Năm món ngon lành và canh đã được bày sẵn trên bàn. Đó đều là những món sở trường của Liễu Hồng.
Chưa cần ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn bay ra nghi ngút, xem ra hai người đã chuẩn bị cho bữa ăn này rất công phu. Trương Nhất Phàm đã ăn trước đó rồi, hắn ngồi ngồi xuống và nói:
-Anh không ăn đâu, hai em ăn đi.
Mặc kệ lời hắn nói, hai cô vần nằng nặc:
-Bọn em không ăn đợi tới tận chín giờ chính là muốn ăn cùng anh. Anh không ăn bọn em cũng không ăn nữa.
Trương Nhất Phàm không còn cách nào khác đành ngồi vào bàn ăn.
Liễu Hồng lấy ra ba cái bát :
-Em ưu tiên lấy canh cho anh trước.
Trương Nhất Phàm không nói, phì phèo điếu thuốc, ánh mắt hắn dừng lại ở làn da trắng trước ngực Liễu Hồng. Hắn tự nhủ:
Người con gái như Liễu Hồng đúng là một yêu nữ xinh đẹp. Đó chẳng là người con gái lớn lên ở vùng sơn cốc xa xôi đó sao?Dù là ở thị trấn Liễu Thủy hay ở nơi đô thị phồn hoa thì Liễu Hồng vẫn là một người con gái xinh đẹp đầy sức quyến rũ.
Những lúc tâm trạng vui vẻ có thể ngồi ngắm người con gái của mình, đó cũng là một niềm hạnh phúc. Huống chi lại là một người con gái đầy sức mê hoặc như Liễu Hồng. Trương Nhất Phàm không hiểu được vì sao Liễu Hồng càng ngày càng trở lên thanh tú xinh đẹp.
Liễu Hồng có vòng một đầy đặn nở nang, bất luận ở thời điểm nào hay ở đâu đó cũng là điểm khiến người khác không thể rời mắt được. Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Liễu Hồng đi trên đường với biết bao ánh mắt vây quanh cô, trong lòng trương Nhất Phàm đã trào lên một cảm giác khó chịu khó tả.
-Lẽ nào mình phải đem cô ấy nhốt vào lồng sắt mới yên tâm?
Liễu Hồng cúi người múc canh cho Trương Nhất Phàm hoàn toàn không để ý thấy sự khác lạ trong ánh mắt hắn. Tiêu Tiêu lấy cốc từ trong phòng đi ra nhận thấy thái độ của Trương Nhất Phàm, cô đặt mông phịch một cái nói:
-Hôm nay chúng ta làm chút rượu nhé!
Nhân lúc Liễu Hồng không để ý, Hà Tiêu Tiêu ghé vào tai Trương Nhất Phàm:
-Lại đang nhìn trộm chị Liễu Hồng hả?
-Khụ khụ. . . .
Trương Nhất Phàm bị sặc, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
-Anh không được uống sao?
Trương Nhất Phàm nghiêm nghị nhìn Hà Tiêu Tiêu.
Hà Tiêu Tiêu nhìn hắn cười:
-Uống một chút thì không sao. Còn nếu không uống sẽ làm chị Liễu Hồng khó xử đấy.
Nghe câu này đột nhiên Liễu Hồng cảm thấy thẹn thùng, cô chợt nhớ lại những ngày ở Thâm Quyến.
Những lúc bình thường Hà Tiêu Tiêu khá là hiền lành nhưng những lúc hưng lên lại rất to gan liều lĩnh. Liễu Hồng không được phóng khoáng như cô ấy. Xét ở một số phương diện cô vẫn là một người phụ nữ truyền thống. Quan niệm suy nghĩ và ngoại hình hoàn toàn không liên quan tới nhau.
Ba người cùng nói chuyện, Hà Tiêu Tiêu học được mấy cái từ mấy cái phim trẻ con rẻ tiền, lúc đó là do có kích thích. Vừa nói nhưng đồng thời hắn cũng để ý tới tâm trạng của Liễu Hồng.
Ở Thâm Quyến hai người là chị em tốt. Hà Tiêu Tiêu cho rằng mình không thể một mình độc chiếm Trương Nhất Phàm, hoa thơm mỗi người ngửi một chút, sao không chia sẻ với chị Liễu Hồng. Không ngờ tối hôm ấy lại khiến Liễu Hồng bị xấu hổ khủng khiếp.
Bây giờ cho dù nghĩ lại cũng cảm thấy thấp thỏm không yên lại vô cùng xấu hổ.
Câu nói vừa rồi của Hà Tiêu Tiêu chính là có ý này. Chỉ e rằng buổi tối hôm nay lại xảy ra chuyện tương tự như thế. Liễu Hồng vốn chỉ muốn tạo cơ hội cho hai anh em họ nói chuyện không ngờ khi nghe câu nói này của Hà Tiêu Tiêu lại khiến cô có chút hi vọng nhưng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Trương Nhất Phàm cười gượng cố chứng tỏ mình không phải loại người tùy tiện.
Trương Nhất Phàm nói:
-Thôi thì nếu hai cô đã muốn uống rượu thì tôi sẽ để hai cô uống say một trận.
Nói rồi hắn đứng dậy bước ra ngoài.
-Anh muốn đi đâu?
Hai người hỏi.
-Các cô chờ đấy, anh xuống xe lấy hai bình rượu lên.
Đây là loại rượu rất có lợi cho sức khỏe mà Hồ Lôi đã tặng cho hắn. Loại rượu này có sức ngấm về sau hơn nữa lại có công năng rất thần bí có lợi cho cả nam và nữ. Trương Nhất Phàm nghĩ:
-Dù sao cũng đã thoải mái thẳng thắn với nhau vậy thì hôm nay sẽ cùng hai chị em họ say một trận ra trò.
Rượu được cầm lên vẫn còn mới nguyên vẹn trong bình.
-Rượu anh để ở đây, nhưng anh có điều phải nhắc, trong lúc anh không có ở đây, không được uống trộm đấy, nghe rõ chưa?
Hai chị em nhìn nhau không hiểu gì vì nhìn bên ngoài nó chẳng có đặc biệt cả. Trương Nhất Phàm mở bình lấy ra ba chai:
-Mỗi người một chai nhé?
Rượu này không nặng đâu, chưa đến bốn mươi độ, vị ngọt rất ngon, uống vào không vấn đề gì nhưng sẽ có sức ngấm về sau hơn nữa càng uống lại càng thấy hưng phấn.
Hai chị em trước giờ chưa từng uống loại rượu này nhưng đã xem qua quảng cáo trên ti vi nên nhanh chóng hiểu được ý của Trương Nhất Phàm. Hà Tiêu Tiêu nhanh nhảu đáp:
-Một chai thì một chai.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện bản thân không có khă năng sinh nở được, chỉ cần việc đó thôi đã đủ làm cô muốn uống say một trận.
Buổi tối hôm nay Hà Tiêu Tiêu thực sự muốn mình say, hơn nữa lại được ở bên cạnh người mình yêu thương. Đối với họ mà nói những cơ hội ở cùng nhau như thế này càng ngày càng trở nên ít ỏi.
Liễu Hồng vẫn còn rất dè dặt:
-Em chỉ uống một chút thôi.
Hà Tiêu Tiêu lập tức phản đối:
-Không được, anh Nhất Phàm đã nói rồi chúng ta nếu đã thẳng thắn với nhau rồi thì không có gì phải ngại cả. Chị Liễu Hồng, hôm nay chúng ta phải say một trận ra trò mới đã.
Nghe những lời này của Hà Tiêu Tiêu Trương Nhất Phàm lờ mờ hiểu ra con bé này nhất định là đang có tâm sự gì đó.
Sau khi lấy rượu ra, Liễu Hồng cầm lên nói:
-Đây là loại rượu có lợi cho sức khỏe mới nhất của tập đoàn Hồ Thị.
Trương Nhất Phàm gật đầu :
-Đúng vậy loại rượu này không thể đem ra so sánh với những loại rượu khác trên thị trường được. Loại này tiêu thụ tại chỗ nên chỉ những người trong nghề mới có được. Đây thực sự là loại rượu tốt cho sức khỏe, hương vị vô cùng tinh khiết, bảo đảm hiệu quả vô cùng tốt.
Còn vế sau của câu này không cần nói ra Liễu Hồng cũng rõ. Ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm cô ngại ngùng kép gọn hai chân vào với nhau. Một động tác nhỏ thôi nhưng cũng khiến Trương Nhất Phàm phải để tâm.
Đây chính là một cách ra tín hiệu kín đáo.
Chỉ cần nhìn động tác này tin rằng bất kể người đàn ông nào cũng dễ dàng hiểu được: “Vừa nãy cô kẹp chặt cái gì đấy?”
Là nơi mê hoặc lòng người, nơi chôn cất biết bao anh hùng khí khái, lấy đi biết bao hào khí.
Trương Nhất Phàm thầm trách:
-Không biết kẻ nào đã nghĩ ra cái loại váy ngắn này khiến cho các cô gái càng thêm xinh đẹp thì lại càng khiến cho các chàng trai phải điên đảo.
Hà Tiêu tiêu ngồi cạnh Trương Nhất Phàm nhấc chén rượu nói:
-Nào, vì lần gặp gỡ không dễ gì này của chúng ta, cạn một ly!
Trương Nhất Phàm không do dự uống cạn một ly vì hắn đã chuẩn bị sẵn tâm trạng say sưa cho buổi tối hôm nay rồi, đặc biệt là từ lúc đoán biết được thần sắc của Hà Tiêu Tiêu. Hắn đã quyết định rồi, hôm nay cho phép mình buông thả một chút , nhiệt tình tiếp hai cô gái đã hăng hái chiến đấu vì mình.
Nhìn hai người nâng chén rượu, Trương Nhất Phàm nghiêm túc nói:
-Chén này anh mời hai cô, công ty có được như ngày hôm nay công lao của hai cô quả thực không hề nhỏ chút nào. Nào, Tiêu Tiêu, Liễu Hồng, cạn! Chén này cảm ơn hai người.
Liễu Hồng vẫn rất e lệ còn Hà Tiêu Tiêu hôm nay bỗng trở nên rất phóng khoáng. Ba người cạn một hơi hết sạch, hai cô gái lịch sự lấy tay che miệng.
Chén thứ hai, Trương Nhất Phàm nói:
-Tiêu Tiêu, chén này anh mời em. Kể từ khi chúng ta quen biết nhau em đã đem đến cho anh rất nhiều niềm vui. Em cũng đã không ngần ngại dốc rất nhiều tâm huyết, lặng lẽ giúp đỡ anh để có được công ty hơn trăm triệu đồng ngày hôm nay. Anh mời em. Đồng thời cũng mong em hãy nghĩ cho mình cho mọi người mà giữ gìn sức khỏe. Các em đều là những trợ thủ không thể thiếu của anh.
Mắt Hà Tiêu Tiêu bắt đầu long lanh nước nhưng cô vẫn cố gượng cười:
-Anh Nhất Phàm, cuộc đời này gặp được anh cũng là may mắn lớn nhất với em. Nếu như không có anh không biết Hà Tiêu Tiêu em sẽ thế nào. Chuyện ngày xưa em không muốn nhắc tới nữa, em hứa với anh sẽ vì anh vì em và cũng vì mọi người sẽ biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Hà Tiêu Tiêu này nhất định sẽ cố gắng, tin rằng một ngày kia sẽ đem đến cho anh cho cả thế giới này một điều ngạc nhiên bất ngờ.
Tiêu Tiêu vừa nói vừa cười nhìn dáng vẻ có vẻ rất vui vẻ.
Trương Nhất Phàm nghe cô nói , nhất thời quên mất việc uống rượu:
-Em có dự định gì à?
Hà Tiêu Tiêu đáp lại bằng khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười tươi:
-Hiện tại có chị Liễu Hồng quản lý công ty, em cũng không phải quá bận tâm nên có nhiều thời gian thu tập các tin tức thế giới, tìm kiếm các cơ hội lớn. Hi vọng có một ngày những gì em làm sẽ không trở thành vô ích. Thần tượng của em là George Soros, mục tiêu của em cũng là George Soros. Thôi, không nói nữa, chuyện đó còn xa xôi lắm. Chúng ta uống thôi!
Hai người cụng chén, uống một hơi cạn sạch.
Nhất Phàm nói:
-Liễu Hồng, ly thứ ba này anh mời em.
Mặt Liễu Hồng vốn vẫn nóng bừng, khi nghe Trương Nhất Phàm nói, cô liền cầm chén rượu lên đáp:
-Không cần nói gì cả, em xin uống trước.
-Thẳng thắn như vậy sao?
Trong khi Trương Nhất Phàm còn đang sững sờ thì Liễu Hồng đã uống cạn cốc rượu đầy.
Nhìn phần ngực trắng ngần lộ ra qua khe hở của chiếc áo, Trương Nhất Phàm nhất thời không cầm lòng được cũng cầm chén rượu một hơn cạn sạch.
Uống xong, Liễu Hồng mới nói:
-Bí thư Trương, Liễu Hồng em vốn chỉ là một cô gái thôn quê, có được như ngày hôm nay em suốt đời không thể quên. Cả đời của Liễu Hồng này sẽ mãi là người của anh không hề hối hận.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã nói hết được nỗi lòng của Liễu Hồng.
Trương Nhất Phàm cũng không nói nhiều nữa chỉ chìa tay vỗ vai Liễu Hồng:
-Hai người đều là những người tốt.
Rượu quá ba lần, đồ ăn quá ngũ vị, hai cô gái cuối cùng cũng đã hiểu được sức ngấm về sau mà Trương Nhất Phàm nói. Hơn nữa cái tác dụng này không chỉ dừng lại ở đó mà còn có một ma lực khác nữa.
Liễu Hồng là người đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấy. Cô phát hiện mình sau khi uống rượu này vào trong người có chút thô tục chính là trở nên phóng túng hơn. Mơ hồ như có cảm giác nghe tiếng trống đánh trong đầu mình, khiến cô như chỉ muốn bay nhảy vì thế ngay cả nhìn Trương Nhất Phàm cô cũng không dám.
Hà Tiêu Tiêu cũng dần dần cảm nhận được cái ma lực mà loại rượu này mang lại, ngay lúc đó cô không tự chủ được bản thân liền kẹp chặt hai chân hỏi Trương Nhất Phàm :
-Đây là loại rượu gì vậy?em bắt đầu có cảm giác không bình thường rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của hai người liền hiểu ngay vấn đề. Hôm nay hắn cũng đã uống cùng với giám đốc La rồi , đây là tăng hai nhưng là do tâm trạng tốt nên mới chưa say.
Khi ba người uống được hơn nửa bình thì bắt đầu có cảm giác mơ hồ chuếnh choáng, Liễu Hồng liền đứng dậy:
-Em vào tắm trước đây.
Hà Tiêu Tiêu kéo chặt tay chị:
-Vội gì chứ, lát nữa chúng ta cùng tắm.
Trương Nhất Phàm nói:
-Vậy các cô đi tắm đi, anh đi ngủ trước.
Hà Tiêu Tiêu ngoái lại cười:
-Vậy chị đi tắm trước đi nhé, em ngồi lại với anh Nhất Phàm một lát.
Đợi Liễu Hồng đi vào phòng tắm, Hà Tiêu Tiêu mới đứng dậy thì thầm vào tai Trương Nhất Phàm:
-Đi, chúng ta vào xem chị Liễu Hồng tắm!