Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 12: Đồng thi




“Mẹ à, sao ca ca này cứ đi theo chúng ta thế?” Bạch Vô Thương nhìn thoáng qua Sở Tử Dật vẫn đi bên cạnh họ, hỏi.

Khoé miệng Sở Tử Dật giật giật, xoa xoa mặt ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên thấy ghét bộ mặt trẻ con của mình, mày nhướng lên, sửa lại lời Bạch Vô Thương, “Nhóc quỷ, ta là thúc thúc của con, không phải ca ca nhá!” Hắn không thèm nhận cấp bị giáng thế đâu!

Đáng giận thật! Lại gọi bé là nhóc quỷ nữa! Ánh mắt Bạch Vô thương oán hận nhìn chằm chằm Sở Tử Dật.

“Ôi, ha ha, con gọi là Vô thương, thế ta đây gọi con là Vô thương nhé?” Sở Tử Dật lập tức nhớ tới lúc ở tửu lầu có gọi bé một câu là nhóc quỷ, vội vàng cười cười lấy lòng bé.

Bạch Mặc Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Tử Dật một người đang đi đằng sau, hắn nghĩ vậy thì cứ để cho hắn đi cùng vậy, dù sao đợi lát nữa xấu mặt cũng không phải là nàng!

“Mẹ, cho mẹ này!” Bạch Vô thương cầm một chiếc gương đồng từ trên quầy hàng đưa cho Bạch Mặc Y.

Bạch Mặc Y sợ run chút nhìn mặt kính phản chiếu ánh sáng, đưa tay ra nhận, nhưng cũng không muốn soi gương, mà cho tới tận bây giờ đến thế giới này nàng cũng chưa nghĩ đến, nàng vẫn không muốn nhìn khuôn mặt của thân thể này ra sao, lớn lên là méo hay tròn, xấu hay đẹp, nàng vốn chẳng biết.

Gương đồng dù gì cũng không thể so được với gương thuỷ tinh ở hiện đại, tuy hình ảnh có chút không rõ, nhưng cũng không khó nhận ra được người trong gương, mặt mày thanh tú, tuy da có chút tái nhợt nhưng cũng dễ nhận ra là một giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, chỉ là một mỹ nhân vậy thôi, song tính cách lại quá nhát gan, chẳng trách mà Sở Quân Mặc muốn rũ bỏ vô tình. NHưng nếu khối thân thể này mà thay đổi linh hồn là nàng thì cũng chỉ để cho chính nàng làm chủ rồi!

“Thế nào, Mặc Y, nàng có thích không? Nếu thích cứ nói ta sẽ mua cho nàng!” Không cam lòng bị bỏ rơi, Sở Tử Dật tiến lên nói.

“Tránh ra, mẹ ta mới không thèm này nọ của ngươi đâu!” Tiểu Vô thương chạm phải Sở Tử Dật một chút, tay nhỏ giật giật hông hắn, trong mắt loé lên tia cười giảo hoạt.

“Được rồi, đi nào!” Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn một cái, cái động tác nhỏ kia cũng không giấu được mắt nàng, thằng bé này nhất định là rất tức giận chuyện Sở Tử Dật vàư rồi gọi bé là nhóc quỷ đây mà.

“mẹ à, chúng ta đi mau đi!” Bạch Vô Thương kéo Bạch Mặc Y đi lên trước, tách một đoạn ngắn với Sở Tử Dật.

“Lạch cạch” một tiếng, vừa đi cách quán nhỏ vài bước chân mấy hộp son nước rớt ra từ trong người Sở Tử Dật, đập lên trên giầy hắn đủ mọi màu sắc, làm cho nhiều người xúm lại xem.

“Nè, ngươi không thể đi được, ngươi cầm này nọ của ta vẫn còn chưa trả tìên kia kìa!” Chủ bán hàng túm lấy Sở Tử Dật nói hàm súc.

“Không phải ta lấy!” Ánh mắt Sở Tử Dật bốc lửa nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương ở phía trước đang le lưỡi trêu hắn, nói oán hận.

“Không phải lấy mà chính là trộm! Mọi người mau đến xem nha, trông người thế, ăn mặc xa xỉ vậy, dĩ nhiên lại là kẻ trộm đó!” Chủ bán hàng thấy hắn không chịu nhận, hét tướng lên, càng có nhiều người vậy quanh hơn, chỉ trỏ với Sở Tử Dật, ánh mắt đầy khinh thường.

“Trả tiền đây, mau đưa tiền đây!” Chủ hàng lại nói, túm chặt lấy tay áo hắn, chỉ sợ hắn chạy.

“Được, ông đây đưa tiền cho ngươi!” Sở Tử Dật phẫn hận rút tay về, sờ bên hông, khuôn mặt trẻ con lúc đỏ bừng lên rồi lại tái đi.

Còn tiểu Vô Thương ở đằng trước thì lại rất cao hứng cầm một chiếc túi đầy màu sắc, Sở tử Dật nhận ra đó chẳng phải chính là túi tiền bên hông của hắn đó sao? Ma quỷ, thằng nhóc này đúng là quỷ nhỏ mà, bỗng chốc tức giận, thế mà lại bị nó thiết kế!

“Bạch Vô thương, ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiếng gầm lên giận dữ phát ra, mọi người đều điếc tai hết, Sở Tử Dật tức tới muốn nổ mũi, tiếc là chủ hàng lại cầm chặt tay không buông, chỉ đành trơ mắt nhìn hai mẹ con không tim không phổi kia rời đi!

Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn ngọc bội của Sở Tử Dật bên hông, thản nhiên nói với Bạch Vô thương, “Con à, sau này đừng có là kẻ trộm nhá!”

Bạch Vô thương ngượng ngùng lè lưỡi, nhưng trên mặt lại chẳng có tia hối hận, ai bảo hắn cứ gọi bé là nhóc quỷ chứ, bé cũng không còn nhỏ mà, đã sắp năm tuổi rồi đó!

“Nhưng mà, nếu làm thì phải làm cho sạch sẽ chút, không để lại dấu vết thì càng tốt!” Bạch Mặc Y cười nhắc nhở Bạch Vô thương.

Xuân Nhi “bùm” một cái ngã bổ chửng, vội vàng đứng dậy, có cách dạy con như thế sao? Tiểu thư này thay đổi quá lớn rồi sao? À, bình thường tuy tiểu thiếu gia cũng bị khá nhiều người bắt nạt, nhưng sau lưng những người đó cũng không quá nha, không phải bị trừng mắt hoặc bị đạp một đạp, chỉ là lúc ngủ sẽ bị rất nhiều loại côn trùng rắn rết xuất hiện trong chăn, nhưng này đó, tiểu thư lại không biết, nhưng mà nàng ta thì rất rõ mà!

Cửa Bạch phủ đứng vài nha hoàn bà tử, nhìn thấy ba người Bạch Mặc Y trở về thì vội vàng đi lên trước, nói, “Đại tiểu thư à, phu nhân đã chờ ngài rất lâu rồi đó, xin mời đi ạ!”

Trong lời nói chẳng có chút tôn kính nào, thái dộ ngạo mạn, ánh mắt tràn ngập khinh thường, cứ tà tà nhìn ba người trước mặt!

“Vô thương à, con có sợ không?” Bạch Mặc Y hỏi Bạch Vô Thương nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng vô tình.

“Mẹ à, con không sợ!” Bạch Vô Thường kéo Bạch Mặc Y thật chặt, ngẩng cao đầu, mắt to ngời sáng nhìn mẫu thân, dù sao thì nương thế nào với bé, chỉ cần co thể ở cùng một chỗ với mẹ, cái gì bé cũng không sợ!

“Được, đi, chúng ta đi gặp ông ngoại trên danh nghĩa của con đi nào!” Bạch Mặc Y tán thưởng nhìn con, tuổi dù nhỏ nhưng cũng có phần dũng khí này, rất được!

Theo mấy người họ đi thẳng đến đại sảnh Bạch phủ, trong phòng ngồi một đống người đen đặc, ngoài công tử Bạch Vũ Thần ra, nhà họ Bạch tất cả mọi người từ nhân viên đến chủ nhà cũng đều đến đông đủ cả, kể cả Bạch Sương Hoa đang bị thương ở lưng nữa.

Mọi người thấy ánh mắt nàng không hề chớp, xen lẫn sự phẫn hận, khinh thị, bất kể cho bao nhiêu con mắt, Bạch mặc Y cũng chẳng thèm quan tâm xem có con mắt nào tỏ ra thương tiếc đồng tình không, hầu hết đều là thái độ im lặng thờ ơ, thản nhiên coi như không có.

Một mệnh phụ phu nhân mặc toàn thân quần áo đỏ sậm, quý giá ngồi ở vị trí chủ chính, đó chắc chắn là mẹ của Bạch Sương Hoa rồi, hiện giờ là chủ nhà của Bạch gia, ở dưới còn có hai vợ thứ của Bạch Triển Bằng, là Mai di nương và Lục di nương, đều ngồi theo thứ tự trên dưới.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người hai mẹ con Bạch Mặc Y, toaà thân toát ra lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, khoé miệng hơi mím lại, ánh mắt loé lên tia lạnh lẽo bắn ra quét nhìn mọi người một lượt, mõi người mà chạm vào ánh mắt đó, cũng bất giác như bị đông lạnh lại.

Nàng ta đã thay đổi thật rồi, đâu còn là Bạch Mặc Y thấy ai cũng đều khúm núm cúi đầu, nói cũng chẳng dám lớn tiếng một câu kia nữa, trên người nàng toả ra ánh sáng chói mắt, cứ dứng lẳng lặng ở đó mà nhìn, tao nhã tự tin, nghiêm nghị uy nghi, mỗi cái nhấc chân giơ tay đều toả ra vẻ tao nhã cao quý, cả người rách nát kia không dấu được tư thế tuyệt vời, khuôn mặt vốn nghiêng nước nghiêng thành giờ lại càng làm cho người ta thấy bỏng mắt!

“Bạch phu nhân, tìm ta có việc sao?” Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm Bạch phu nhân đang ngồi, ánh mắt châm chọc.

“Mặc Y, tuy ta không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng hiện giờ ta là phu nhân chính của lão gia, ngươi nên gọi ta một câu là mẹ cũng đúng chứ hả!” Bạch Phu nhân thả ly trà trong tay ra, cau mày nhìn Bạch Mặc Y nói.

“Ta chỉ nhớ rõ mẹ ta không phải họ Lý thôi!” ánh mắt Bạch Mặc Y đánh giá từ trên xuống, cả người đeo đầy tiền, toàn thân tôn quý, cuối cùng dừng mắt vào vòng tay ngọc trên cổ tay bà ta, nheo mắt lại, vẫn còn nhớ rõ đó chính là của Bạch phu nhân thật, cũng chính là mẹ của Bạch Mặc Y này, trong lòng bất giác lạnh lùng.

“Ngươi….To gan! Nói gì thì nói ta cũng vẫn là chủ gia đình của Bạch phủ, ngươi là Bạch đại tiểu thư, xem ta hôm nay thay mặt lão gia dạy dỗ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!” Bạch phu nhân đập mạnh một cái trên bàn, lớn tiếng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.