Nhỏ Giáo Viên Lớp Quậy Trường Six-Star

Chương 12: Người yêu thương




Lúc này bầy sói dần dần thu vòng vây tụ lại trung tâm, bọn chúng gầm gừ, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai nhân loại trong vòng kia, dường như muốn xé tan bọn họ thành từng mảnh.

Khi nanh vuốt sói sắp chạm đến áo lông cừu Bán Hạ thì trong mắt nàng rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Tiếng Bán Hạ bắt đầu xuất hiện vẻ run rẩy, nhưng mà vẫn cố tự trấn định: "Thế nào, làm thế nào?" Nàng gan dạ, thấy chết không sờn, nhưng mà cuối cùng vẫn là một cô gái yếu đuối nên khi thấy nhiều sói hung hãn như vậy từng bước tiến tới gần thì nói không sợ là không thể nào , cái này so với trực tiếp giơ cổ chém một đao càng làm cho người ta sợ hãi hơn.

Vô Mạt từ chối cho ý kiến: "Ta không biết." Đừng nói hắn một tay khó chống lại đám sói, ngay cả khi có thể, hắn cũng không thể chém giết bọn sói được. Mới vừa rồi đánh bất tỉnh một con sói, đã là cực hạn mà hắn có thể làm được rồi.

Lời ra khỏi miệng mặc dù lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn đưa ra tay đem Bán Hạ che sau lưng.

Bán Hạ vuốt nha nha thảo trong ngực: "Ta không có cách nào đem nha nha thảo cho phụ thân rồi."

Bán Hạ nắm chặt nha nha thảo, cố gắng nhớ lại tình cảnh chết đi đời trước của mình.

Nó đã quá mức mơ hồ rồi.

Nước biển lạnh lẽo, nụ cười đắc ý, hai người này khắc sâu trong trí nhớ nàng hiện lên. Nàng nhớ ra rồi, chồng nàng, tài sản kếch xù, du thuyền lãng mạn trên. . . . . . Sau đó là cái chết đau đớn.

(ặc, vậy là kiếp trước chị bị chồng giết sao??)

Bán Hạ liều mạng lắc đầu bỏ đi những thứ này, nhìn chằm chằm bầy sói. Không sao, các ngươi tới đi, ta không sợ. Ít nhất lần này ta là vì phụ thân mà chết, ta là vì cứu mình người yêu. . . . . .

Đang lúc này, chợt truyền đến một tiếng tru trong trẻo, cao ngạo.

Lập tức chẳng những Vô Mạt và Bán Hạ, mà chính đám sói đều lộ vẻ xúc động, rối rít nhìn về phía tiếng tru truyền tới.

Chỉ thấy nơi xa chỗ giữa sườn núi, có một con sói đón gió mà đứng. Con sói này nếu so với những con khác thì lớn hơn rất nhiều, toàn thân màu đen, giống như gấm vóc, thần thái cao quý, ánh mắt kiêu ngạo. Lúc này bão tuyết đã ngừng, mặt trời lên cao, bộ lông đen như dát lên một tầng ánh sáng vàng, giống như thần linh không dính bụi trần đứng vững vàng ở trong quần sơn.

Đám sói thấy được con sói này, rối rít cúi đầu làm tư thái thần phục.

Vô Mạt nhìn về chỗ xa, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, không khỏi thử thăm dò la lớn: "Tiểu Hắc? Là ngươi sao Tiểu Hắc?"

Hắc Lang nghe được tiếng gọi, thần thái tán mạn nhìn về phía hai người bên dưới, sau đó chậm rãi ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng tru cao vút kéo dài.

Đám sói nghe được tiếng tru, rối rít đáp lại, trong nhất thời tiếng sói tru nổi lên bốn phía, dãy núi cũng phải rung động.

Vô Mạt cầm tay Bán Hạ nắm thật chặt, ý bảo nàng không cần phải sợ.

Bán Hạ gật đầu, nàng đã nhìn ra tình thế có thể xoay chuyển, liền nhỏ giọng hỏi Vô Mạt: "Con sói này, huynh biết sao?"

Vô Mạt không trả lời, chỉ ngước đầu nhìn lên sườn núi nơi Hắc Lang đang nghênh phong mà đứng kia.

Đúng lúc này, đám sói bắt đầu tốp năm tốp ba bỏ chạy, không lâu sau, màu trắng trên mặt tuyết đều là bị giẫm đạp in đầy vết chân sói, nhưng ngay cả một bóng sói cũng không còn. Con sói đứng ở trên sườn núi kia, nhìn hai người dưới chân núi một lần nữa, cúi đầu kêu một tiếng, cũng xoay người rời đi.

Vô Mạt nhìn bóng lưng của Hắc Lang biến mất trong núi rừng, trên mặt có mấy phần cô đơn.

Mà lúc này Bán Hạ quả thực là có cảm giác khởi tử hoàn sinh, lại nghĩ đến nha nha thảo vẫn cất giấu trong ngực, quả thật là cùng với tuyệt vọng lúc trước khác biệt một trời một vực. Nàng thấy Vô Mạt sầu não đứng ở nơi đó, không nhịn được quan tâm nói: "Nếu như con sói này thật sự là con mà huynh biết, có lẽ sau này vẫn còn gặp lại."

Vô Mạt lắc đầu một cái, thẩn thờ quay đầu nhìn Bán Hạ, khàn giọng nói: "Trở về thôi."

=== ======

Hai người mới vừa xuống Núi Thượng Cổ, Vô Mạt liền nói: "Tự cô về nhà thôi."

Bán Hạ cẩn thận nhìn sắc mặt Vô Mạt hỏi "Huynh làm sao vậy? Không cùng xuống núi sao?"

Vô Mạt cười trào phúng , hỏi ngược lại Bán Hạ: "Tộc nhân của các ngươi thấy cô và ta, cái người chẳng may mắn này, cùng nhau xuống núi, không biết sẽ có cảm tưởng gì?"

Bán Hạ không nói gì, nàng tự nhiên biết, chỉ là nàng cũng không sợ.

Nàng nhìn ánh mắt Vô Mạt, kiên định nói: "Huynh không phải là người không may mắn, huynh là người tốt. Ta không sợ người khác nhìn thấy ta đi cùng huynh."

Vô Mạt trong nháy mắt sững sờ, nhưng rất nhanh lại cười lạnh một tiếng: "Đừng nói đùa, cô xuống núi đi." Nói xong hắn xoay người rời đi, một chút cũng không dừng lại.

Hắn còn có một việc phải làm, đó chính là đi vào cấm địa, chịu đòn nhận tội, hướng con sói bị hắn đánh ngất kia nói xin lỗi.

Bán Hạ nhìn bóng lưng của hắn, thở dài.

Nàng bắt đầu có điểm thương xót nam nhân này rồi, nhưng mà loại tâm tình này rất nhanh liền bị nàng bỏ qua. Bây giờ đối với cho nàng mà nói, chuyện khẩn yếu nhất chính là vội vàng trở lại thôn, đem nha nha thảo cho phụ thân ăn, chậm nữa có lẽ sẽ lỡ mất.

Khi nàng trở lại trong thôn, các tộc nhân canh chừng nhìn nàng với ánh mắt rất kinh ngạc, giống như ban ngày gặp quỷ . Khi bọn hắn phát hiện nàng quả thật còn sống trở về thì từng người tiến lên bày tỏ vui mừng, mà Ngưu thẩm hàng xóm của Bán Hạ càng thêm vui mừng đến không ngậm miệng được: "Bán Hạ, ngươi dọa hỏng ta, ta nghe muội muội ngươi nói đã nghĩ ngươi không thể về được nữa, nếu như ngươi thật không còn, Nhị Độc nhà ta làm sao bây giờ!"

Nhà Ngưu thẩm có một nhi tử Nhị Độc là một người câm, vẫn chưa cưới vợ, Ngưu thẩm rất vừa ý Bán Hạ, chỉ tiếc phụ thân Bán Hạ vẫn chưa đồng ý. Hôm nay Bán Hạ gặp nguy hiểm vẫn thoát được, Ngưu thẩm dĩ nhiên vui mừng, lại có hy vọng.

Đối với vẻ hưng phấn của Ngưu thẩm, tộc nhân bên cạnh không khỏi phát ra trận cười.

Bán Hạ thường ngày có chút ghét Ngưu thẩm luôn là đem mình và Nhị Độc ghép thành một đôi, chẳng qua hiện nay nàng đang vui mừng, cũng không nói gì , chỉ là cười nhạt một tiếng cùng mọi người nói đợi lát gặp lại, nàng đang vội về nhà.

Lão nhân đứng thứ hai trong thôn dùng bàn tay thô ráp vỗ vỗ vai Bán Hạ: "Bán Hạ, mau về nhà đi, muội muội Nhẫn Đông của ngươi cho là ngươi không về được, ở nhà khóc đến sưng cả hai mắt rồi."

Bán Hạ cáo biệt mọi người, vội vàng đi về nhà. Vừa đi gần đến cửa nhà, nàng liền nghe thấy tiếng khóc sụt sùi, trong lòng không nhịn được đau nhói: Nhẫn Đông đáng thương, muội muội từ nhỏ đã không phải chịu gánh nặng bao giờ, hôm nay mình bắt muội ấy một mình chăm sóc phụ thân, còn không biết sẽ đau lòng bao nhiêu đây.

Đợi nàng vén rèm lông cừu thật dày đi vào, không nhịn được sửng sốt.

Thì ra là Mộc Dương ngồi trước bếp lò, mà Nhẫn Đông bị hắn ôm vào trong lòng đang khóc.

Mộc Dương nhìn thấy Bán Hạ trở lại, sợ đến nỗi vội vàng đứng dậy, Nhẫn Đông vừa xấu hổ vừa vui mừng tỷ tỷ trở lại, lập tức bày đủ loại cảm xúc: "Tỷ, ngươi đã trở lại? !"

Bán Hạ không kịp nói tỉ mỉ, chỉ gật đầu nói: "Đúng, ta mang nha nha thảo về rồi, phụ thân như thế nào?"

Vừa nhắc tới phụ thân, Nhẫn Đông lại khóc : "Ông ấy mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh lại. . . . . ."

Bán Hạ nghe điều này, biết phụ thân mặc dù chưa tỉnh, nhưng vẫn còn một hơi thở, trong lòng hơi buông lỏng. Lập tức đi vào trong phòng nhìn phụ thân, chỉ thấy phụ thân hai mắt nhắm nghiền đôi môi tím bầm sắc mặt vàng vọt, thoạt nhìn đã biết là trạng thái sắp tạ thế. Nước mắt nàng không cầm được chảy xuống, vội vàng lấy nha nha thảo phân phó Nhẫn Đông: "Muội nhanh đi nấu nước, ta đi đem nghiền nát nha nha thảo này, để phụ thân uống nước vào."

Lập tức Mộc Dương giúp Nhẫn Đông nấu nước, Bán Hạ tự mình đi nghiền nát nha nha thảo. Sau một phen bận rộn, Mộc Dương giúp một tay đỡ cha dậy, Nhẫn Đông bưng nước, Bán Hạ bón thuốc.

Lúc bắt đầu cha khép chặt môi căn bản không cách nào nuốt được, bất quá Bán Hạ nhẹ nhàng cầm muôi gỗ kiên nhẫn bón, cha giống như cảm thấy được điều gì, mấp máy môi, từ từ uống nước nha nha thảo vào.

Đến lúc uống xong thuốc, ba người yên lặng chờ cha tỉnh lại, Mộc Dương vẫn còn chưa dám tin.

"Bán Hạ, đây thực sự là nha nha thảo do tỷ lấy được sao?" Hắn đương nhiên không tin, phải biết gia gia của hắn làm tộc trưởng nhiều năm như vậy, cũng mới chỉ gặp được một gốc nha nha thảo thôi.

Bán Hạ gật đầu: "Đúng vậy." Nàng không muốn nói ra Vô Mạt, không muốn để Vô Mạt phải rước thêm phiền toái.

Mộc Dương vẫn không quá tin, chỉ là nhìn sắc mặt cha từ từ ửng hồng, hắn cũng không thể không tin sự thật này.

=== ===

Lão cha Tô gia được cứu sống rồi, bởi vì Bán Hạ từ trên núi hái tới được nha nha thảo.

Tin tức này chấn động toàn tộc, bọn họ rối rít chạy tới hỏi Bán Hạ quá trình phát hiện nha nha thảo. Bán Hạ che giấu chuyện liên quan đến Vô Mạt, chỉ nói đại khái mình đã lẻn vào trong núi Thượng Cổ như thế nào. Mọi người rối rít bày tỏ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Bán Hạ có bất đồng, ngay cả thượng nhân cũng đều phải lau mắt mà nhìn Bán Hạ. Vốn là mấy tiểu tử trong tộc vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy cô nương kiều mỵ giống như Nhẫn Đông, hôm nay bọn họ đều thay đổi chuyển sang nhìn Bán Hạ rồi, bọn họ bắt đầu lấy lòng Bán Hạ, ngầm so tài mong đợi có thể lấy được một cô nương tốt dũng cảm hiếu thuận như vậy. Mà khi những tiểu tử này lấy lòng Bán Hạ, nàng luôn có một loại ảo giác, giống như có một đôi mắt đang ngó chừng mình, nhưng quay đầu lại nhìn, nhìn khắp nơi, lại cái gì đều không thấy.

Mãi cho đến một ngày, sắc trời tương đối trễ rồi, Bán Hạ một mình đi vào rừng nhặt trái cây rơi trên mặt đất. Nàng lần nữa cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Lần này nàng không quay đầu lại, chỉ cẩn thận dùng dư quang quan sát phía sau.

Mặt trời chiều ngả về tây, nàng nhìn thấy phía sau mình có bóng người bị kéo thật dài, hiện lên trên tuyết chưa bị tan trên núi.

Bóng dáng kia rất cao lớn, tóc rất dài, dùng sợi dây tùy ý buộc lại rũ xuống một bên. Lúc gió thổi qua, từng trận phất lên.

Trong lòng Bán Hạ khẽ động, cố ý dưới chân nghiêng một cái, ra vẻ té ngã trên đất. Nói là giả té, nhưng đau mông là thật, Bán Hạ đau đến nước mắt sắp chảy rồi. Mặc dù bị thương, Bán Hạ vẫn không quên cẩn thận nhìn phía sau, nhưng bóng người phía sau chỉ giật giật, rốt cuộc không tiến lên. Lại đợi một lát, mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây, trời đã rất lạnh, Bán Hạ hắt xì.

Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng thất vọng cùng cực, lại cảm thấy mình thật sự là kẻ ngốc đệ nhất thiên hạ, trong cơn tức giận cõng giỏ trúc lên đi về nhà.

Ai biết ngày thứ hai, khi nàng đi nhặt trái cây, lại phát hiện dưới gốc cây có rất nhiều trái cây, rải rác trên đất. Nhìn có vẻ như là trên cây rơi xuống , nhưng một cây sao có thể có nhiều trái cây như vậy chứ, Bán Hạ ở đây nhặt trái cây rất nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy chuyện như vậy a.

Bán Hạ âm thầm cảm thấy buồn cười, chỉ là nàng cũng thản nhiên đón nhận, đem những trái cây dưới gốc đất nhặt sạch sẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.