Nhìn Rõ Mười Mươi

Chương 30: Chương 13 part 1




Edit: Tử Đằng

Thời điểm Diệp Sơ Dương và lão quản gia nói chuyện, Diệp Tu Bạch và Diệp lão gia cũng từ thư phòng đi ra.

Ánh mắt Diệp lão gia đầu tiên là ở trên người Diệp Sơ Dương chuyển động một vòng, sau đó liền dừng trên người Lương Cẩm Tú.

Lương Cẩm Tú là một người thông minh, chú ý tới ánh mắt của Diệp lão gia dừng trên người mình, lập tức liền khom khom lưng, sau đó tiếng nói ôn nhu dịu dàng, “Diệp lão gia, xin chào! Cháu là Lương Cẩm Tú.”

Vừa nói, Lương Cẩm Tú đem túi đồ vẫn luôn xách trên tay đưa cho Diệp lão gia, “Lão gia, đây là chú đồ vật cháu biếu ông. Cũng không phải thứ gì trân quý. Chỉ là lá trà mà lúc trước cháu được nghỉ phép đã đi lên núi hái, hy vọng ông không để ý.”

Nghe vậy, Diệp lão gia khuôn mặt căn bản là đang nghiêm túc, tức khắc cười tươi như hoa.

Ông vội vàng bảo quản gia tiếp nhận lá trà, sau đó bỏ lại Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, đi đến cạnh Lương Cẩm Tú, cười nói “Sao lại để ý chứ. Đây chính là chút tâm ý của cháu mà, ta thích còn không kịp nữa. Tới đây, tới đây, nhanh ngồi xuống đi.”

“Cảm ơn lão gia.”

Lương Cẩm Tú rốt cuộc cũng là họ hàng thân thích của Mạc gia, tư thái này cũng là đủ rồi. Nhìn sự yêu thích được biểu hiện bên ngoài của lão gia, có thể nói là hoàn toàn không được thỏa mãn, nhưng cũng đặc biệt hào phóng.

Diệp Sơ Dương thấy một già một trẻ ở chung tốt như vậy, cười như không cười nhìn thoáng qua người đàn ông không biết đã đứng ở bên cạnh mình tự bao giờ, sau đó đi đến một bên sofa ngồi xuống.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Sơ Dương, chắc chắn là hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra.

Diệp Tu Bạch nhìn dáng ngồi ưu nhã của Lương Cẩm Tú, lại nhìn nhìn phản ứng của Diệp lão gia, dù là người có EQ thấp cũng biết được tâm tư của Diệp lão gia. Anh bất đắc dĩ véo véo ấn đường, không hề do dự, lập tức liền đi tới bên cạnh người Diệp Sơ Dương, cứ thế mà ngồi xuống.

Diệp Sơ Dương: “........Chú làm gì vậy? Nhiều chỗ như thế sao lại cứ phải ngồi cùng cháu là cái ý gì?”

Diệp Sơ Dương thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền tới tai Diệp Tu Bạch.

Ánh mắt anh thật sâu nhìn thoáng qua thiếu niên ngồi bên cạnh, không nói gì. Nhưng Diệp Sơ Dương lại nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, phảng phất đã đoán được anh muốn nói gì.

Dựa theo trình độ mặt dày của Diệp Tu Bạch, nếu lúc này mà không có Diệp lão gia ngồi ở đây, không chừng sẽ nói một câu:

Bởi vì thích cậu.

Diệp Sơ Dương: “.............” Chậc! Chắc chắc là sẽ nói như vậy rồi.

Diệp Sơ Dương ngồi mà não muốn nổ tung, động tĩnh của hai người liền hấp dẫn Diệp lão gia và Lương Cẩm Tú, hai người họ đồng thời hướng tới Diệp Sơ Dương nhìn lại.

Đang khi nhìn thấy hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cùng ngồi trên ghế sofa, Diệp lão gia tức khắc nhíu mày, “Hai ngươi đang làm cái gì đấy? Lại không phải thiếu chỗ. Có mất mặt không?”

Nghe vậy, cái tên từ trước đến nay luôn thích tranh luận - Diệp Sơ Dương lại không mở miệng, ngược lại là Diệp Tu Bạch nhàn nhạt nói, “Không mất mặt.”

Diệp Sơ Dương: “.............”

Diệp lão gia: “..........”

Hai người đang trầm mặc lẫn nhau, Lương Cẩm Tú bắt đầu cười hòa giải, “Vẫn luôn nghe nói Diệp tam gia rất yêu thương Diệp Cửu thiếu, hiện tại vừa thấy, đúng thật là như thế.”

“Hừ! Tính tình của tên Tiểu Cửu này, lão tam sủng không được, làm ầm ĩ đến chết cũng không xong!” Diệp lão gia vừa nói, một bên tức giận liếc Diệp Sơ Dương một cái khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của đối phương, quả thực tức đến không nói lên lời.

Càng tức giận hơn!

Diệp lão gia véo véo ấn đường, cuối cùng vẫn là bỏ qua Diệp Sơ Dương, ngược lại đem ánh mắt đặt trên người Diệp Tu Bạch, bắt đầu điên cuồng khen Lương Cẩm Tú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.