Nhớ Để Yêu

Chương 17: Hành Động Bất Ngờ




Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ bất quá chớp mắt hoàn hồn trở lại, gật đầu với Tần Viễn chào hỏi: "Tần tổng."

Vị trí Tần Viễn đứng cách Cận Tử Kỳ khoảng hơn hai thước, trong mắt thấy Cận Tử Kỳ thoáng kinh ngạc, nửa miệng hơi nhếch, đôi chân dài của hắn di chuyển về phía Cận Tử Kỳ, từ từ đi đến.

Khi Cận Tử Kỳ cho là hắn muốn tới gần sát mình, lúc đang chuẩn bị rút lui sang bên cạnh, Tần Viễn lại đi lướt qua, chạy tới phía sau của cô, truyền đến giọng nói nho nhã mà khách sáo của hắn.

"Trên đường kẹt xe, để cho các vị đợi lâu."

"Kẹt xe là bình thường, Tần tổng có thể tới, chúng tôi đợi lâu thêm nữa cũng đáng giá!"

Lưu đạo diễn sớm đã đứng dậy đi lên trước, đối với chuyện bị trễ không chút nào để ý, cười tủm tỉm bắt tay Tần Viễn.

"Tần tổng, vị này là tổng giám đốc Phong Kỳ chúng tôi tiên sinh Tô Hành Phong."

Lúc Cận Tử Kỳ quay đầu lại vừa đúng nhìn thấy Tô Hành Phong đứng dậy, tự nhiên thanh thản mà đưa tay đến trước mặt Tần Viễn.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Thái độ Tô Hành Phong khách khí nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nói như thế nào cũng là một cái khác công ty giám đốc, mặc dù tài lực không kịp Tần thị, nhưng cũng không trở thành cáp ba cẩu xu nịnh.

Nói thế nào cũng là một tổng giám đốc công ty, mặc dù tài lực không so kịp Tần thị, nhưng không đến mức xu nịnh như chó Nhật.

Tần Viễn cười nhẹ, lịch sự lại xa cách: "Chào anh, Tô tổng."

Lưu đạo diễn phát hiện Cận Tử Kỳ vẫn đứng ở cửa không vào, thừa dịp Tần Viễn và Tô Hành Phong đang đọc diễn văn, len lén nháy mắt với Cận Tử Kỳ ra dấu, ý bảo cô cũng tới đây cùng Tần Viễn chào hỏi.

Cận Tử Kỳ đối với việc Tần Viễn xuất hiện ở nơi này có chút kinh ngạc, mấy ngày nay bọn họ gặp nhau quá nhiều lần.

Nhưng ngẫm lại một chút lại cảm thấy mình quá lo lắng.

Tần Viễn cũng có vị hôn thê, cô cũng chính mắt thấy giữa họ rất thân mật với nhau.

Cũng như ấn tượng hắn biểu hiện cho người ta thấy, hắn hẳn là một người đàn ông ôn nhã lễ độ trung trinh đối với vợ của mình.

Chậm rãi đi vào, thì nghe thấy Lưu đạo diễn nhiệt tâm giúp đỡ giới thiệu: "Vị này là tiểu thư Cận Tử Kỳ đặc biệt là người phụ trách phương diện sản xuất phim nhựa được đầu tư bởi Phong Kỳ, tôi nghe thấy Tần tổng mới vừa rồi đi vào nói một câu, các vị trước kia biết nhau sao?"

Tần Viễn cười cười một tiếng, "Trước đó từng có vài lần có duyên, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tốt để làm quen."

Cận Tử Kỳ nhìn hắn mang một phong thái thong dong, cũng không khúc mắc, lịch thiệp vươn tay chào hỏi: "Chào anh."

Ánh mắt của Tần Viễn dừng ở trên người cô, lặng lẽ nhìn sang cô, hắn đưa tay ra cùng cô bắt tay, thần sắc mang theo sự dịu dàng nở nụ cười, "Thật cao hứng thời gian ngắn sau này có thể làm việc chung cùng với Cận tiểu thư."

"Có thể cùng Tần tổng hợp tác là vinh hạnh của Phong kỳ." Cận Tử Kỳ thu hồi tay của mình, trả lời thật lễ độ.

Tần Viễn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình trống trơn, tròng mắt thoáng cười một tiếng, lần nữa nhìn về phía Cận Tử Kỳ, trong mắt thêm một phần mong đợi đối với sự hợp tâc trong tương lai, "Về sau có chỗ nào không hiểu còn phải xin nhờ Cận tiểu thư hướng dẫn."

Ánh mắt của hắn vô cùng dịu dàng, không biết hắn đối với tất cả phụ nữ đều nhu tình như nước như thế hay không.

Nhưng Cận Tử Kỳ rõ ràng cho thấy mình không quá thích ánh mắt như thế, cô quay mắt đi, hờ hững gật đầu: "Tần tổng nếu cùng Phong Kỳ hợp tác, chính là khách hàng của Phong Kỳ, tôi nghĩ Tô tổng cũng sẽ tận hết sức lực mà làm cho Tần tổng hài lòng."

Nghe Cận Tử Kỳ đem trách nhiệm đẩy tới trên người Tô Hành Phong, Tần Viễn giương hàng mày thanh tú lên, cũng không để ý điều này lắm.

Hắn dường như đã sớm dự liệu được câu trả lời của Cận Tử Kỳ.

Lưu đạo diễn là người đã trà trộn trong giới giải trí nhiều năm nên rất tinh ý, đã mơ hồ nhận ra được không khí có chút quỷ dị, vội vàng kéo sang chủ đề gì đó để bầu không khí linh hoạt, tránh cho khỏi phát sinh tình thế căng thẳng.

Về phần Tô Hành Phong cũng nhíu mày, nhìn Tần Viễn và Cận Tử Kỳ đứng đối diện nhau, sau đó đi lên phía trước từng bước, xen vào nói: "Tần tổng công việc bận rộn, mỗi lần đến cũng không dễ dàng, chúng ta hẳn là tiến vào nội dung chính đi."

Lời nói này chính hợp ý của Cận Tử Kỳ, cô không để ý đến thái độ của ba người kia, lập tức đi đến ghế ngồi xuống.

Ngay sau đó, Tần Viễn, Tô Hành Phong và Lưu đạo diễn cũng lần lượt ngồi xuống.

Sau hai giờ hội họp, Cận Tử Kỳ cuối cùng đã hiểu, Tần Viễn là muốn nhảy vào quay một bộ phim.

Căn cứ theo những gì Cận Tử Kỳ biết, trong giới kinh doanh cũng không thiếu những người sau khi đi làm kinh doanh thành công cũng dấn thân vào làm ông chủ của sự nghiệp biểu diễn.

Tần Viễn, hiện tại phải là muốn trở thành một phần tử trong những người như thế.

"Đến lúc kịch bản xuất hiện thì sẽ do tôi phụ trách chọn diễn viên, đến lúc đó sẽ đợi qua mắt của Tần tổng để xác định diễn viên chính lần cuối."

Phân chia xong phạm vi công việc của mình, Lưu đạo diễn lập tức đứng lên rời đi trước.

Trong phòng họp chỉ còn lại ba người, Cận Tử Kỳ, Tô Hành Phong, còn có Tần Viễn.

Tô Hành Phong ngẫm nghĩ trong chốc lát mới mở miệng: "Phương diện kịch bản tôi sẽ tìm nhà biên kịch có thâm niên viết, kịch bản gốc có thể cần chút thời gian mới có thể đi xuất ra, về phần tình huống cụ thể Tần tổng có thể trao đổi với Tử Kỳ thử."

Tần Viễn đặt tách cà phê trên tay xuống, mỉm cười gật đầu: "Tôi muốn vào các phòng ban Phong Kỳ tham quan một chút, không biết Tô tổng có thể cho tôi mượn Cận sản xuất dùng một chút hay không?"

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tần Viễn, Tần Viễn cũng nhìn lại cô: "Từ nhỏ tôi đối với mảng điện ảnh và truyền hình này cảm thấy rất hứng thú, hiện tại có cơ hội như thế nào cũng không muốn bỏ qua cho thời cơ, Cận sản xuất, cũng không để ý mà cùng tôi đi tham quan một chút chứ?"

Tô Hành Phong hiểu rõ mà cười cười, "Dĩ nhiên không ngại," Ngược lại nhìn Cận Tử Kỳ dặn dò: "Tử Kỳ, dù sao kế tiếp cũng không có chuyện gì, em hãy theo Tần tổng đi một chút đi, hiểu rõ công ty chúng ta thử xem."

Dứt lời, không đợi Cận Tử Kỳ mở miệng, Tô Hành Phong lại bị đột nhiên nhận một cuộc điện thoại kêu đi ra ngoài.

"Cận tiểu thư chẳng lẽ không cam tâm tình nguyện sao?" Tần Viễn có chút thất vọng cười cười: "Cận tiểu thư nếu như có chuyện gấp muốn đi thì hãy đi đi, tự mình tôi đi khắp nơi dạo một chút cũng được."

Lời nói đều nói đến mức này, nếu như cô còn từ chối thì có vẻ cô không biết điều.

Cận Tử Kỳ mỉm cười, người cũng đã đứng lên, trong tay ôm tài liệu cần thiết của mình.

"Sẽ không, có thể cùng Tần tổng cùng nhau đi tham quan công ty cũng coi là vinh hạnh của tôi."

Tần Viễn ngồi ở trên ghế, nhìn qua Cận Tử Kỳ dáng người yểu điệu ở đối diện, ánh mắt từ từ xa xa, lập tức khóe miệng lại nổi lên ý cười: "Cô là vợ của Kỳ Diễn, coi như là một nửa bạn bè của tôi, gọi Tần tổng không khỏi quá mức xa lạ."

Cận Tử Kỳ bất quá cười cười, "Bây giờ còn là giờ làm việc, không nói tình cảm riêng tư, giờ tan sở còn có nửa giờ, nếu như muốn đi tham quan phải nắm chặt thời gian."

Tần Viễn gật đầu, khi đi tới trước cửa nhìn sang Cận Tử Kỳ: "Tôi càng hy vọng cô có thể gọi tôi là Tần Viễn hoặc là. . . . . . A Viễn."

Cận Tử Kỳ bỗng nhiên nhìn về phía hắn, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng họp, sắc mặt của hắn bình tĩnh không gợn sóng.

Dường như khi nói ra những lời này thì hắn thật sự chỉ bởi vì cô là vợ của bạn học của hắn.

Nhưng giao thiệp với giới thương trường nhiều năm như vậy, Cận Tử Kỳ nếu mặc dù không thể xưng là người tinh tường, nhưng cũng hiểu được hai chữ tị hiềm.

Cô hờ hững mà gật đầu: "Tần tổng, ý tốt của anh lòng tôi nhận lấy."

Tần Viễn thấy cô uyển chuyển lần nữa từ chối, như cười như không khóe miệng giương lên: "Cận tiểu thư đang sợ cái gì?"

Cận Tử Kỳ không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy, ngẩn ra, mà hắn đã xoay người rời đi.

---------------

Một đường dẫn Tần Viễn đi theo từ tầng cao nhất rồi đi xuống tham quan từng tầng một.

Có thể là từ đối với công việc chịu trách nhiệm, Cận Tử Kỳ mỗi khi đến một chỗ sẽ theo bản năng mà giải thích vài câu.

Thỉnh thoảng, sẽ phát hiện tầm mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn dừng ở trên mặt mình, nhưng cô vẫn như cũ giả vờ không biết.

Có lúc, giả ngu giả khờ cũng là một môn kỹ thuật sống.

Khi đi đến bộ phận kế hoạch ở lầu mười một, nhìn thấy Bộ trưởng bộ phận kế hoạch đi ngang qua, Cận Tử Kỳ bỏ hắn cho người khác.

"Hoàng Bộ trưởng, Tần tổng muốn đi tham quan bộ phận này một chút, anh mang Tần tổng làm quen một chút đi."

Tần Viễn không ngờ tới Cận Tử Kỳ sẽ nửa đường bỏ rơi người, nhìn qua cô lịch sự nở nụ cười bình tĩnh nhìn hai giây, nhưng lập tức trở lại cười nói ôn hòa: "Xem ra là mệt chết Cận sản xuất rồi, Cận sản xuất ở chỗ này ngồi nghỉ ngơi đi."

Nói xong, dưới lời lẽ chào đón tiền hô hậu ủng của Hoàng bộ trưởng thì hắn đã xoay người đi dạo quanh bộ phận kế hoạch.

Cận Tử Kỳ sau khi thấy hắn rời đi, nụ cười chuyên nghiệp hoá trên mặt lập tức nhạt xuống, đến phòng tiếp khách ngồi chờ hắn trở lại.

Có chút vô cùng chán ngán, sau đó lại nghĩ tới chuỗi số uốn éo méo mó của Tống Kỳ Diễn.

Chẳng biết lúc nào cô thế nhưng đã nắm điện thoại di động ở trong tay.

Trên màn hình hiện lên dãy số giống như trong đầu cô.

Số điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn.

Cận Tử Kỳ càng thêm kinh ngạc với hành động của mình, dường như là phản ứng theo bản năng mà làm ra động tác này.

Cô liếc nhìn điện thoại di động, nhưng không biết cầm nó như vậy đến tột cùng là muốn làm cái gì.

Sau đó cũng không cẩn thận mà nghe được góc ngoài phòng tiếp khách vang lên giọng nói thẹn thùng nhu nhược của cô gái nhỏ.

"Không cần nha, người ta muốn anh buổi tối tới đón em a! Chẳng lẽ anh không biết ban đêm đường khó đi sao?"

"Ai nói, nếu như anh không đến thì em ngủ ở nơi này!"

"Được rồi được rồi, anh phải đến sớm một chút nha, vậy em chờ anh ha ha!"

Cận Tử Kỳ thoáng dò xét cấp dưới, thì nhìn thấy một nữ nhân viên đang nấu cháo điện thoại cùng bạn trai của mình.

Giọng nói làm nũng, giống như một con vật cưng chọc cho người ta yêu mến, quấy nhiễu khiến tâm người ngưa ngứa.

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình một chút, sau đó lại quay đầu nhìn về phía nữ nhân viên ở cạnh cửa kia.

Chẳng qua là, Cận Tử Kỳ luôn luôn tâm cao khí ngạo, thật phải nói ra những từ ngữ biểu hiện mỏng manh như kia sao?

Sáng nay ở trên mạng có nhìn thấy những bài đăng muôn hình muôn vẻ chỉ bảo người ta những chiêu nói lời yêu thương, có một chiêu chính là giả bộ trẻ con.

Đều nói người đàn ông thích nhỏ yếu, người phụ nữ nên học được giả vờ nhu nhược yếu ớt.

Cận Tử Kỳ hướng về phía ánh sáng ở cửa sổ thủy tinh đang soi rọi vào mình, bắt đầu kiểm điểm lại mình, bình thường có phải mình quá cường hãn hay không?

Dường như còn nói người đàn ông thích cuộc sống vô câu vô thúc (không gò bó, không trói buộc), phụ nữ nếu can thiệp quá nhiều, chỉ biết dẫn dắt phát ra mâu thuẫn.

Cận Tử Kỳ lại bắt đầu nhớ đến lời nói của mình trong ngày thường, phát hiện ở điểm này mình làm được cũng không tệ lắm.

Mới vừa nghĩ xong, lại đột nhiên vào lúc đặc biệt nhớ đến không biết Tống Kỳ Diễn hiện tại đang làm gì?

Cửa phòng tiếp khách khép hờ, bên ngoài nhìn không rõ lắm tình hình bên trong.

Cận Tử Kỳ buông lỏng luồng công việc căng thẳng, nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho hắn.

Đầu ngón tay mới vừa chạm vào bàn phím, lại chần chờ rụt trở về.

Cưỡng chế đè xuống tâm tư đang chộn rộn, quyết định không thể vì vậy mà đánh mất lý trí cùng tôn nghiêm.

Cũng vì vậy mà nghĩ đến càng nhiều, bắt đầu lo lắng Tống Kỳ Diễn có một hồi sẽ không giống Tô Hành Phong bình thường.

Cũng vì vậy mà nghĩ đến nhiều hơn, bắt đầu lo lắng Tống Kỳ Diễn có một ngày có thể giống như Tô Hành Phong hay không.

Người đàn ông nào cũng có thói hư tật xấu nha ——

Đang suy nghĩ miên man, tin nhắn chợt tới, ký tên, Tống Kỳ Diễn.

Nhịp tim Cận Tử Kỳ đột nhiên tăng nhanh, cô có chút khẩn trương rồi lại không dám ấn phím mở tin nhắn ra.

Cảm giác mình giống như là một học sinh cấp 3 đột nhiên nhận được tin nhắn của nam sinh ngưỡng mộ trong lòng, thấp thỏm rồi lại rung động.

[—— Bảo Bối, đang làm gì đó?]

Bảo Bối...

[—— Bảo Bối, đang làm gì đó?]

Bảo Bối...

Căn bản chỉ có ở thời điểm đó hắn mới có thể gọi cô là bảo bối, làm cho người ta vừa mềm nhũn vừa tê dại.

Hiện tại lúc này gọi như thế, ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên.

Nhưng Cận Tử Kỳ vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh đánh hai chữ rồi gửi qua.

[—— buồn ngủ.]

Dường như không đến một phút tin nhắn đã tới đây rồi.

—— không có việc gì sao mà em buồn ngủ a?

Giọng điệu này thấy thế nào cũng không dịu dàng, Cận Tử Kỳ mím khoé môi dưới, nhanh chóng gửi qua.

—— cũng là bởi vì không có việc gì mới buồn ngủ a!

Cuối cùng vẫn không quên bỏ thêm cái dấu chấm than biểu đạt tâm tình của mình.

"Đinh" một tiếng, trên màn hình lại tới một tin nhắn mới.

[—— không có việc gì sao em không thể suy nghĩ nhiều đến anh a!! ]

So với cô còn lê thê hơn, cho nên thêm hai dấu chấm than bày tỏ chủ nhân tin nhắn đang bất mãn!

Cận Tử Kỳ nhìn điều này trên tin nhắn, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái.

Bởi vì đang nghĩ ngợi đến hắn đây, hắn vừa nói như vậy, cảm giác lời nói dối bị vạch trần.

Trước sau như một được nâng cao, công chúa Cận gia cảm thấy mặt mũi lập tức rớt xuống, tôn nghiêm bị vứt đi.

[—— em tại sao phải nhớ đến anh hả, đang rất bề bộn! ]

Trước sau lại phát ra ngoài một cái tin nhắn đầy mâu thuẫn, liền lặng yên cầm điện thoại chờ đợi.

Có chút lo sợ bất an.

Đợi đã lâu, đều không có được hồi âm.

Ngay từ đầu cho rằng sẽ là một cái tin nhắn dài dòng, cho nên chỉ có thể chán ngán từ từ mà chờ đợi.

Nhưng mà mười mấy phút đồng hồ đã qua, tin nhắn lại lần lữa chưa tới.

Cận Tử Kỳ cảm giác mình càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, thế nhưng bởi vì hắn trước nay chưa có coi thường như vậy mà khó chịu.

Cầm điện thoại di động lên muốn lập tức gọi điện thoại qua chất vấn.

Nhưng nghĩ lại đến đây là lần thứ nhất, vừa mình đứng ở thế hạ phong, lại lập tức trầm mặc.

Sau đó, cô giật mình phát hiện, mình thế nhưng giống như con rối gỗ, mà Tống Kỳ Diễn chính là người cầm dắt điều khiển sợi dây trên con rối đó.

Hiện tại, hắn đã bắt đầu nắm giữ tình cảm của cô rồi sao?

Sự thật này khiến cho Cận Tử Kỳ có chút bị hoảng sợ, vì vậy phản ứng theo bản năng liền nhấn phím tắt máy điện thoại.

Ngay từ đầu vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng rất nhanh tâm tình lại từ từ sáng tỏ.

Tình tiết tắt máy rút pin ra thường nhìn thấy trên TV, không nghĩ tới có một ngày cô cũng học được.

Dường như chung quy phụ nữ thích chọn biện pháp này để trốn tránh hiện thực.

Điện thoại di động sẽ không còn phản ứng, mình cũng không nên phải chờ đợi đến mất hồn mất vía như vậy nữa.

Nhưng, ánh mắt vẫn không tự chủ được mà yên lặng dừng trên điện thoại di động nằm ở nơi đó.

Tần Viễn vẫn chưa trở về.

Cận Tử Kỳ chờ mãi lại bắt đầu mệt mỏi, nằm sấp ở trên bàn, đầu óc mê man sinh ra buồn ngủ.

Không biết là như thế nào đã ngủ đi, nhưng khi cảm nhận được có một ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú thì lập tức mở mắt ra.

Hầu như mắt vừa mở trước tiên đã nhìn thấy được Tần Viễn ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh.

Hai chân thon dài của hắn vắt chéo thảnh thơi, cầm một phần tờ báo trong tay, đang chuyên chú xem qua.

Nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn sang: "Thức rồi?"

"Ngại quá." Cận Tử Kỳ từ trên bàn đứng lên, hàng lông mi dày xinh đẹp như con bướm nhỏ nhẹ nhàng vỗ cánh .

Đôi mắt cô chưa tỉnh táo còn lim dim nhìn lên đồng hồ treo trên tường, không ngờ đã sắp năm giờ.

"Anh nên gọi tôi tỉnh ngủ."

Thanh âm êm dịu giống như hồ nước dưới ánh trăng, hoặc như tiếng trẻ nhỏ nỉ non trong giấc mộng.

Tần Viễn ngước mắt nhìn cô mệt mỏi đang vuốt lại mái tóc dài hơi xốc xếch, ánh mắt dịu dàng, "Dù sao cũng không có chuyện gì, nếu đã tỉnh, vậy chúng ta đi đi."

Cận Tử Kỳ không phản đối, đi ở phía sau Tần Viễn ra khỏi phòng tiếp khách.

Công nhân viên đã đang đợi tới giờ tan việc.

"Thời gian không còn sớm, tôi đưa Tần tổng đến bãi đậu xe."

Đuôi mày của Tần Viễn nhướng lên, dường như hắn chưa nói là muốn đi về, thế mà cô đã vội vã đuổi người.

Cận Tử Kỳ lại làm như không phát hiện mình đã nói sai, đi thẳng tới trước mặt hắn dẫn đường.

"Tử Kỳ."

Cận Tử Kỳ nghe thấy một tiếng gọi thân mật như thế, không khỏi dừng bước quay đầu lại.

Tần Viễn đứng ở sau lưng cô cách cô khoảng một thước, ánh mắt nhìn sang cô rạng rỡ.

"Khi nào có thời gian rãnh rỗi, hẹn Kỳ Diễn ra ngoài đi, bốn người chúng ta tụ họp."

Nhìn thấy đáy mắt Cận Tử Kỳ có chút hoang mang, hắn bổ sung tiếp: "Cô, tôi, Tình Vân, còn có Kỳ Diễn."

Cận Tử Kỳ gật đầu: "Tôi về nhà sẽ đem lời anh nói chuyển đạt lại cho anh ấy."

Lúc nói lời này, cô không khỏi nghĩ tới chiếc điện thoại đã bị mình đè xuống tắt máy. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac

Tần Viễn nhìn ra cô trong phút chốc có hoảng hốt, sâu kín mở miệng: "Tôi khi biết tin tức Kỳ Diễn muốn kết hôn, vẫn luôn muốn mang Tình Vân tới cửa thăm hỏi, lại khổ nỗi rút không ra thời gian."

Cận Tử Kỳ không biết Tần Viễn tại sao đột nhiên nói đến đề tài này, mặc dù không có hứng thú, nhưng vẫn là cấp cho hắn chút mặt mũi mà phối hợp, "Vậy đến lúc mọi người có thời gian thì hẹn nhau đi."

"Các người vẫn sống ở tại nhà cha mẹ cô à? Kỳ Diễn không có ý định tự mình mua nhà sao?"

"Chẳng qua là ở tạm thôi, sau khi cử hành hôn lễ sẽ cân nhắc chuyển ra chỗ ở."

Đi vài bước, Tần Viễn lại nghỉ chân tại đó, Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn qua hắn, hắn lại cười: "Tôi cũng cho là như thế, Kỳ Diễn xem như là địa chủ lớn nhất ở Australia, hơn nữa công ty của mẹ nuôi cậu ta và của gia tộc Tống gia hiện nay mà nói, có đất đai, có tư sản, đã giống như quốc vương vô lượng."

Cận Tử Kỳ nghe xong lời Tần Viễn mà nói, nói không kinh dị là giả, cô vẫn luôn biết mẹ nuôi của Tống Kỳ Diễn gia cảnh cũng không tệ, nhưng không nghĩ đến sự nghiệp riêng của Tống Kỳ Diễn lại cũng lớn như vậy.

Tần Viễn dường như thưởng thức biểu tình trên mặt cô: "Mặc dù cậu ấy là được nuôi dưỡng, nhưng bởi vì mẹ nuôi của cậu ấy sau khi ly hôn vẫn không có con cái, cũng xem cậu ta như con trai ruột mà chăm sóc, cho dù là tại Tống gia cũng là ngậm chìa khóa vàng khi ra đời."

Hắn dừng lại, hơi xúc động nói tiếp: "Nơi nào sẽ nghĩ tới lúc tôi đi học, đã từng muốn mua cho người con gái mình yêu mến một chiếc nhẫn đều phải làm kiêm ba chỗ dành hai tháng tiền công, cuối cùng trong túi tiền của mình lại chỉ còn dư năm đồng tiền."

Trên mặt Tần Viễn dù mang theo nụ cười, nhưng trong đôi mắt hắn, một chút vui vẻ cũng không có.

Ánh mắt của hắn thật lạnh, là cái loại giá lạnh của lòng người dễ thay đổi, rồi lại xen lẫn sự tự giễu.

Bên tai Cận Tử Kỳ vẫn còn văng vẳng mấy chữ "Người con gái đã từng yêu mến" trong lời nói của hắn, Tần Viễn trước khi ở bên cạnh Phương Tình Vân thì ra là còn có thích qua những người phụ nữ khác.

Nhưng chuyện đó cùng cô thật sự thì không có bao nhiêu liên hệ.

Cận Tử Kỳ không muốn càng ngày càng đi sâu vào đề tài này, ngay sau đó chủ động đề cập với Tần Viễn thông tin khi muốn quay bộ phim nhựa kia.

"Biên kịch sáng tác kịch bản vẫn là cần số lượng thông tin lớn, câu chuyện là của phía Tần tổng, buổi tối có thể đem yêu cầu của anh fax đến phòng làm việc của tôi."

Cận Tử Kỳ cất bước muốn đi, lại phát hiện Tần Viễn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.

"Tần tổng. . . . . ." Muốn thúc giục hắn rồi lại cảm thấy dường như không quá lịch sự.

Tần Viễn nhìn chăm chú bộ dáng Cận Tử Kỳ muốn nói lại thôi, trầm giọng hỏi: "Trước đó tôi vẫn nhiều lần đang do dự kết cục của phim, Cận tiểu thư có thể đề xuất cho tôi chút ý kiến chứ?"

Cận Tử Kỳ đại khái nhớ lại ý tưởng của bộ phim mà Tần Viễn nhảy vào làm——

Một thanh niên nghèo hai bàn tay trắng đã yêu một thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại gặp phải người trong gia đình nhà gái phản đối mãnh liệt. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac

Về sau vị thiên kim tiểu thư lén chạy đến thành phố chỗ ở của người thanh niên nghèo đó tìm anh ta, hai người trốn tránh người nhà gái qua mấy tháng, nhưng vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của vị thiên kim tiểu thư, người thanh niên nghèo nửa đêm về nhà lại bị người ta cắt đứt hai chân.

Đêm đó khi người thanh niên nghèo được đưa vào bệnh viện, lại không thấy bóng dáng của vị thiên kim tiểu thư, nhưng nửa tháng sau cô ấy đột nhiên xuất hiện, đối mặt cô, anh ta ân cần hỏi thăm, cô chỉ nói một câu lạnh lùng "Anh không xứng với tôi", sau đó không chút nào lưu luyến bỏ đi.

Những kịch bản có nội dung cẩu huyết như loại này, Cận Tử Kỳ tự nhận là đã xem qua không ít, nhưng sau khi nghe xong vẫn phảng phất tràn đầy cảm xúc lại có chút mơ hồ khổ sở.

Đối mặt với tình tiết người thanh niên nghèo bị cắt đứt chân, Cận Tử Kỳ khó tránh khỏi có chút thổn thức, quá tàn nhẫn rồi.

Chẳng qua là, vị thiên kim nhà giàu kia nói "Anh không xứng với tôi" tại sao ở ngoài mặt nhìn qua vô tình như vậy?

Chẳng biết tại sao, cô lại có một loại cảm giác, vị tiểu thư kia cũng không phải là thật sự cảm thấy anh ta không xứng với cô ấy.

"Người thanh niên nghèo kia sau này lại có đế quốc thương nghiệp riêng của mình, Cận tiểu thư có phải cũng cảm thấy anh ta nên trở về trả thù tàn nhẫn những người đã từng tổn thương qua anh ta hay không?"

Cận Tử Kỳ bị giọng nói Tần Viễn kéo quay lại thực tế, cô nhìn thấy mặt mũi hắn ôn nhã tuấn lãng, nhẹ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Có lẽ vị thiên kim tiểu thư kia là có nỗi khổ tâm ."

Bởi vì câu nói này mà thân thể Tần Viễn rõ ràng ngẩn ra, nhưng Cận Tử Kỳ lại không chú ý tới, cô chẳng qua là bình tĩnh nói xong ý nghĩ của mình: "Không phải nói người thanh niên nghèo đó cũng kết hôn sao? Vậy thì hãy đối đãi thật tốt với người phụ nữ hiện tại ở bên cạnh anh ta, nếu không muốn để cho bản thân mình một lần nữa hối hận."

"Chuyện cũ có tốt đẹp, cũng đã phủ đầy bụi, cần gì phải canh cánh trong lòng, nếu lựa chọn đi về phía trước, cũng không nên lại đi qua phía bên kia nhớ nhung, người ta không nên cả đời sống mãi trong hồi ức của mình."

"Như vậy nếu như là Cận tiểu thư thì sao?" Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac

Tần Viễn đột nhiên hỏi lên một câu cắt đứt Cận Tử Kỳ, cô không hiểu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn lại đặc biệt chuyên chú, cánh môi hơi đỏ khép mở: "Nếu như là Cận tiểu thư, cô sẽ cảm thấy một người đàn ông nghèo khó sẽ không xứng với cô sao?"

—— nếu như là Cận Tử Kỳ bây giờ, lại sẽ trả lời như thế nào?

Lông mi Cận Tử Kỳ chợt loé, vừa mới chuẩn bị hé miệng nói gì, sau lưng cửa thang máy đã "đinh" một tiếng mở ra.

"Nhường cho một chút xin nhường cho một chút!" Trong thang máy truyền ra một tiếng la vội vàng hấp tấp.

Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng quay đầu nhìn, lại nghe được bên tai vang lên một tiếng thiết tha "Cẩn thận."

Trong thang máy một công nhân viên đi ra trong tay bưng hộp giấy cao hai thước bởi vì trọng tâm không ổn định đã ngã xuống phía đầu Cận Tử Kỳ, chỉ là lúc sắp đập vào, một bàn tay đã kéo cô ra.

Có chút bất ngờ không kịp đề phòng, giày cao gót của Cận Tử Kỳ bị vẹo, bởi vì bị lôi kéo mà trọng tâm bất ổn nên lảo đảo.

Bàn tay vốn đang giữ cánh tay cô đã vội vàng dời đi, đỡ lấy bên eo của cô, ngăn cản cô ngã xuống.

"Cô không sao chớ?" Giọng nói khàn khàn mà ân cần gần trong gang tấc.

Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Viễn cau lại lông mày còn có đôi mắt chứa đầy tâm tình phức tạp.

Muốn tránh thoát lực độ của hắn, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn: "Cô đứng vững tôi sẽ buông cô ra."

Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, cuối cùng vẫn không có thói quen để cho đàn ông xa lạ đụng vào mình, nhưng không có biện pháp, vừa định mượn lực đạo trên tay hắn đứng thẳng, lại nghe thấy một giọng nam âm u lạnh lẽo vang lên. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac

"Không biết Tần tổng dự định ôm vợ của tôi như vậy tới khi nào?"

Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu, thì nhìn thấy cửa thang máy đối diện đang rộng mở, sắc mặt Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt sa sầm nhìn Tần Viễn.

Tần Viễn chỉ là nhìn thoáng qua Tống Kỳ Diễn, mà Cận Tử Kỳ khi đã đứng vững lập tức tránh được tay của hắn.

Sự mềm mại trong tay nhất thời biến mất, trong lòng lại mơ hồ có chút mất mác.

Tần Viễn cúi đầu cười một tiếng, nghe không rõ tâm tình, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn: "Nếu như Kỳ Diễn cậu không ngại mà nói, tôi muốn tạm thời mượn vị hôn thê của cậu một chút, cô ấy vẫn chưa mang tôi đi tham quan hết Phong Kỳ."

Nói xong, lập tức nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Cận sản xuất, chúng ta đi thôi."

Cận Tử Kỳ đi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn, có chút kinh ngạc khi hắn trở lại, nhưng trong lòng lại dâng lên ngọt ngào, nhưng ngại vì có mặt Tần Viễn chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò: "Anh đến phòng làm việc của em chờ em, em chốc lát nữa sẽ đến."

Sau đó đối với Tần Viễn nói: "Tần tổng, tôi đưa anh đi xuống."

Khoé miệng Tần Viễn cong cong, cùng Cận Tử Kỳ sóng vai muốn đi vào thang máy, nhưng không nghĩ đến, trong lúc lướt qua người Tống Kỳ Diễn, hắn đột nhiên giữ chặt tay trái của Cận Tử Kỳ.

Có chút ngoài dự đoán mọi người, nhưng tựa hồ đang trong lẽ phải.

Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, trên mặt hiển nhiên dễ nhận thấy không chút nào nhường nhịn, nhấn rõ từng chữ một: "Tôi, để, ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.