Nhiễu Giường Làm Trúc Mã

Chương 7: Cầu Thang Ma Quái




Edit: Cao Hoa

Nếu đổi thành là thầy phong thủy bình thường như bọn họ thì, muốn nhìn ra một vấn đề gì, đều phải nhìn thông qua dụng cụ nào đó.

Tất nhiên, trực giác cũng là hữu dụng.

Nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Diệp Sơ Dương.

“Tôi đi xung quanh xem sao, các ông có muốn đi cùng không?” Diệp Sơ Dương bỗng nhiên mở miệng dò hỏi.

Nghe vậy, Thành Khải Uyên và Cát Trung Thông nhìn nhau một cái, sau đó cúi người nhìn đồng hồ, cuối cùng lắc lắc đầu, “Tối và Cát lão phải đi rồi. Chúng tôi đến bên kia trước chào hỏi một cái. Cửu Thiếu đi dạo cũng đừng quên thời gian.”

“Không thành vấn đề.” Sau khi nói chuyện xong, Diệp Sơ Dương dừng một chút, từ trong túi móc ra hai viên ngọc châu nhỏ đưa cho hai người, “Bên trong oán khi quá nặng, tuy là cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng ở trong đó lâu, chung quy là cũng không tốt đối với con người. Các ông hãy mang theo thứ này, nó có thể hấp thu oán khí cùng sát khí.”

Nghe vậy, hai người liền tiếp nhận, đồng thời nói tiếng cảm ơn với Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương từ lần trước, khi đến nước M vẫn luôn mang theo vô số phỉ thúy ngọc thạch và hạt ngọc châu bên mình, gặp người thuận mắt hoặc gặp phải tình huống nào đó liền điên cuồng đưa hạt châu này.

Chính mắt Túc Nhất nhìn thấy, đại khái cũng không dưới năm cái.

Túc Nhất đứng một bên cúi đầu nén cười, bộ dạng hoàn toàn coi như cái gì cũng không biết.

Với việc này, Diệp Sơ Dương chỉ nhướng mày nhìn thoáng qua anh ta, sau đó mang theo anh đi vòng quanh bốn phía lâu đài cổ.

Xung quanh lâu đài cổ đều là cây cối, mặt sau là một cái hoa viên rất lớn. Không khí cùng hoàn cảnh vô cùng hòa hợp.

“Cửu Thiếu muốn tìm thứ gì ư?” Túc Nhất đi theo bên cạnh Diệp Sơ Dương, nhỏ giọng hỏi.

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, “Tùy tiện nhìn xem, nói không chừng có niềm vui bất ngờ.” Vừa nói xong, cô đã là đi tới mặt sau của hoa viên.

Dẫm lên bùn đất mềm xốp dưới chân, Diệp Sơ Dương dường như có chút bất ngờ.

Cô đứng yên tại chỗ, dùng chân đá đá chỗ bùn đất này, có chút hoài nghi hỏi, “Nơi này có mưa à?”

“Tôi nhớ là ----------” Túc Nhất cẩn thận hồi tưởng một chút, cuối cùng vỗ trán một cái, lấy do động mở phần danh mục thời tiết ra, cuối cùng trả lời vấn đề này của Diệp Sơ Dương, “Hình như hôm trước, có mưa lớn, theo dự báo thời tiết bên này nói, đó là cơn mưa lớn nhất trong những năm gần đây.”

Mưa lớn?

Diệp Sơ Dương nheo nheo mắt, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài hiện lên một tràng ánh mắt nghi hoặc.

“Đã biết.” Diệp Sơ Dương gật đầu hết sức, ánh mắt như cũ nhìn xem xem chỗ bùn trên mặt đất. Lấy chân cọ cọ, kết quả mũi chân bỗng nhiên cọ tới thứ gì đó.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu cùng Túc Nhất nhìn nhau một cái.

Túc Nhất tự nhiên cũng chú ý tới thứ dưới chân Diệp Sơ Dương, anh tiến lên một bước, thì thầm, “Cửu Thiếu, tôi đến đây.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương hơi hơi di chuyển thân mình, sau đó nhìn hoa viên một vòng, không phát hiện người nào.

Đoán chừng lúc này mọi người đều ở bên trong lâu đài cổ, những người ra ngoài đi dạo giống cô thật ra đúng là không nhiều.

Túc Nhất ngồi xổm, không chút do dự bắt đầu đào đào chỗ mềm xốp có dính bùn đất này.

Một phút đồng hồ sau, trên tay người đàn ông dính đầy bùn đất ném ra một mẩu xương.

Diệp Sơ Dương nhặt khúc xương lên, cẩn thận nhìn thoáng qua, lúc sau nhíu mày nói, “Ngón tay?”

“Chắc vậy.” Với chiều dài như vậy, ngoại trừ là xương ngón tay cái ra thì không thể là cái nào khác. Nhưng có phải là xương người không?

Khả năng này hẳn là cũng không lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.