." Mễ Đường nói.

Du Mông Dương: "À, mình đi xe đạp về, còn cậu?"

"Ngồi xe, tài xế chắc đã đợi sẵn ở cửa."

Mễ Đường cầm điện thoại lên nhìn vào, đã thấy được tin nhắn của bác Dương.

Nghe Mễ Đường nói, Du Mông Dương ngẩn người.

Đối với người trong gia đình khá giả ở thành phố nhỏ này, lại còn có tài xế đưa đón cô thật sự chưa bao giờ tiếp xúc qua

Du Mông Dương nghĩ thầm: Mễ Đường không chỉ xinh đẹp, gia cảnh cũng rất tốt, thành tích khẳng định cũng rất giỏi, được ngồi cùng bàn với cô ấy, thật may mắn.

Du Mông Dương tìm được xe đạp của mình bị khóa ở ven đường, "Mình đi trước, chào nhé."

"Được." Mễ Đường từ xa đã nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đang bật đèn sáng trong xe.

Rất ít xe ô tô riêng đỗ ở trường học, cho nên một chiếc xe cao cấp như này nhìn rất nổi bật, liếc mắt một cái là thấy.

Lúc Mễ Đường kéo cửa xe để đi vào, rất nhiều học sinh nhìn cô chằm chằm.

Sau khi lên xe, Mễ Đường mới thấy trong xe còn có một người khác.

"Anh, sao anh lại đến đây?" Mễ Đường hơi ngạc nhiên, "Anh không ở trường à?"

"Đến để xem em một chút."

Đang nói chuyện là anh trai của Mễ Đường —— Mễ Phong.

Mễ Phong cùng Mễ Đường, hoàn toàn kế thừa gien tốt nhất của Mễ gia, dáng người diện mạo đều là trăm dặm mới tìm được một, Mễ Phong thì giống với nữ sĩ Mạnh Viện hơn, vừa đẹp trai lại nam tính

Nữ sĩ Mạnh Viện là người lai hai dòng máu Trung và Pháp, cho nên khuôn mặt hai anh em Mễ Phong, Mễ Đường cũng có chút pha trộn, nhìn thì không quá rõ, chủ yếu ở mũi và đôi mắt to.

Mễ phong lớn hơn Mễ Đường năm tuổi, vẫn đang là thiếu niên, học ở thành phố Z, hôm nay lái xe từ thành phố z đến Nam thành mất hơn 2 giờ.

Biết Mễ Đường hôm nay khai giảng, nên Mễ Phong lái xe từ trường học đến đây

"À." Mễ Đường gật đầu, "Khi nào anh quay lại trường."

Mễ Phong liếc nhìn cô, "Anh vừa đến, em đã muốn anh đi luôn?"

"Chỉ hỏi chút thôi." Mễ Đường cười nói.

Mễ Phong: "Trường mới thế nào? Lúc chiều sao không trả lời tin nhắn của anh."

Mễ Đường: "Lúc chiều em hơi bận nên không kịp nhìn điện thoại, trường học giống như nhau, không có gì đặc biệt."

Mễ Phong: "Ừ, tiền còn đủ không?"

"Đủ." Mễ Đường cảm thấy mọi người lớn trong nhà đều muốn hỏi cô câu này, cho dù vẫn liên tục cho cô tiền tiêu vặt.

Mễ Đường lấy điện thoại ra nhìn, tin nhắn vẫn hiện liên tục.

Hạ Tuệ Dao hỏi cô đã về đến nhà chưa.

Mẹ của Hạ Tuệ Dao và mẹ của Mễ Đường vừa là bạn bè vừa là hàng xóm với nhau từ rất lâu rồi, sau đó thế nào mà Mễ Đường lại nhận mẹ của Hạ Tuệ Dao làm mẹ nuôi, cho nên hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt.

Mễ Đường: Sắp về đến nhà

Hạ Tuệ Dao trả lời rất nhanh: Cậu chậm quá!

Mễ Đường: Không phải, do anh tớ đến đón.

Hạ Tuệ Dao: Anh ấy tới làm gì? Anh ấy không cần đến lớp sao?

Mễ Đường: Tới để xem, chắc cũng sắp đi rồi.

Hạ Tuệ Dao: À, chắc là đến gặp cậu, anh cậu đối xử với cậu tốt thật tốt

Mễ Đường: Hâm mộ?

Hạ Tuệ Dao: Không phải, đúng rồi, có việc hỏi cậu......

Mễ Đường: Hử?

Hạ Tuệ Dao: Phó Khi tìm tớ, muốn tớ cho cậu ta địa chỉ, cậu ta muốn chuyển cho cậu cái gì ý, có cho không?

Mễ Đường: - -

Hạ Tuệ Dao: Tớ nên cho không?

Mễ Đường: Cho cậu ta làm gì.

Hạ Tuệ Dao: Được.

Mễ Đường ban đầu muốn nói chuyện về Lộ Lâm với Hạ Tuệ Dao, nhưng suy nghĩ lại, để tránh phiền phức nên tạm thời không nói, Hạ Tuệ Dao cùng lớp với Phó Khi, Phó Khi thích cô cũng do Hạ Tuệ Dao giật dây.

Cách có mấy phút, Mễ Đường còn chưa cảm giác gì đã thấy đến cửa nhà.

Ngôi nhà mới mà Mễ gia mua là căn nhà ba tầng hiện đại, trong khu phố tốt nhất mà cách trường của Mễ Đường cũng rất gần.

Mễ Đường vừa vào cửa đã về luôn phòng mình, cô ở tầng hai, phòng đã được sắp xếp xong xuôi, hôm nay Mễ Phong mới đến lần đầu nhưng trên đường đi đón Mễ Đường, dì gúp việc đã sắp xếp căn phòng mới cho anh ở.

Sau khi trở về phòng, Mễ Đường nhìn thấy một túi giấy trên giường mình.

Trong túi giấy là một cái hộp giấy lụa có một con búp bê gốm tinh xảo nằm bên trong, rất xinh đẹp, khuôn mặt có ba phần giống Mễ Đường, đôi mắt màu xanh lam, búp bê mặc một chiếc váy màu đỏ, có điểm thêm đá cùng ngọc trai.

Mặc dù từ nhỏ Mễ Đường không có hứng thú với những đồ chơi của bé gái, nhưng cô phải thừa nhận rằng con búp bê này rất đẹp, cô rất thích.

Trong nhà chỉ có Mễ Phong, nhưng Mễ Đường cảm thấy đây không phải món quà của anh, anh ấy sẽ không mua kiểu quà này để tặng cô, Mễ Phong giống hệt nữ sĩ Mạnh Viện, chỉ thích chuyển khoản cho cô, còn người mà mua cho cô các món quà như này chỉ có thể là cậu cô.

Thương hiệu búp bê gốm này, Mễ Đường biết, rất khó để đặt hàng, có tiền cũng chưa chắc đã mua được, hơn nữa con búp bê này có thể giống cô như vậy thì chắc chắn không thể tùy tiện mua được.

Mễ Đường nghĩ, vẫn nên xuống tầng hỏi Mễ Phong.

Khi cô đi đến cầu thang nhìn thấy phòng bếp sáng lên, Mễ Phong đang đứng đưa lưng về phía cô, mùi thức ăn bay trong không khí.

"Anh đang làm gì đấy?"

Mễ Phong quay đầu lại, "Nấu mì, em ăn không?"

Mễ Đường cũng cảm thấy đói, "Ăn."

Mễ Phong không thấy bất ngờ, thuận miệng hỏi: "Có thêm trứng gà không?"

"Có."

Mễ Phong mở ra tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, nghĩ một chút rồi lại cầm hai lon bia.

Mễ Đường đi đến cạnh anh nhìn anh thuần thục đánh trứng gà.

Mễ Đường: "Anh chưa ăn tối?"

Mễ Phong: "Ăn rồi, nhưng lại đói bụng."

Một lúc sau, mì đã nấu xong.

Mễ Đường nếm, hương vị cũng không tệ lắm, ngon hơn cô nấu nhiều.

Cô không ăn nhiều vào buổi tối, cho nên chỉ cần một bát mì là xong.

Cô đặt đũa xuống rồi hỏi: "Quà là do anh cầm đến?"

Mễ Phong đã ăn xong rồi, ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại, "Ù, cậu bảo anh đưa cho em."

"Vâng, được rồi, em về phòng trước, anh rửa bát nhé. "

" "Ừ."

Trở về phòng Mễ Đường gọi điện thoại ngay cho cậu.

Cậu là em trai của nữ sĩ Mạnh Viện, hơn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, rất thương Mễ Đường, thường xuyên mua quà cho cô, lúc thì mua cho cô một cái nhà, nếu không phải cô còn nhỏ chưa có bằng lái thì chắc mua luôn cho cô mấy chiếc xe hơi, trừ bỏ những thứ này, thì ngày lễ ngày tết, đều sẽ có quà lớn quà bé cho cô.

Sống trong một gia đình như vậy, Mễ Đường người cũng như tên, lớn lên trong hũ đường, người trong nhà ý đều chiều theo ý cô.

Trên tầng 3 trong một gian phòng đã tắt đèn ở ký túc xá trung học Trường Lễ.

Phòng này có 6 người, tất cả đều là nam sinh lớp 3.

Trong phòng yên tĩnh rất lâu, nhưng đột nhiên có người lên tiếng: "Mọi người cảm thấy học sinh mới chuyển trường như nào?"

"Mễ Đường sao?"

"Ừ, đúng vậy, làm gì có ai khác ngoài cô ấy?"

"Khá tốt."

Nam sinh nói chuyện đầu tiên cười nói, "Khụ, các cậu có thấy cô ấy là nữ sinh đẹp nhất trường không?"

"Đúng vậy."

"Nhưng trông cô ấy rất lạnh lùng, con gái đến từ thủ đô đều như vậy sao?"

"Các cậu nghĩ cô ấy có quan hệ gì với Tạ Phong, Tạ Phong gọi cô ấy là chị Mễ."

"Hai người bọn họ đều đến từ thủ đô, chắc học cùng một trường, có lẽ Mễ Đường cũng là đầu gấu."

"Tạ Phong đánh nhau lợi hại như thế mà còn gọi cô ấy là chị Mễ, có phải Mễ Đường cũng biết đánh nhau?"

"Chắc không phải đâu, cô ấy nhìn gầy như thế, cánh tay cùng cái eo nhỏ kia không giống như đánh nhau được, cũng không thấy nhuộm uốn tóc."

"Chân cũng rất dài......"

Trong ký túc xá im lặng.

"Cái cậu này, Lâm Xuyên, nhìn không ra, còn nhìn tới chân người ta nhé."

"Chuyện này có sao đâu, các cậu không phải không thấy."

"Eo thon nhỏ, chân dài, xinh đẹp, ngày mai chắc chắn sẽ rất nhiều nam sinh tới lớp chúng ta."

Mọi người trò chuyện càng ngày càng sôi nổi, đột nhiên có người phát hiện chỉ có Lộ Lâm không nói câu nào.

"Lộ Lâm, sao cậu không nói câu nào, ngủ rồi à?"

Tác giả có lời muốn nói: Ký túc xá của nam sinh về đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.