Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 33: Chương 14 part 2




Edit: Tử Đằng

Diệp Sơ Dương: “..............”

Chị nếu muốn nói như vậy thì nói, nó thực ra cũng không có vấn đề gì.

Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, đối với di động nói một tiếng “Trên cơ bản đã hiểu rõ rồi, em cúp máy đây. Có quỷ mới biết ông nội của em sẽ làm ra những chuyện gì.”

Ngẫm lại cũng thật đau lòng đến nỗi không thể hô hấp luôn.

Ông nội nhà cô như thế nào đều không nghĩ rằng, một người đàn ông ưu tú như Diệp Tu Bạch, để lại trong nhà thật tốt biết mấy.

Cứ một hai đòi đẩy mạnh gả bán ra ngoài,

Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương lại lần nữa thở dài một hơi. Sau đó chậm rãi đi trở về phòng khách.

Thời điểm Diệp Sơ Dương đi đến cửa phòng khách, Diệp lão gia cùng Lương Cẩm Tú vẫn trò chuyện nhiệt tình như cũ, đến nỗi toàn bộ khuôn mặt chú út nhà cô trong suốt hành trình đều như tảng băng ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ dường như hoàn toàn không có ý tham gia vào cuộc nói chuyện ấy.

Có thể là, làn sóng ham muốn cầu sinh rất mạnh mẽ này có thể đem phân ra.

Diệp Sơ Dương nghĩ như thế, liền đi đến gần mấy người, kết quả còn chưa đến chỗ lúc đầu mình ngồi để ngồi xuống, thanh âm của Lương Cẩm Tú liền thập phần rõ ràng vang lên bên tai cô.

“Diệp tam gia ở trong lòng tôi đã là một thần thoại rồi, không ngờ là hôm nay lại có cơ hội nhìn thấy, tôi thật đúng là có điểm kích động.” Lương Cẩm Tú cười nhìn về phía Diệp Tu Bạch.

Mà lúc này, Diệp lão gia dường như cũng muốn cho Diệp Tu Bạch và Lương Cẩm Tú ngồi lại với nhau, liền một phen đứng dậy xách cổ áo Diệp Sơ Dương, nắm mang đi.

Diệp Sơ Dương bừng tỉnh, vẻ mặt thật vô tội chớp chớp mắt, hướng tới Diệp Tu Bạch nhìn lại.

Thấy thế, anh không hề nghĩ ngợi, lập tức liền từ trên sofa đứng lên, tưởng là sẽ cùng đi theo nhau. Ai ngờ, Diệp Tu Bạch chân còn chưa có động một chút, Diệp lão gia liền quay đầu nhìn chằm chằm anh, mặt vô biểu tình nói, “Được rồi, được rồi, cùng Cẩm Tú tán gẫu một chút đi, ngồi xuống!”

Diệp Tu Bạch trầm mặc, yên lặng đem ánh mắt đặt trên người Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương giật giật môi, không tiếng động đáp lại, “Đừng nhìn cháu, cháu không có biện pháp nào.”

Diệp Tu Bạch: “..........”

Giữa lúc bất đắc dĩ này, sợ Diệp lão gia tức giận làm cho Diệp Sơ Dương bị đánh, Diệp Tu Bạch chỉ có thể yên lặng ngồi trở lại vị trí cũ.

Diệp lão gia mang theo Diệp Sơ Dương đi đến lầu hai.

Diệp Sơ Dương còn cho rằng ông nội nhà mình sẽ đứng đắn một chút, kết quả không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp ngồi ở dưới bậc cầu thang.

Quả nhiên là cái ông già không đứng đắn.

Trong miệng thì nói ông nội không đứng đắn, nhưng Diệp Sơ Dương lại cũng không hề áp lực gì mà ngồi xuống luôn.

Từ góc độ của hai người bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của Diệp Tu Bạch và nửa sườn gương mặt Lương Cẩm Tú.

Mà giọng nói của hai người, trên cơ bản cũng có thể nghe rõ ràng.

Toàn bộ hành trình đều là Lương Cẩm Tú nói chuyện, Diệp Tu Bạch vẫn duy trì một gương mặt im lặng, trong lòng đang nghĩ làm cách nào để Diệp lão gia nhận thấy được anh và Diệp Sơ Dương có quan hệ, hơn nữa còn có thể yên tâm thoải mái chấp nhận mà không tức giận.

Trầm tư nửa ngày, Diệp Tu Bạch cảm thấy, loại khả năng này cực kỳ nhỏ bé.

Quên nó đi.

Anh bỗng nhiên thấy có chút thất bại.

Toàn bộ hành trình Diệp Tu Bạch đều chìm trong suy nghĩ của mình, hiển nhiên không chú ý tới cô gái nào đó trước mặt đã nói xong một đống lời nói, đang chờ đợi anh trả lời.

Lương Cẩm Tú chỉ cảm thấy mặt mình đều phải cười cứng đờ. Trước sau lại chờ không thấy một chút thanh âm nào của Diệp Tu Bạch.

Nhưng cô cũng không cảm thấy nhụt chí.

Diệp Tu Bạch thân phận địa vị cao như vậy, lại đẹp trai, năng lực lại cường người, tâm cao khi nào cũng là bình thường.

Hơn nữa, Diệp Tu Bạch như vậy mới có thể làm cô có ham muốn chinh phục.

Với suy nghĩ này, Lương Cẩm Tú trên mặt liền lại tươi cười bình thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.