Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)

Chương 80: Chơi tâm nhãn




Hàn Phong trên đường đi làm về, đang lái xe, điện thoại reo, là Phương Nguyên: “Hàn Phong, anh đang trên đường về nhà sao?”

- Anh đang lái xe, sao thế? Nhớ anh à?

- Anh đừng đùa nữa. Anh à, tối nay, anh đến nhà em dùng cơm nhé. Em muốn chính thức giới thiệu anh với chị họ em.

- Uh, anh hiểu rồi

* * *

5h chiều, Hàn Phong đã có mặt ở nhà Phương Nguyên. Vì mọi người đã quen thân nhau nên không khí nhanh chóng vui vẻ, hòa hợp. Lý Minh cùng Hàn Phong đến ra mắt mang theo một bó hoa tươi cùng một giỏ hoa quả tươi.

Đình Quyên: “Phương Nguyên, lúc nãy mẹ em gọi cho chị nhắn em gọi lại ngay đấy”

Phương Nguyên lên lầu nói chuyện một lát rồi Hoàng Anh cũng theo lên. Họ nói chuyện một lúc lâu, Phương Nguyên: “ mẹ nhắc chúng ta về ngay vì trường đại học có giấy báo rồi, khoảng giữa tuần sau sẽ nhập học.”

Hoàng Anh: “ tớ hiểu rồi. nhưng…cậu đã nghĩ nên nói với Hàn Phong và Lý Minh như thế nào chưa?”

Họ đắn đo một lúc không nói gì, cả hai không nhận ra Hàn Phong đang đứng sau cánh cửa phòng đã nghe hết mọi chuyện. Bữa tối diễn ra vui vẻ, mọi người cùng xem phim sau khi dọn dẹp bữa tối.

* * *

Phương Nguyên ngồi bó gối cạnh cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Một vị khách bước vào phòng làm cô giật mình.

Phương Nguyên: Anh chưa về sao?

Hàn Phong:Anh đã xin phép chị Đình Quyên rồi, hôm nay anh sẽ ở lại đây với em.

Cô vòng tay ôm lấy anh. Cô không biết phải nói thế nào với anh nữa. Cô chỉ muốn tiếp tục ở bên anh, mãi mãi ở bên anh không xa cách.

Hàn Phong: “ em sao thế? Cảm động quá à?”Anh lấy tay lau nước mắt cô. Hàn Phong: “em biết không? Em đẹp nhất chính là lúc em cười đấy…nếu em cười lên anh sẽ nói cho em một bí mật”.

Phương Nguyên mỉm cười hạnh phúc.

Hàn Phong thì thầm vào tai cô: “ngày mai chúng ta sẽ cùng bỏ trốn nhé”.Hàn Phong ra hiệu ok làm Phương Nguyên bật cười. Phương Nguyên nằm trong vòng tay Hàn Phong mơ giấc mơ bình yên, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn : “không sao đâu, chúng ta sẽ ổn thôi”.

* * *

Hai người đã thức dậy từ lúc chưa có ai thức dậy, Phương Nguyên lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo: “hôm nay anh mặc bộ này nhé.”

Hàn Phong đưa mắt nhìn cô khó hiểu. Phương Nguyên giải thích: “là áo đôi do em thiết kế đấy, ước mơ của em chính là được mặc đồ đôi dạo phố với người mình yêu, nhất là bộ đồ đó do em thiết kế”. đó là bộ đồ dùng thiết kế đơn giản, chất áo mát, tiện lợi, không nổi bật nhưng là hàng độc và không thể thiếu mũ, kính râm rồi. Hai người rón rén ra khỏi nhà.

* * *

Địa chỉ đâu tiên, họ dừng chân tại một khu công viên rộng lớn, cùng đạp xe vòng quanh hồ rồi dừng lại trên thảm cỏ thả diều. Họ giả vờ lén lút vào cửa hàng tiện lợi mua một đống thức ăn nhanh khiến nhân viên trong cửa hàng cũng phải nghi ngờ. họ cùng ăn những món ven đường, chụp những bức sticker nhí nhố trong công viên, tham gia những trò chơi mạo hiểm, vừa nắm lấy tay nhau cùng la hét. Phương Nguyên nằng nặc đòi Hàn Phong cho vào nhà ma, vừa vào đã ôm chầm lấy anh nhưng nhất quyết không chịu ra, vừa ra ngoài thì đã khóc thét lên.

- Được rồi, qua rồi, ngoan đừng khóc nữa. biết sợ còn cố đòi vào bằng được?- Hàn Phong dịu dàng

Phương Nguyên vẫn còn sụt sịt nấc lên từng tiếng: “ước mơ của em là được cùng người yêu vào nhà ma một lần”.

- lần sau có ước mơ gì nhớ bàn bạc trước với anh nhé.

- sợ quá anh ơi, huhu – Phương Nguyên tiếp tục khóc

Hàn Phong vừa dỗ dành cô vừa bật cười.

Hai người tiếp tục thực hiện ước mơ đi chơi của Phương Nguyên cho đến muộn.

* * *

Màn đêm buông xuống, hai người dắt tay nhau về nhà, Phương Nguyên tung tăng vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, vô tình cô bị sái chân, té ngã.

Hàn Phong liền cúi xuống cõng cô thong thả đi về.

Phương Nguyên : “ Hàn Phong, cảm ơn anh.”

Hàn Phong: “chuyện gì vậy?”

- vì hôm nay anh đã thực hiện rất nhiều giấc mơ của em.

Hàn Phong mỉm cười hạnh phúc.

- cùng em thả diều, cùng em vào nhà ma, cõng em trên đường về nữa…cảm ơn anh.

- Em còn ước mơ gì chưa thực hiện được không?

- Em muốn em cùng người yêu em cùng ngắm tuyết rơi, cùng ngắm pháo hoa đón năm mới.- Phương Nguyên nhanh chóng trả lời.

Đến trước cửa nhà, Hàn Phong để Phương Nguyên xuống, vuốt lên mái tóc cô: “ ước mơ của anh chính là thực hiện tất cả ước mơ của em.”

- Hàn Phong, anh với mọi người rất lạnh lùng nhưng đối với em, anh là cơn gió ấm áp luôn thổi quanh em, khiến em không còn thấy cô đơn nữa.- Phương Nguyên ôm lấy anh.

- Ài da, bảo bối của anh, sao em lại đáng yêu thế này!

- Anh vừa gọi em là gì?- Phương Nguyên ngơ ngác

- Bảo bối …bảo bối của anh.- Hàn Phong trêu đùa

Phương Nguyên cười hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng hôn môi anh rồi chạy thẳng vào nhà: “Hàn Phong, em yêu anh”.

Đóng cửa lại, cô nhâm nhi hạnh phúc trán ngập. Hàn Phong ngơ ngác sờ lên môi mỉm cười hạnh phúc.

* * *

Đình Quyên từ trên gác bước xuống: “Phương Nguyên, em về rồi à?”

- Chị chưa ngủ sao?

- Lên phòng gọi Hoàng Anh xuống chị cần nói chuyện với hai đứa.

Phương Nguyên cảm thấy một chút hoang mang, lo sợ

Đình Quyên : “ mẹ em vừa gọi điện cho chị, mẹ nói đã đặt vé máy bay cho hai đứa rồi, chiều mai hai đứa đáp máy bay về ngay.”

- sao phải gấp như vậy?

-đại học mỹ thuật sẽ chuẩn bị sân khấu trình diễn cho 10 sinh viên đạt điểm cao nhất để trình diễn mẫu thiết kế mới nhất của họ. Vì người nằm trong top 10 người đó nếu được xếp hạng nhất sẽ có cơ hội giành học bổng toàn phần của trường đấy. em cũng biết việc em học thiết kế thời trang bố em phản đối đến mức thề sẽ không chu cấp tiền học cho em. Nếu em muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp thời trang em cần học bổng này.

Hoàng Anh: “đúng vậy, cậu nên làm theo lời mẹ đi. Chúng ta phải nghĩ cho chuyện lâu đài nữa.”

Đình Quyên: “ hai đứa hãy chuẩn bị đồ đạc đi. Trưa mai chúng ta sẽ ăn trưa xong rồi đi ngay”.

Phương Nguyên trầm tư. Hoàng Anh thì thầm: “chả lẽ cậu chưa nói chuyện phải về nước vơí Hàn Phong?”

Phương Nguyên gật đầu đầy băn khoăn.

* * *

Tại sân bay,

Phương Nguyên gọi điện thoại liên tục nhưng mãi mà không nhận được hồi âm: “Hàn Phong, anh làm ơn nghe điện thoại đi, làm ơn nhấc máy đi. Em sắp đi rồi, anh đang làm gì vậy?”

Phương Nguyên lo lắng nhìn sang Lý Minh đang xách hành lí cho Hoàng Anh: “ Lý Minh, tôi không liên lạc được với Hàn Phong. Anh đã nói chuyện hôm nay chúng tôi phải về nước chưa?”

-Lý Minh: “tôi đã để lại lời nhắn cho anh ấy trước khi tới đây. Có lẽ do sáng nay anh ấy có lịch trình dày đặc nên chưa xem tin nhắn. Trong lúc làm việc anh ấy không mang điện thoại theo người.”

Thông báo từ sân bay: “hành khách của chuyến bay từ Bắc Kinh về Hà Nội sẽ cất cánh trong vòng 20 phút nữa. Hành khách của chuyến bay mau chóng hoàn thành thủ tục lên máy bay”.

Phương Nguyên nhanh chóng hoàn thành thủ tục lên máy bay: “Lý Minh, anh ở lại giữ gìn sức khỏe . Nhờ anh chăm sóc Hàn Phong giùm tôi”.

Hoàng Anh: “Khi về nước, em sẽ liên lạc ngay với anh. Anh ở lại nhớ tự chăm sóc mình nhé”.

Lý Minh ôm lấy Hoàng Anh vẻ lưu luyến không muốn rời khỏi. Cảnh tượng này thật khiến Phương Nguyên ghen tỵ. Cô kéo hành lí nhìn lại khung cảnh xung quanh kiếm tìm một hình bóng thân thuộc, hình bóng của một người đang chạy đi tìm cô, chạy đến ôm cô. Cô lên máy bay rồi tắt máy, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt đầy lưu luyến.

* * *

Hàn Phong trong phòng hóa trang, anh mở nguồn máy điện thoại, thông báo cuộc gọi nhỡ đến dồn dập. Phương Nguyên 25 cuộc điện thoại, một tin nhắn từ Lý Minh: “Anh à, hôm nay Phương Nguyên và Hoàng Anh sẽ về nước. Anh mau đến sân bay ngay đi”.

Hàn Phong chưa kịp tẩy trang, anh liền cấp tốc chạy ra bãi đỗ xe, lái thẳng đến sân bay, vừa đi vừa liên tục gọi cho Phương Nguyên nhưng không thấy ai trả lời. Một tin nhắn từ Phương Nguyên hiện lên màn hình điện thoại Hàn Phong: “ em đi đây. Hàn Phong, em sẽ nhớ anh.”

Anh dừng xe lại bên đường, anh nhìn lên bầu trời nơi chiếc may bay đang bay ngang trời: “anh cũng vậy, sẽ rất nhớ em”, ánh mắt anh rơm rớm nước mắt nói lời tạm biệt cô.

* * *

Hai tuần sau, chuông cửa nhà Hàn Phong reo lên : “ chào anh, anh nhận được bưu phẩm từ nước ngoài gửi đến. Mời anh kí nhận vào đây”.

Hàn Phong mở hộp ra, bên trong là một bộ quần áo nam được thiết kế rất đặc biệt kém một tấm ảnh Phương Nguyên chụp chung với bộ quần áo đó- thiết kế dành giải nhất trong cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên đại học Mỹ thuật khoa thiết kế thời trang. Hàn Phong lật mặt sau của tấm ảnh với dòng chữ: “ một ngày nào đó, nhớ em, hãy mặc nó và đến tìm em. Em sẽ chờ anh”.

* * *

4 tháng sau, một ngày mùa đông trời se lạnh , gió thổi tới lạnh buốt tới tận xương tủy.

Trong hội trường của trường đại học Mỹ Thuật khoa thiết kế đang có cuộc trình diễn bộ sưu tập của những sinh viên hạng nhất. Dẫn chương trình tuyên bố : “sau đây là thiết kế xuất sắc nhất của khoa thiết kế năm nay là bộ sưu tập của sinh viên hạng nhất Phương Nguyên.”

* * *

Buổi trình diễn kết thúc suôn sẻ, Phương Nguyên nhận được lời mời của số nhà sản xuất thời trang.

Nhưng cô lại trốn vào phòng học lạnh lẽo ngồi một mình, chăm chăm nhìn chiếc điện thoại nằm yên bất động. Cô lẩm bẩm một mình: “Anh đang làm gì vậy? sao mãi không liên lạc lại? Lẽ nào bây giờ anh đang ở bên cái cô Hiểu Thanh xấu xa kia chứ?” Phương Nguyên uất ức ra khỏi phòng học.

Loa trường thông báo: “ Sinh viên Phương Nguyên của khoa thiết kế thời trang yêu cầu đến hội trường ngoài trời ngay theo lệnh triệu tập của trưởng khoa”.

Phương Nguyên thầm nghĩ: “ triệu tập, gì nữa đây, thật sự ,mệt mỏi quá!”

Cô bước vào hội trường ngoài trời tối thui, cô có chút lo sợ không biết chuyện gì xảy ra. Lối đi trên sân khấu thắp sáng, đèn chiếu sân khấu vụt sáng chiếu xuống giữa sân khấu. Phương Nguyên ngơ ngác, loay hoay nhìn xung quanh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên từ trên trời rơi xuống những hạt tuyết xinh đẹp, bay bay, Phương Nguyên giơ tay thưởng thức vẻ đẹp mơ mộng, bất ngờ từ những hạt tuyết nhỏ xinh xắn lần đầu tiên xuất hiện ở Hà Nội. Cô nàng hạnh phúc cười vui như đứa trẻ lần đâu tiên được cho quà, ngây thơ đùa nghịch xoay vòng dưới tuyết. Dưới màn tuyết trắng, một mỹ nam xuất hiện như từ trong truyện cổ tích bước ra đầy thơ mộng, thu hút.

Phương Nguyên nhìn thấy anh liền sửng sốt, đôi mắt long lanh nước mắt: “Hàn Phong”. Anh mặc bộ đồ cô đã may cho anh đẹp lộng lẫy.

Anh tiến lại phía cô, mang theo một bó hoa hồng trên tay: “chúc mừng em, Phương Nguyên”.

Phương Nguyên nhận lấy bó hoa hồng: “ Anh có phải lúc nào cũng thích đến cuối cùng không?”

- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi.

Cô nhìn anh âu yếm: “ Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không? Sao bây giờ anh mới đến?”

Anh kéo cô vào vòng tay anh: “ Anh cũng rất nhớ em nữa. Anh đã mang tuyết từ Trung Quốc đến cho em rồi, cùng ngắm tuyết rơi bên em. Anh đã thực hiện giấc mơ giúp em nè.”

Hai người ngồi xuống bệ sân khâú, Hàn Phong lấy tay lau nước mắt cho Phương Nguyên: “Sao cứ gặp anh lại khóc nhè thế? Xấu quá đi”

Phương Nguyên: “thật sao?”

Hàn Phong: “thật đó. …nhưng mà… anh thích em như thế.”

Anh đặt đầu cô dựa vào vai anh, cô nắm lấy tay anh, hai người nói chuyện vui vẻ.

Bỗng chợt, một màn pháo hoa bay vụt lên trước mắt, Phương Nguyên: “woa, đẹp quá!”

Hàn Phong: “ em thích không?”

Cô ngước lên nhìn anh: “ em thích lắm, cảm ơn anh, Hàn Phong.”

Hàn Phong nhìn cô đắm đuối: “ chỉ cần là ước mơ của em, chỉ cần khiến em vui, anh đều sẽ giúp em thực hiện.”

Anh nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi cô nụ hôn nồng nàn giữa trời đông lạnh giá, dười màn pháo hoa tuyệt đẹp của thời khắc chuyển giao năm mới- thời khắc tình yêu nở hoa trong trái tim hai người.

------------------------------------End----------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.