Nhớ Để Yêu

Chương 21: Cuộc nói chuyện không vui




Editor: Tâm Thường Lạc

Tống Kỳ Diễn dùng lòng ngón tay cái lau vết máu ở khóe miệng, động tác có phần hờ hững không thèm đếm xỉa tới.

Bàn tay Tần Viễn đánh qua Tống Kỳ Diễn nắm chặt, khớp xương ngón tay cũng mơ hồ mà phiếm hồng.

Hắn nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, ánh mắt đỏ tươi tựa như muốn rỉ ra máu, lại giống như có lửa ở bên trong đang bùng cháy.

Tống Kỳ Diễn tiện thể tựa vào bên tường, ngước mắt nhìn Tần Viễn đang bộc phát lửa giận.

Từ lúc họ quen biết nhau tới nay, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua Tần Viễn bi thương mà tức giận như thế.

Bi thương và bất đắc dĩ như vậy, là một người đàn ông chắc cũng khó mà có thể biểu đạt sâu sắc.

Bàn tay của Tống Kỳ Diễn cũng không tự giác mà siết chặt thành quả đấm, yên lặng mà nghênh đón cơn phẫn nộ của Tần Viễn.

Nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng ——

Thực ra cậu ta đang khổ sở cái gì, tức giận cái gì?

Tuổi còn trẻ người đã được đưa vào bảng xếp hạng người giàu nhất châu Á.

Sự nghiệp thành công, vị hôn thê xinh đẹp dịu dàng, mà ngay cả người yêu đầu tiên, cũng bởi vì mất trí nhớ sẽ không theo cậu ta dây dưa không rõ, cậu ta đại khái có thể tìm một chỗ cùng Phương Tình Vân trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.

Cậu ta còn có cái gì khó qua hơn, còn tức giận cái gì?

Tần Viễn hầu như cắn răng nghiến lợi mới thốt ra một câu nói: "Tao có lời muốn hỏi mày!"

Tống Kỳ Diễn quay đầu lại liếc mắt nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, "Không thể ở chỗ này."

"Mày cứ như vậy sợ cô ấy nghe được sao?" Tần Viễn cười lạnh một tiếng, mặt mũi thường ngày ôn nhã giờ đã phủ đầy sương lạnh, "Nếu đã làm ra được sẽ phải có dũng khí gánh chịu hậu quả."

Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, "Tôi chưa từng thừa nhận là cùng cô ấy trải qua những năm tháng thanh xuân đó chính là tôi, nếu như cậu muốn, nói chung hiện tại có thể đi vào nói với cô ấy rõ ràng."

"Đồ vô sỉ!" Tần Viễn từ trong hàm răng nhảy ra mấy chữ, người đã kích động níu cổ áo sơ mi Tống Kỳ Diễn lại, một tay kia lần nữa nâng lên thật cao, mắt thấy một quyền sẽ phải rơi xuống.

Nhưng mà, trong giữa trời đêm có một lực đạo mạnh mẽ đã chế trụ lại.

Tống Kỳ Diễn nắm lấy bàn tay Tần Viễn giơ lên cao, con ngươi đen lạnh dần: "Nếu như cậu phải ở chỗ này đấu với tôi không sao cả."

Sống ở nơi này đều không phải là người bình thường, nếu như chuyện đánh nhau lưu truyền đi ra ngoài, đối với người nào cũng không tốt.

Nhất là thương nhân nước ngoài như Tần Viễn vậy, sau đó sẽ chỉ bị loại trừ.

Đang lúc này, điện thoại di động của Tần Viễn đột nhiên vang lên.

Hiển nhiên là người kia đang ở trong khách sạn đối với hắn đêm khuya chậm trễ không về ngủ không yên tâm, bắt đầu điện thoại tra hỏi.

Tần Viễn căm giận rút bàn tay mình đang nắm lấy cổ áo Tống Kỳ Diễn, ánh mắt lại hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn.

Lấy điện thoại di động ra, trên màn hình lóe lên mã số cùng cái tên làm cho cổ họng của hắn kéo căng.

Đây là chuyện gần như mãi đã tập thành thói quen trong gần mười năm qua, nhưng trong giờ phút này từ nội tâm lại sinh ra một loại bài xích.

Tống Kỳ Diễn nghe khúc hát vui tươi "Hôm nay em phải gả cho anh" thì khẽ cười nhạo, mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn giữa lông mày đang rối rắm, không cần đoán cũng biết đây là người nào gọi điện thoại tới.

Nhưng Tần Viễn lại không nhận điện, trong phút chốc đang quay đầu đi, cúp điện thoại.

"Nói như thế nào cũng là người bên gối đã làm bạn bên cạnh cậu mười năm, chung quy nên gọi điện thoại trở lại đi."

Tần Viễn bỗng dưng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, trợn mắt nhìn, bàn tay cầm điện thoại di động siết rất chặt.

Tống Kỳ Diễn lại xem thường mà khẽ cười một tiếng: "Mặc dù cô ấy không phải loại phụ nữ thích suy nghĩ lung tung, nhưng gần đây có nhiều tin đồn như vậy, cậu lại cúp điện thoại, khó bảo đảm cô ấy sẽ không mượn đề tài để nói chuyện của mình."

Tần Viễn nhíu lông mày lại, giọng điệu có chút mỉa mai quét nhìn hắn một cái: "Mày ngược lại hiểu rõ phụ nữ."

Tống Kỳ Diễn chợt nhíu mày, nhàn nhạt cười, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi chỉ là hiếu kỳ, Phương Tình Vân đối với cậu rốt cuộc mà nói tính là cái gì, nếu như cậu yêu cô ấy, vậy cậu lại đem Cận Tử Kỳ đặt ở vị trí nào?"

Tống Kỳ Diễn không chút lưu tình đem bí mật vốn nói không nên lời dưới đáy lòng Tần Viễn, máu tươi đầm đìa tróc lộ trước mặt người khác.

Thân hình Tần Viễn chấn động, bờ môi căng thẳng, chân mày cũng càng lúc càng nhíu chặt khít khao. Chẳng qua Tống Kỳ Diễn vừa mới dứt lời, điện thoại di động của hắn cũng theo đó vang lên.

Tần Viễn từ trong mũi phát ra một tiếng cười lạnh trầm thấp, lại đối với người nào gọi điện thoại tới không có hứng thú.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn điện thoại di động, là Cận Tử Kỳ gọi đến.

Nhưng hắn không nhận, hơn nữa thuận tay dập máy, sau đó lướt qua Tần Viễn đi ra ngoài.

Tần Viễn nhìn thấy động tác của hắn thì hiểu rõ, lập tức xoay người lên xe, mở ra cửa xe ghế lái phụ, lạnh lùng nói với Tống Kỳ Diễn đã đi được vài bước: "Lên xe."

-----------

Trong khu biệt thự có vài trung tâm thư giãn, thí dụ như... Quán cà phê.

Chi phí không thấp, trang hoàng chỉnh trang không xa hoa nhưng lại sang trọng, thích hợp hẹn hò nói chuyện với nhau, cho nên làm ăn rất thịnh vượng.

Góc trên ghế sofa, nồng đậm mùi thơm của cà phê, hai người đàn ông này ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bầu không khí vốn yên ả ấm áp nhưng bởi vì bọn họ đến mà từ từ bắt đầu bao phủ hơi thở căng thẳng ngưng trọng.

Ngay cả khách hàng chung quanh cũng thỉnh thoảng sẽ ném tới ánh mắt tò mò về phía hai người họ.

Tống Kỳ Diễn cùng Tần Viễn hai người họ ai cũng không mở miệng trước, chẳng qua chỉ đều tự đốt một điếu thuốc, cúi đầu nhìn xem đốm lửa nhỏ tàn thuốc lúc sáng lúc tối, không khí giương cung bạt kiếm lại không chút nào hòa hoãn.

Ở trong góc ánh sáng yếu ớt, gương mặt của hai người ẩn vào trong bóng tối, khiến cả hai không thấy được vẻ mặt của đối phương.

Tống Kỳ Diễn hút hết một điếu thuốc trong tay, sau đó nghiền đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc dập tắt đốm lửa sáng ngời.

"Không phải có lời muốn nói với tôi sao? Bây giờ nói đi." Tống Kỳ Diễn đi thẳng vào vấn đề phá vỡ tình thế căng thẳng.

Tần Viễn sau khi ở chỗ này ngồi một hồi lâu, đã bình phục tâm tình nhấp nhô trầm bổng của mình.

Hắn nhìn chằm chằm bọt sữa trắng nổi bồng bềnh ở giữa tách cà phê, nó chính là được gọi Cappuccino, vị ngọt, hương nồng.

Ngẩng đầu nhìn lên gương mặt có góc cạnh rõ nét khuất trong bóng tối ở đối diện, giọng nói có chút khàn đục: "Cậu và cô ấy rốt cuộc là sao lại thế này? Tôi có tư cách biết về ký ức của tôi tại sao bị cậu thay thế được?"

Cuối cùng là không phục, mặc dù bên người đã có một người phụ nữ ưu tú.....

Tống Kỳ Diễn nhấp một miếng cà phê, đằng hắng cổ họng khô khốc của mình, "Bốn năm trước, cô ấy và Tô Hành Phong kết hôn, tôi trở về nước, vừa lúc đụng phải, sau đó. . . . . . Chúng tôi có một đứa con."

Ngón tay Tần Viễn đang kẹp thuốc lá run lên, tro thuốc lá vốn tích trên đầu thuốc rơi xuống, tiêu tán lộn xộn trong không khí.

Đứa bé.......

Đầu óc của hắn trong không cách nào có thể bình thản trong lời tự thuật chân thật của Tống Kỳ Diễn, làm sao có thể ——

Làm sao có thể sẽ có đứa bé...

Tống Kỳ Diễn lại làm như không phát hiện Tần Viễn tinh thần hoảng hốt, vẫn nói tiếp: "Sau khi huỷ bỏ hôn lễ cùng Tô Hành Phong cô ấy lại gặp phải tai nạn xe nên quên mất mọi thứ, cho đến hai tháng trước chúng tôi mới ở chung một chỗ, sau đó tôi phái người điều tra những chuyện cô ấy đã trải qua, nhân tiện cũng biết chuyện của các người."

"Cho nên cậu đã thừa dịp cô ấy mất trí nhớ mà giả mạo người yêu mối tình đầu của cô ấy?" Sắc mặt Tần Viễn không khỏi khó coi.

Tống Kỳ Diễn thong dong lãnh đạm mà quét mắt nhìn bàn tay Tần Viễn đang đặt bên cạnh bàn khớp xương xanh trắng.

"Tôi còn không đến nổi cần phải lợi dụng hồi ức của người khác để đi giành được tim của một người đàn bà, Tần Viễn."

Là bạn học cùng trường đại học nhiều năm, hắn cho tới bây giờ đều gọi Tần Viễn là A Viễn, mà hôm nay giữa bọn họ cuối cùng lại nháo đến tình trạng này!

"Nhưng mà cậu cũng không có phủ nhận!" Tần Viễn cười lạnh nói: "Tống Kỳ Diễn, đây chính là chỗ cao minh của cậu."

"Cô ấy đã từng là người yêu của cậu, nhưng lúc cậu như hoàng đế lên cao, thời điểm cậu ôm mỹ nhân trong lòng, cô ấy lại bởi vì lợi ích của gia tộc mà phải gả cho một người đàn ông trong lòng nghĩ về một người phụ nữ khác, cậu cho rằng tôi sẽ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ sao?"

"Ngoảnh mặt làm ngơ? Tống Kỳ Diễn, không cần vì mình mà tìm lý do đường hoàng như vậy!"

Tần Viễn giận quá thành cười, huyệt thái dương bên trán bạo động thình thịch, cắn chặt răng, thậm chí ngay cả bắp thịt toàn thân đều căng cứng lên, từng chữ đều giống như từ trong kẽ răng nặn ra .

"Một năm, tôi cùng cô ấy ở chung một chỗ một năm, nhưng cậu lại có thể dùng thủ pháp ti tiện trong phút chốc bóp chết nó, Tống Kỳ Diễn, cậu biết những điều chúng tôi đã từng trải qua! Đưa ô, sinh nhật, những thứ trải qua kia, cậu biết rất rõ!"

"Vậy mười năm nay cậu đã làm gì?" Tống Kỳ Diễn lạnh lùng phản bác, nói trúng tim đen. Tất cả những lời chỉ trích của Tần Viễn đều lặng im dừng lại ở cổ họng, nhưng bởi vì Tống Kỳ Diễn chất vấn mà hai tay nắm chặt.

—— mười năm trước, mười năm trước đó, hắn ở nơi nào?

Tống Kỳ Diễn cười lên châm biếm: "Đúng vậy, mười năm trước, cậu có người yêu mới, đâu nào còn có thời gian lo lắng cho cô ấy, cho nên cậu có cái gì tốt mà oán hận? Bởi vì cặp chân kia sao?"

Tần Viễn hiện lên chút hung ác nham hiểm nào đó thoáng kinh ngạc, dường như không ngờ tới Tống Kỳ Diễn sẽ nhắc đến chân của hắn.

Một tay dưới bàn không khỏi xoa lên bắp đùi của mình, nơi này, vĩnh viễn cũng sẽ không khá hơn nữa.

Sau năm hai mươi ba tuổi, hắn không bao giờ ... có thể tiếp xúc những hoạt động thể dục thể thao được nữa.

Hắn chỉ có thể làm cho mình đi đứng ngồi dậy như người bình thường, nhưng đã cũng không thể chạy, không thể nhảy.

Thậm chí mỗi khi vào thời gian gặp mưa dầm không ngớt, xương cốt sẽ giống như bị xé nứt mà đau đớn.

Những thứ đau đớn này, đều là do người phụ nữ gọi Cận Tử Kỳ đó tạo thành, người phụ nữ mà hắn từng yêu. . . . . .

Vậy mà, lúc đem khăn lông ướt nóng đắp lên trên vết thương của hắn, ngày qua ngày chăm sóc hắn cũng là một người phụ nữ khác, cứu vớt kéo hắn ra ngoài từ trong cuộc sống suy sút tự giận mình cũng là một người phụ nữ khác.

Nhưng, những nỗi đau đớn kia đã giống như một cái hố sâu trong lòng hắn, cũng tràn đầy sự bất mãn không thể quên được, đi theo hắn suốt quãng đời còn lại.

"Ban đầu cậu đã lựa chọn yêu cô ấy, nên giống như nam tử hán gánh chịu hết thảy hậu quả, nhưng mười năm trước nếu lựa chọn rời đi, cũng nên giống như người đàn ông đi thì dứt khoát, hiện tại cậu trở lại, là muốn trả thù sao?"

Tống Kỳ Diễn nói một câu vạch trần sự oán hận chất chứa nơi đáy lòng của Tần Viễn suốt những năm qua, nhưng Tần Viễn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không phủ nhận.

"Cậu muốn cho cô ấy lần nữa yêu cậu, nhưng cũng để cho cô ấy biết thật sự thì cậu yêu vị hôn thê của cậu, sau đó để cho cô ấy lâm vào trong thống khổ rồi lại không thể rời bỏ cậu? Tần Viễn, hay là phải nói những năm này thật sự thì cậu vẫn yêu Cận Tử Kỳ?"

Biểu tình trên mặt Tần Viễn gần như vặn vẹo, mất đi hình tượng dịu dàng nhĩ nhã, hắn bỗng nhiên đứng dậy, tách cà phê bên cạnh bàn rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ nát lanh lảnh.

Hắn chồm người qua lần nữa túm lấy cổ áo của Tống Kỳ Diễn, thuận thế kéo Tống Kỳ Diễn đến gần trước mặt mình, "Mày biết cái gì? Chuyện xảy ra vào năm đó mày lại biết rõ bao nhiêu? Mày có tư cách gì ở chỗ này dạy dỗ tao? !"

"Đúng, tôi không biết, tôi cũng không quan tâm chuyện giữa các người, tôi chỉ hiểu rõ một điều, Cận Tử Kỳ bây giờ là vợ của tôi, là người phụ nữ của tôi, với Tần Viễn cậu không có một chút xíu quan hệ."

"Khốn kiếp. . . . . ." Tần Viễn nắm chặt quả đấm khanh khách vang dội.

"Không cam lòng sao? Cậu không có gì mà không cam lòng, khi thời khắc cậu cùng Phương Tình Vân ở chung một chỗ, thì cậu đã mất đi cơ hội có cô ấy lần nữa, đây là cậu đã quyết định, tại sao cậu không cam lòng?"

Tần Viễn nghe thấy giọng điệu của Tống Kỳ Diễn lãnh đạm hờ hững thì tức giận kéo chặt cổ áo của hắn, "Tao không cam lòng? Tống Kỳ Diễn, con mẹ nó mày dựa vào cái gì mà ở chỗ này nói với tao thuyết tam đạo tứ? !"

Giọng nói của hắn gần như rống lên, kinh động khách khứa cả quán cà phê.

Khách hàng bốn phía dừng lại cuộc nói chuyện của mình, tức tối quay đầu lại nhìn sang.

Nhân viên phục vụ vội vàng tới đây khuyên can: "Tiên sinh, nơi này là chỗ công cộng, kính xin anh. . . . . ."

"Ngại quá." Tống Kỳ Diễn quay đầu giải thích, mặc dù cổ áo còn bị dắt, nhưng vẫn không mất phong độ, "Chẳng qua là cậu ấy thỉnh thoảng bị kích động, chốc lát nữa sẽ không có chuyện gì nữa, mọi người tiếp tục chuyện của mình đi."

Nếu khách hàng đều đã nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không có thể làm gì, mang vẻ mặt không yên tâm đi ra ngoài.

Tống Kỳ Diễn ở khoảng cách gần nhìn mặt Tần Viễn tức giận, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười nhạt: "Cậu lại muốn đánh tôi? Bất quá, cậu đánh thắng được tôi sao?"

Mới vừa rồi một quyền kia, nếu không phải hắn cam tâm tình nguyện, Tần Viễn như thế nào có thể đánh trúng hắn?

Cũng là một quyền kia, làm cho giữa bọn họ từ đó về sau không thiếu nợ lẫn nhau!

Tần Viễn cũng là người thông minh, cũng đoán được ý tứ Tống Kỳ Diễn, nhưng lại càng làm cho lửa giận bùng cháy mạnh hơn.

"Tiểu nhân..." Mặt Tần Viễn phủ sương rét lạnh, rốt cuộc ức chế không được cơn phẫn nộ của mình.

Hắn nâng nắm tay lên ngay sau đó vung qua mặt người đối diện, những năm này tu thân dưỡng tâm tại thời khắc này toàn bộ hóa thành hư ảo, cơn tức giận bao phủ, che mất tất cả lý trí của hắn.

Quả đấm xé gió của Tần Viễn quét qua gò má Tống Kỳ Diễn, nhưng bị hắn dễ dàng né tránh.

Giữa lúc hoả quang điện thạch, Tống Kỳ Diễn xuất kỳ bất ý (thừa dịp đối phương không có dự liệu đến liền chọn lựa hành động) bắt lấy cổ tay của hắn, sau đó trước mắt Tần Viễn tối sầm lại, chỗ xương gò má truyền đến trận trận đau đớn, mà ngay cả trong cổ họng cũng là mùi rỉ sắt nồng nặc.

Tần Viễn bởi vì không kịp đề phòng mà trên mặt bất ngờ bị một quyền, cả người không vững ngã ngồi trên ghế sofa.

Xung quanh đã liên tiếp khắc chế tiếng kinh hô. Nhưng Tống Kỳ Diễn thật giống như không cảm giác chuyện mình làm có bao nhiêu quá đáng.

Hắn chậm rãi cầm ấm trà mới mà nhân viên phục vụ mới vừa bưng lên.

Thêm chút trà vào trong tách, chậm rãi uống.

Một đôi mắt sâu thẳm lại nhìn Tần Viễn ở đối diện đang ẩn vào trong bóng tối.

"Cô ấy còn có yêu cậu hay không, là chuyện giữa cô ấy với cậu; tôi và cô ấy đã kết hôn sinh con, đây là chuyện của tôi và cô ấy."

Tần Viễn ngẩng đầu lên, đáy mắt thoáng hiện qua ánh sáng lạnh sắc bén, thậm chí quên lau đi máu tươi ở khóe miệng.

Tống Kỳ Diễn đem tách trà gác qua bên cạnh bàn, tiếp tục nói: "Cô ấy không nợ cậu cái gì, đoạn tình cảm kia nhất định là công bằng, Tống Kỳ Diễn tôi đã nhận lấy số mệnh, Tần Viễn cậu cũng phải nhận."

Nhìn thấy Tần Viễn mặc dù tức giận nhưng cũng hơi có vẻ nghi ngờ đang nhìn mình, Tống Kỳ Diễn bắt đầu thoáng hiện một chút ý cười, "Coi như các người đã từng yêu nhau nữa, Cận Tử Kỳ cũng nhất định là mẹ của con tôi, tôi chết đi, cô ấy và con trai cũng phải nằm ở trước bia mộ của tôi mà khóc, hơn nữa, người Cận gia tuyệt đối không sẽ dễ dàng ly hôn."

"Hèn hạ vô sỉ!" Tần Viễn xấu hổ không chịu nổi, vỗ bàn cả giận nói: "Mày ngược lại nói ra như cây ngay không sợ chết đứng, tao lại muốn nhìn xem đến lúc lời nói dối kia bị vạch trần, mày làm sao giải quyết tốt hậu quả!"

Khóe miệng Tống Kỳ Diễn giật giật, lại đốt một điếu thuốc, "Cái này không nhọc cậu quan tâm."

Vòng khói trắng phun ra bay lên không trung, từ từ tản ra rồi biến mất.

Hắn xuyên thấu qua làn khói mông lung nhìn sang Tần Viễn đang giận không kềm được: "Có lúc, cậu phải thừa nhận, đây là số mệnh. Cậu là khách qua đường trong cuộc đời cô ấy, mặc dù để lại kỷ niệm sâu sắc, nhưng chuyện cũ cũng như khói."

"Mệnh?" Giọng của Tần Viễn nhẹ nhàng vắng vẻ giống như âm thanh từ ngoài ngàn dặm mà đến, nghe không ra vui buồn, hắn rũ đầu xuống, lại ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn cười ra tiếng: "Cho nên muốn tôi tin số mệnh sao?"

Tống Kỳ Diễn mấp máy môi mỏng, mãi không nói được một từ.

Tần Viễn lại móc tiền ném ở trên bàn, đứng lên, "Nếu như tôi tin số mệnh, vậy tôi hiện tại cũng sẽ không ngồi đối diện với cậu, mà là một tên lưu lạc đầu đường xó chợ tại Luân Đôn không việc làm."

Tống Kỳ Diễn hí mắt nhìn sang bóng lưng của hắn nghênh ngang rời đi.

Hắn dựa vào trong ghế sofa, lặng lẽ hút thuốc, trong làn khói xám trắng, khuôn mặt anh tuấn trở nên mờ ảo mơ hồ, không nói ra được một loại bí hiểm và xa xăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.