Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 62: Em là món quà đẹp nhất (phần kết)




Giữa hai tay của La Thế Hùng chớp động lên hỏa diễm, một đôi mắt lộ ra vẻ có chút sắc bén.

- Có thể đánh chết tám tôn thi tà, hơn nữa trên mặt đất còn lưu lại hỏa diễm chi khí mà Tầm Bảo sư mới có thể thi triển, rất hiển nhiên hắn chính là một gã Tầm Bảo sư. Hắn một đường hướng bắc tự nhiên là đến Vạn Tượng tháp.

Mộ Dung Trác hơi cười:

- Ngươi nói năm trưởng lão của Cổ Địa tộc có thể đánh chết hắn hay không?

Ba người thanh niên mặc bạch sắc nho bào này chính là ba người trong học viên của bảy cái Vạn Tượng tháp kia mà Phong Phi Vân gặp được ở Tam Tài quận.

La Thế Hùng, Mộ Dung Trác, Cổ Liên Thu.

Bọn họ đều là người có tâm tính cực cao, chịu nhục ở trước mặt Phong Phi Vân, tự nhiên muốn trả thù lại, hôm nay Phong Phi Vân đi tới Vạn Tượng tháp, ở bọn hắn xem ra chính là tự tìm đường chết.

Cho nên liền dùng số tiền lớn mời năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc ám sát Phong Phi Vân, đối với thân phận của bọn họ mà nói, tiền tài đã là thứ không cần thiết, dùng để giết người xa xa so sánh với tự mình ra tay giết người càng dễ dàng hơn.

- Cổ Địa tộc giết người cho tới bây giờ đều chưa từng bị thua, từng có một vị tháp chủ của Vạn Tượng tháp đã chết ở trong tay sát thủ của Cổ Địa tộc, bàn về thủ đoạn sát thủ, Cổ Địa tộc hoàn toàn có thể so sánh với Thái Thượng Đoạt Mệnh cung.

Mộ Dung Trác cười nói.

- Huống chi còn là năm người có cấp bậc trưởng lão xuất thủ, tiểu tử này nhìn qua cũng là không tới mười sáu tuổi, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không được bao nhiêu, hôm nay liền muốn cho hắn biết, làm người phải nhún nhường một chút mới tốt.

Bạch y mỹ nhân Cổ Liên Thu một mực không có mở miệng, ở phía xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, nói:

- Một người không tiền không thế, đúng là nên cúi đầu làm người, huống chi là ở trước mặt chúng ta.

La Thế Hùng cùng Mộ Dung Trác đều là gật đầu, lộ ra nụ cười tnaf nhẫn.

Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều là tu sĩ thế hệ trước đã tu luyện trên sáu mươi năm, mặc dù bởi vì nguyên nhân thể chất nên đã bị vây ở tu vi Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà dị thú chiến hồn do bọn hắn cô đọng, tu luyện các loại thủ đoạn giết người, bất kỳ một người nào trong bọn họ đều có thể miểu sát tu sĩ Thần Cơ sơ kỳ.

Huống chi là năm người liên thủ tạo thành trận pháp, ngưng tụ lực lượng của năm người, chiến lực chồng chất lên bao nhiêu lần, cũng khó trách Mộ Dung Trác đối với bọn họ có lòng tin như vậy.

Năm đầu dị thú chiến hồn biến thành độ cao mười thước, giống như năm tòa núi nhỏ, thú khí tuôn ra, che đậy trường không, lấy khí thế quét ngang núi cao trùng sát mà đến.

Ở trước mặt dị thú chiến hồn hạo hạo đãng đãng, Phong Phi Vân giống như là một phiến lá cây trên sông lớn.

- OanH!

Phong Phi Vân điểm ra một ngón tay, một đọa hắc quang thô to một thước từ trong thủ chỉ của hắn bay ra, chấn vỡ năm đầu dị thú chiến hồn, thân thể giống như quỷ mị lướt ra ngoài, rơi vào phía sau một vị trưởng lão Cổ Địa tộc trong đó, một chưởng đặt ở trên bờ vai thấp bé của lão.

Răng rắc!

Cả cái xương vai cùng xương quai xanh đều gãy lìa, thậm chí ngay cả xương sườn nối tiếp xương quai xanh ở phía dưới đều thiếu chút nữa bị chấn gãy.

- Thình thịch!

Phong Phi Vân hai mắt sáng ngời mà lại kiên định, sau khi đánh trọng thương một vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, liền lại một cước đạp vỡ, thân thể biến thành bùn máu trên đất.

Trong thời gian cực ngắn, Phong Phi Vân liền giết một người.

Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc còn dư lại đều là hơi kinh hãi, thiếu niên này làm sao cường đại như thế, tu vi rõ ràng là Thần Cơ sơ kỳ, nhưng mà lại khiến cho bọn họ cảm giác được sợ hãi phát ra từ trong lòng, tựa như đang chống lại một vị cự kình.

- Người phương nào mời các ngươi tới giết ta?

Phong Phi Vân giơ giơ bàn tay dính vết máu của mình ở trong không khí.

Bốn vị trưởng lão Cổ Địa tộc không nói câu nào, đồng thời xuất thủ, riêng mình cầm một kiện bảo binh, hắc sắc, hoàng sắc, bạch sắc linh quang sát động, hội tụ ra hơn mười đạo sát phạt chi khí, đan vào thành một cái linh quang hồng lãng.

- Thình thịch!

Phong Phi Vân lấy Xích Hỏa thuật hoàn thiện triệu hồi hỏa tinh trong không khí, ngưng kết thành một tòa hỏa hải, chấn toái linh quang hồng lãng đầy trời kia.

Trải qua tu luyện những ngày qua, Phong Phi Vân đã tu luyện Hắc Thủy thuật tới đại thừa, ngay cả Xích Hỏa thuật cũng đã vận dụng thành thạo, Thần Cơ trong đan điền cũng theo đó tăng lên gấp đôi, tốc độ tu luyện so với trước kia nhanh hơn nhiều.

Căn cứ vào đánh giá của Phong Phi Vân, nếu như đem loại thuật pháp thứ ba Thanh Mộc thuật tu luyện tới đại thừa, liền có thể mượn lực lượng của một cỗ thuật pháp này để đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ.

Sau khi đạt tới cảnh giới Thần Cơ, tăng lên mỗi một cái tiểu cảnh giới đều lộ ra vẻ khó khăn vô cùng, rất nhiều người đồng lứa đều bị vây khốn ở cảnh giới Thần Cơ sơ kỳ, mà có người mấy chục năm đều chưa hẳn có thể đột phá một cái tiểu cảnh giới.

Phong Phi Vân cuối cùng là thấy được hi vọng đột phá cảnh giới, hơn nữa lấy tốc độ lĩnh ngộ của hắn đối với Tiểu Diễn Ngũ Hành thuật thì một ngày này đã không còn xa nữa.

Bá!

Thân như thiểm điện!

Phong Phi Vân chế trụ cái cổ của một vị trưởng lão Cổ Địa tộc trong đó, ngón tay sinh ra hai đạo linh mang sắc bén trực tiếp chấn vỡ cổ họng của lão.

Vị trưởng lão của Cổ Địa tộc này ôm cổ, trong hai tay không ngừng tràn ra máu tươi, cuối cùng ngã xuống mặt đất.

Vị trưởng lão Cổ Địa tộc thứ hai liền dễ dàng chết đi ở trong tay hắn như vậy, thủ đoạn sát nhân lưu loát, quả thực so với những sát thủ chuyên nghiệp như bọn hắn đều phải lợi hại hơn mấy phần.

Thủ đoạn giết người thật là đáng sợ, đay còn chỉ là một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi sao?

- Đi!

Ba vị trưởng lão của Cổ Địa tộc còn lại đều cảm thấy một cỗ hàn khí không hiểu, sinh lòng sợ hãi, rối rít chạy trốn. Hai chân ở trên mặt đất xoay tròn, cả người liền chìm vào dưới đất.

- Các ngươi không đi được!

Trên ngón tay Phong Phi Vân ngưng tụ Hắc Thủy thuật, điều động tất cả bùn đất hơi nước ở chung quanh trăm trượng ngưng tụ thành băng tro, bùn đất nhất thời trở nên cứng rắn hơn so với sắt thép, trên mặt đất cũng ngưng tụ ra một tầng hàn băng thật dày.

Loại kỳ thuật này nìn đến Quý Tiểu nô trợn mắt há hốc mồm, chỉ ngây ngốc mà nói:

- Đây cũng là thuật pháp bên trong Bát Thuật quyển, Phong đại hỗn đản mới tu luyện mấy ngày dĩ nhiên đã đạt tới trình độ như vậy rồi?

- Thiên phú của hắn thật sự quá cao!

Quý Tâm No nói.

Bát Thuật quyển chính là Quý Tâm Nô đích thân giao cho Phong Phi Vân, vốn cho là Phong Phi Vân mặc dù có mấy phần thủ đoạn của Tầm Bảo sư, cũng cần ít nhất ba năm mới có thể tu luyện được một tia thành tựu, nhưng mà hôm nay còn chưa tới một tháng, hắn liền lĩnh ngộ ra một đạo trong đó, thiên phú như thế khiến cho nàng mừng rỡ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.