Nhiễu Giường Làm Trúc Mã

Chương 9: Tuyệt Vọng




Edit: Cá + beta Snow

Cho nên, chỉ cần lúc ấy gặp qua cô một lần mà bây giờ nhận ra cũng không phải là chuyện gì lạ.

Nhưng mà___

Cái người Du An của phái Mao Sơn trước mặt này có vẻ rất kỳ lạ.

Bây giờ những gia tộc lớn trong lĩnh vực siêu hình, ngoài Huyền môn thì chỉ còn lại phái Mao Sơn. Mà thành viên của phái Mao Sơn luôn kiêu căng, ỷ vào thân phận của mình mà không để những thầy phong thuỷ hoặc những người hiểu thuyết huyền học siêu hình khác vào mắt.

Không ngờ Du An lại chủ động đến chào hỏi?

Chẳng lẽ là do nể mặt Diệp Tu Bạch?

Nghĩ vậy, Diệp Sơ Dương cười một tiếng không rõ ý tứ, sau đó nói: “Xin chào, cậu có thể gọi tôi là Diệp.”

Diệp Sơ Dương không định để lộ thân phận của mình nên bây giờ đương nhiên cũng sẽ không nói tên ra.

Rõ ràng Du An cũng là người thức thời. Nghe thấy Diệp Sơ Dương nói vậy liền lập tức cười thành tiếng: “Hoá ra là Diệp thiếu gia.”

“Nói quá rồi.”

Tuy nói vậy nhưng trên mặt Diệp Sơ Dương không có chút cảm giác nói quá nào.

Hai người hỏi han gần 10 phút thì Du An cũng xoay người rời đi.

Mấy người Diệp Sơ Dương vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ cũ.

Những ánh mắt khác vẫn dừng trên người Diệp Sơ Dương.

Vừa rồi ánh mắt họ nhìn về phía cô chỉ là tò mò, nhưng bây giờ tò mò đều biến thành ngạc nhiên và nghi hoặc.

Thiếu niên trước mắt này có quan hệ với Tam gia của Diệp gia?

Tuy bọn họ thuộc về phương diện siêu hình nhưng danh tiếng Diệp gia ở nước Z cũng đã từng nghe qua. Mọi người đều nói Tam gia của Diệp gia rất lợi hại, người bên cạnh hắn cũng chẳng kém cỏi gì. Do vậy, thiếu niên trước mặt này xem ra cũng chẳng phải loại dễ chọc vào.

Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Sơ Dương lại mang theo vài phần dò xét cẩn thận.

Chuyện này Diệp Sơ Dương hoàn toàn không để ý.

Cát Trung Thông ngồi phía đối diện nhớ lại cảnh tượng Du An tới lúc nãy, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Này, vừa nãy Du An đó có ý gì thế? Tôi nhớ người phái Mao Sơn đều rất kiêu ngạo cơ mà.”

Phái Mao Sơn thu nhận đệ tử đã lâu, là môn phái duy nhất có thể so sánh với Huyền môn, đệ tử trải rộng khắp mọi nơi, có thể được lưu truyền mãi về sau.

Cũng chính vì vậy người của phái Mao Sơn đều kiêu căng muốn chết.

Bình thường dù bạn có ra sức nịnh bợ họ, họ cũng chẳng thêm nói nhiều với bạn một câu, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ kỳ quái này?

Diệp Sơ Dương thu hai chân để lên bàn trà trước mặt, vẻ mặt lười nhác: “Có lẽ đến xem tôi có phải có quan hệ với Diệp gia không. Còn nữa, chính là đến để gặp tôi.”

Ở đây gần như không có đệ tử của Huyền môn, có thể nói là phái Mao Sơn làm chủ một vùng.

Kết quả lại lòi đâu ra một người của Diệp gia, nên cho dù hắn là người vô dụng thì cũng cần để mắt tới.

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì đi chăng nữa, có thể khiến một đệ tử Mao Sơn vốn kiêu ngạo lại hạ mình đến chào hỏi thì cũng coi như là chuyện tốt.

Cát Trung Thông không biết tâm tư Diệp Sơ Dương nhưng nghe cô nói vậy vẫn gật đầu.

Trong lúc mọi người trầm mặc, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên loé lên một ý nghĩ, cô dừng tầm mắt trên người người Thành Khải Uyên rồi cất tiếng hỏi: “Thành tiên sinh, truyền thuyết về lâu đài cổ này chính là những cái lúc trước anh nói với bọn tôi à? Liệu có phiên bản nào khác không?”

Đột nhiên nghe vậy, Thành Khải Uyên bất ngờ chớp chớp mắt.

“Lời này của Cửu thiếu là có ý gì?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Vừa rồi ở ngoài thấy vài thứ là lạ nên tò mò hỏi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.