Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 37: Chương 16 part 2




Edit: Tử Đằng

Bộ trang sức dưới chân Diệp công tử V: Từ khóa #Chân dung chú út Diệp Sơ Dương# hôm nay thật là làm cho người ta hết sức kinh ngạc. Diệp công tử của tôi dấu chú út lâu như vậy, cuối cùng cũng đã lộ mặt!

Đối với diện mạo của chú út, tôi chỉ nghĩ là, thật là quá đẹp trai! Quá sức sắc!

Mặt khác, không nói đến những thứ khác, chỉ đơn thuần mà nói một câu, Diệp công tử và chú út đứng chung với nhau quả thực là đẹp như tranh vẽ. Dưới đây là bonus mà tôi cống hiến cho các vị huynh đệ.

<Hình Ảnh> <Hình Ảnh> <Hình Ảnh>

..........

Cái bonus này kỳ thật là hình ảnh lúc trước Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương hai người lọt vào ống kính, tuy rằng chỉ là một cái trong phát sóng trực tiếp, nhưng rất nhiều người đều là thánh soi, hơn nữa còn cảm thấy rất thoải mái.

Tuy nói là chỉ thuận thay chụp hình một cái, nhưng trong mấy ngàn vạn bức ảnh luôn có một bức ảnh đẹp.

Đặc biệt fans của Diệp Sơ Dương lại không thiếu kỹ năng đồ họa đồ.

Chỉ cần điều chỉnh một chút độ sáng, và tạo bộ lọc, hình ảnh lập tức đẹp lên ngay.

trước Diệp Tu Bạch nhìn chằm chằm hình ảnh này cứ xem qua xem lại, đang định nhấn lưu hình ảnh về điện thoại, lại vô tình phát hiện một hình ảnh mờ mờ ở giữa.

Anh nhíu mày, click mở bình luận.

Vừa lúc nhìn thấy một fans của Diệp Sơ Dương vừa mới bình luận xong.

- -------

Nếu bạn muốn hình gốc. Xin hãy chọc tôi. (Trên facebook có nút “chọc bạn” ý)

Tôi muốn chọc riêng.

Diệp Tu Bạch trầm tư một lúc, sau đó nhanh chóng tạo một tài khoản, sau đó ỷ vào tâm thái ‘Dù sao cũng chỉ là ở trên mạng, cũng không ai biết mình là ai’, click vào hình ảnh tài khoản của vị fans kia, trực tiếp nhắn tin giao lưu.

<Xin chào! Bạn có thể gửi cho tôi hình ảnh gốc được không? [icon đáng yêu]>

Sau đó, anh quay qua trên Weibo, theo bản năng ngước mắt, kết quả liếc mắt một cái lại thấy Diệp Sơ Dương dựa vào trên tủ lạnh, khoanh tay cười như không cười nhìn anh.

Trong ánh mắt kia để lộ ra vài phần ý cười thế nhưng lại làm cho Diệp Tu Bạch có chút khẩn trương.

Tư cập này, anh kéo kéo khóe miệng, chỉ có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, yên lặng đưa điện thoại bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu, “Vì sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Vì chú đẹp trai quá.” Diệp Sơ Dương cười tủm tỉm nói một câu, sau đó liền bước đi lên, híp mắt hỏi, “Cho nên vừa rồi chú út à, chú đang xem cái gì vậy?”

“Không có gì.” Anh thấp giọng trả lời.

Nhưng mà câu trả lời này khẳng định là sẽ không làm Diệp Sơ Dương vừa lòng. Chỉ là cô cũng không định dây dưa mà thôi, cô quay đầu đem đồ ăn trong bếp dọn ra bàn.

Tuy rằng Diệp lão gia không biết bị Diệp Sơ Dương ở sau lưng cắm một dao, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn nghĩ đến Diệp lão gia.

Đồ ăn hôm nay chung quy lại cũng đều là vì ông.

Diệp Tu Bạch vẫn luôn đứng ở trước cửa chỗ Diệp Sơ Dương làm xong thức ăn, sau đó cùng đối phương dọn đồ ăn mang ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, giờ khắc cơm tối cũng đến.

Diệp lão gia tuy là rất tức giận vì lúc trước Diệp Tu Bạch không lễ phép mà xoay người bỏ đi trước, nhưng sau khi nhìn thấy bàn đồ ăn mà thằng cháu nhà mình tự tay làm, thì lửa giận cũng tiêu tán đến không còn một mảnh.

Ông hướng tới Diệp Sơ Dương hừ một tiếng, trên tay đang gắp đồ ăn không có nửa điểm dừng lại.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp lão gia như vậy, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương liếc nhau, hai người sôi nổi cong cong khóe miệng, sau đó an tĩnh ăn cơm, kiên quyết không nói lời nào.

Đối với hai người im lặng kia, Diệp lão gia cũng không để trong lòng, chỉ là tiếp đón Lương Cẩm Tú dùng bữa, “Những món này, đều là Tiểu Cửu làm, đứa nhỏ này tay nghề vẫn là không tồi, Cẩm Tú cháu nếm thử đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.