Nhím Con, Em Đừng Sợ!

Chương 1: Về nhà




Phương Vân một đường đi theo Quân Niệm Sinh, rốt cục đã biết thế nào là lợi hại của số mệnh đệ nhất nhân. Trong sơn cốc này, ngay cả hắn cũng phải cân thận vô cùng, nhưng Quân Niệm Sinh lại như đang đi dạo trong hoa viên của nhà hắn vậy.

Rõ ràng có thể cảm thụ được khí tức của hắn, nhưng những hung thú lại hết lần này tới lần khác không thèm đê mắt đến. Rõ ràng là Quân Niệm Sinh đi về phía những thần thú nhưng đám thần thú hung thần ác sát ấy lại tự tản đi. Tựa như hung thú. Thần thú nơi này đều là thú nuôi nhà hắn vậy.

Phương Vân rất muốn biết, khi Quân Niệm Sinh tự sát, tự đâm mình một đao, có phải cũng sẽ kích phát tiềm lực, thực lực tăng vọt lên hay không.

“Sổ mệnh của người này. Quả thực kinh thế hãi tục, đủ để cho bất cứ kẻ nào có thiên phú, nỗ lực cũng phái cảm thấy kém cạnh.”

Phương Vân nhìn về phía trước, Quân Niệm Sinh hữu kinh vô hiểm đi qua sào huyệt của đám hung thú. Thầm nghĩ trong lòng.

Trong thiên hạ, người có kỳ ngộ có rất nhiều, thậm chí có rất nhiều người từ không chút tiếng tăm, đột nhiên lại trở thành truỵền nhân đạo thống của tông phái thượng cổ. Đậy là kỳ ngộ, cũng là tao ngộ. Thời thượng cổ có ba ngàn đại tông phái, nếu như đạo thống lần lượt truyền lưu đến hiện tại thì sẽ có đến ba ngàn truyền nhân.

Ba ngàn truyền nhân này, có số mệnh môn phái ủng hộ. Số mệnh cá nhân họ đương nhiên sẽ không kém. Giống như Tôn Thế Khôn, Doãn Vi Lương, Bàng Cự Nguyên. Lưu Tiên Nhi... đều là vậy cả.

Tao ngộ của những người này. Đại thể đều là đại vận. Nói cách khác là ngẫu nhiên mà như vậy. Phương Vân chưa từng gặp ai giống như Quân Niệm Sinh.

Phương Vân quan sát hành vi của hắn, cảm giác tựa như hắn là một tác phẩm đặc biệt của thân khí vận! Cách thức biểu hiện số mệnh của Quân Niệm Sinh chính là tự sáng tạo kỳ ngộ cho chính hắn! Điều này. Quả thực có thể nói là khủng khiếp, đủ để cho bất kỳ một cường giả nào cho dù tâm tình trâm ổn đến đâu cũng sinh ra xung động muốn hủy diệt hắn.

“Thiên hạ nếu có mười số mệnh, thì sẽ chia cho hoàng thất Đại Chu, phần sâu nhất trong Mãng Hoang, Tứ Cực Huy Cung tại Địch Hoang, thần bí cường giả của Man tộc, Doanh Châu hải ngoại, Phật Tông Phệ Đã Châu, Quân Niệm Sinh, còn lại chia cho những người khác trong thiên hạ..

Phương Vân nhìn về phía trước, trong đầu chợt hiểu ra: “Quân Niệm Sinh nếu có số mệnh như vậy, nếu dùng để làm trộm tặc thì thực tuyệt hảo. Chỉ cân hắn cố gắng một chút, hạ thấp tư thái, thì sợ răng thiên hạ đệ nhất nhân mai này chính là hắn! Đáng tiếc, hắn gặp nhiều tao ngộ như vậy, nhưng lại một mực lười nhác, không thích luyện công. Mức độ chăm chỉ ngay cả một nửa Phong Thái Thương cũng không bằng. Đây gọi là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Sau này hắn nhất định sẽ bị người trong thiên hạ vây công chỉ vì đại khí vận của hắn!”

Phương Vân đã sớm không còn là sĩ tử mê văn yếu đuối như trong thôi diễn Chu Dịch của Phu Tử. Giữa rừng mà cao vượt lên, ắt sẽ bị gió đánh tơi tả. Giống như Phương Vân chỉ bởi vì quyền lực ảnh hướng trong quán cực lớn mới khiến cho Bình Định Hầu. Trấn Quốc Hầu cùng với các quý tộc hầu bất mãn, tìm mọi cách gây khó khăn cho hắn. Người như Quân Niệm Sinh, càng dễ khiến cho người khác căm hận!

Thân thể vụt đi, Phương Vân theo sát phía sau Quân Niệm Sinh đi về phía trước.

Ớ bên ngoài vài dặm, ba đạo thân ảnh mang theo khí tức tử vong đang đứng trên một đinh núi cao. Khi tức tử vong quá mức dày đặc, đến mức khiến cho đám thân thú cũng không dám đến gần.

“Thái tử điện hạ, người nhìn phía kia xem!”

Bạch Vô Thường đột nhiên chỉ về phía xa xa nói.

Minh Vương thái tử thần sắc lạnh lùng, ánh mắt chuyển về hướng ngón tay của Bạch Vô Thường, nhìn về viễn phương. Chỉ thấy một đạo tinh mang số mệnh cao rộng ân hiện long phượng phóng lên cao.

Minh Vương thái tử nguyên bản cực kỳ bình tĩnh, lúc này ánh mắt lộ ra một tia rung động.

“Người này là ai vậy?” Minh Vương thái tử hỏi.

“Không biết. Nhưng trong thiên hạ, số mệnh đậm đặc đến mức có thể hình thành long phương thế này, nghe đồn chỉ có cao thủ đệ nhất thanh niên của Thái Tổ Phái Quân Niệm Sinh.”

Bạch Vô Thường nhớ lại nói.

“Theo hắn”

Y bào Minh Vương thái tử rung động, lao vê phía Quân Niệm Sinh.

Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường cũng lập tức lóe lên theo sát phía sau.

Trên một ngọn núi ở sơn cốc phía Tây, bầu trời âm u tịch mịch, trong vài dặm, mưa xối xả, một con quái vật hình trâu chỉ có một chân đang huyền phù giữa hư không.

Bụng trâu phập phù. Lập tức từng đợt thanh âm ầm ầm như sấm sét tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Khí tức của con Quỳ Ngưu này tựa như lốc cuốn, bao phủ khắp thiên địa. Toàn bộ hung thú. Thần thú đều bị nó kinh sợ. Không dám đến gần.

Lúc này chính là buổi tối, thiên địa đen kịt. Nhưng mắt Quỳ Ngưu lại sáng như ánh nến. Đêm tối đối với nó mà nói. Không có bất kỳ trở ngại nào.

“Lực lượng của Quỳ Ngưu này không tệ lắm. Có thể làm cho lực lượng của ta đột phá đến Thiên Trùng Cảnh. Chỉ đáng tiếc là Quỳ Ngưu đứng ở vị trí quá thấp, so ra còn kém cả Ứng Long của Thập Tam hoàng từ, cũng không hơn được Cửu Phượng của Lưu Tú thái tử.”

Thanh âm của Dương Hoằng từ trong Quỳ Ngưu tản mác ra xung quanh, mang theo nỗi niềm tiếc hận.

“Nếu vậy thì ngươi giết Lưu Tú thái tử, đoạt lấy tinh huyết Cửu Phượng đi!”

Một thanh âm mang theo vẻ trêu chọc từ dưới chân Quỳ Ngưu truyền đến.

Đây là thanh âm của linh hồn trong bàn long giới. Hai thanh âm từ Quỳ Ngưu phát ra, khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó tả.

“Ta không cần phải làm vậy. Chỉ cần ngươi có thể giết chết cung chủ Chiến Thần Cung, ta đoạt lấy tinh huyết Cửu Phương của hắn là được.”

Dương Hoằng thản nhiên nói.

Linh hồn trong bàn long giới trầm mặc. Không lên tiếng.

Quỳ Ngưu đột nhiên chuyển mục quang, nhìn về phía Đòng. Chỉ thấy một đám ánh sáng tím đậm lao vút lên trời.

“Là Quân Niệm Sinh!”

Ánh mắt Quỳ Ngưu chợt hiện lên một tia quang mang đặc biệt. Tâm tính vốn trầm tĩnh liền có chút biến hóa.

“Là cái tên có số mệnh hoàng đế..

Linh hồn trong nhẫn trầm mặc chỉ trong chốc lát, đột nhiên gầm nhẹ: “Đuổi theo hắn. Hắn xuất hiện ở đây nhất định là có đại khí vận, đại tao ngộ. Lặng lẽ theo sau hắn, đoạt của hắn! Người như hắn, chỉ cần cướp được một lần, có thể hưởng thụ vĩnh viễn!”

“Số mệnh người này rất thịnh, bảo vật rất nhiều. Thứ trong tay hắn, không phải dễ đoạt như vậy đâu!”

Dương Hoằng nói.

“Ta giúp ngươi”.Linh hồn trong nhẫn gầm lên.

Sâu trong tròng mắt Quỳ Ngưu hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt. Thân hình nhoáng lên. Quỳ Ngưu liền lao về phía sâu trong sơn cốc phía Đông.

“Rắc rắc”

Trong sát na Quỳ Ngưu rời đi, những tiếng sấm ầm ầm vang lên, một đạo lôi điện lớn băng cái thùng gỗ từ trên trời giáng xuống, đánh nát những hung thú ở gân sơn cốc thành thịt

Quân Niệm Sinh không biết rằng, trong lúc vô ý, hắn đã bị vô số ánh mắt tập trung lên người.

Từng con hung thú, thần thú vòng qua đường khác mà đi. Trên đường đi, Quân Niệm Sinh ngừng lại mấy lần. Đi vào trong động quật của đám thần thú đi ra ngoài, tim được vài cuốn bí tịch thượng cổ, vài bình đan dược, cùng với một cái pháp khí.

Quân Niệm Sinh liếc mắt nhìn bí tịch trong tay, sau đó tiện tay ném vào trong túi không gian: “Vô dụng, đợi khi trở về tặng cho sư đệ, sư muội.”

Nhìn Quân Niệm Sinh tùy tiên đi ra đi vào một động quật. Phương Vân cũng không dám tới quá gần. Có vài lần Quân Niệm Sinh vừa bước chân trước ra cửa, hắn định đi vào, thì thân thú đã theo chân trở lại động quật.

Trên người Phương Vân có tinh huyết Giác Thụy, chưa chắc đã sợ những thần thú này. Có điều, làm thế sẽ kinh động Quân Niệm Sinh, mà như vậy không phải là điều hắn muốn.

Phương Vân mất nhiều tinh lực hơn để đi vòng qua động quật của từng thần thú. Sau đó lại đuôi theo. Vài lần, khoảng cách giữa Quân Niệm Sinh và Phương Vân bị kéo ra rất xa.

Có điều, may là Quân Niệm Sinh rất tự đắc, Tinh, mang số mệnh long phượng không ngừng phóng lên cao...

Bởi thế từ rất xa Phương Vân vẫn có thể nhìn thấy mà đuổi theo.

“Hống”

Trong tiếng gầm đầy hung bạo, một con Đương Hỗ xòe ra đôi cánh như cánh dơi hơn ba mươi trượng, từ trong đêm đen xà xuống. Hai móng vuốt sắc bén, trảo sâu vào trong đá núi, cứ như vậy treo ngược trên vách núi, sau đó từ trên bỏ xuống động quật của nó.

“Đương Hỗ. Là thần thú đứng cuối cùng trong bảng thần thú Thiên Cương, tướng mạo cùng kỳ hung ác, dữ tợn. Có điều khả năng cảm ứng của nó quá mạnh!”

Phương Vân lắc đầu. Trong lòng âm thầm thờ dài bất đắc dĩ, đành phải ngừng lại, giương mắt nhìn Quân Niệm Sinh cầm thứ gì đó từ trong động quật Đương Hỗ tiêu sái đi ra.

Chờ khi Đương Hỗ vào huyệt động, Phương Vân đang định vòng qua đuôi theo Quân Niệm Sinh thì một loại cảm giác vi diệu chợt vụt lên. Phương Vân liền không dám động đậy.

Chỉ qua thời gian mấy lần hô hấp. Ba đạo nhân ảnh vút qua hư không, cách Phương Vân không quá xa.

“Minh Vương thái tử!”

Thấy ba đạo nhân ảnh đó, Phương Vân chấn động trong lòng. Hắn chỉ liếc mắt liền đã nhận ra Minh Vương thái tử. Vì người này có thói quen mặc áo bào cực kỳ u tối.

“May quá nếu như không phải nhờ con Đương Hỗ này, sợ rằng ta đã trở thành bọ ngựa mà vẫn không biết gì.”

Phương Vân chảy mồ hôi lạnh đầy lưng.

Thực lực của Minh Vương thái tử tuyệt đối kinh khủng. Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo chỉ trúng một chiêu của hắn, tình trạng ra sao đã đủ để chứng mình cho điều ấy.

Tuyệt học của Minh Vương thái tử có thể không giết người ngay lúc đó. Nhưng cuối cùng người trúng phái chắc chắn sẽ chết! Mà chết chỉ là thứ yếu, đáng sợ nhất chính là trước lúc chết sẽ bị dằn vặt kinh hoàng!

“Xem ra để ý đến đại vân của Quân Niệm Sinh không chỉ có mình ta!”

Phương Vân thầm nghĩ. Đột nhiên một ý nghĩ kỳ dị vụt qua đầu hắn: “Đám người Minh Vương thái tử đi về phía Quân Niệm Sinh. Quân Niệm Sinh là kẻ có số mệnh vô song, vô cùng may mắn. Còn Độc Tí Minh Vương Tam Khấu Thủ của Minh Vương thái tử lại là chiêu thức khắc chế số mệnh. Không biết nếu Quân Niệm Sinh trúng phải chiêu ấy của Minh Vương thái từ, thì sẽ như thế nào nhỉ?!”

Minh Vương thái tử đứng cao hơn Quân Niệm Sinh trên bảng Thiên Tượng. Cho nên nhìn qua thì thấy vị thái tử đó có thể khắc chế hoàn toàn Quân Niệm Sinh.

Có điều Phương Vân biết, người như Quân Niệm Sinh, quyết không có khả năng khinh địch mà chết như vậy.

Phương Vân cũng biết rằng người có tâm tư giống như mình cũng sẽ không nóng lòng đuôi theo Quân Niệm Sinh.

“Còn một người nữa, người này tuyệt đối sẽ đi tới đây.”

Phương Vân nẳm trên mặt đất. Gần giống như một tảng đá, không động đậy.

Lại một lúc lâu sau, một con Quỳ Ngưu lặng lẽ vụt qua trời đêm. Một tia khí tức quen thuộc truyền vào trong óc Phương Vân.

“Là Dương Hoằng”

Phương Vân chỉ chốc lát liền nhận ra thân phận của Quỳ Ngưu. Đặc biệt là ở trên đùi Quỳ Ngưu vẫn đeo một cái vòng sáng lấp lánh, chính là bàn long giới, càng khiến cho thân phận Dương Hoằng khó bề che giấu.

Mới vừa vào không gian này. Phương Vân liền thấy thi thể của Yến Nguyệt Hầu. Ông ta chết vì một loại quỵền pháp bá đạo tuyệt luân, chính là tuyệt học của Dương Hoằng. Bát Hoang Đế Cực Quyền!

Người thông mình, ý nghĩ sẽ giống nhau.

Phương Vân đã biết rằng, Minh Vương thái tử để ý Quân Niệm Sinh, thì đương nhiên cũng biết Dương Hoằng tất nhiên sẽ không bỏ qua.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.