Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 39: Cảm giác đã lâu không thấy 2




Khi mở mắt, nó gần như không nhìn thấy gì ở phía trước, đầu thì đau như búa bổ. Nó luôn tự nhủ “”Hết ngày thi thì mình sẽ đi khám”“. Tình trạng sức khỏe của nó không hề tốt nhất là vào buổi sáng.

-Mấy chị à, hôm nay là ngày thi cuối cùng rồi đó, các chị không chuẩn bị gì à?-Cậu hỏi.

-Mày chưa nghe chị nói à, bọn chị vốn hoàn hảo nên không cần tập luyện gì cả! À, hôm nay tụi chị không đi học đâu!-Cô nói.

-Sao không đi học vậy?-Hắn nhìn cô mà thắc mắc.

-Sam nó thấy không khỏe trong người.

-Thật sao? Thế tụi em không đi học đâu!-Cậu ngạc nhiên khi thấy nó ốm, nó đâu phải dạng người dễ ốm.

-Thế thì cả bọn ở nhà! Tối chắc là con Sam sẽ khỏe thôi!

(Au thông báo là sẽ không kể hai phần thi còn lại đâu, au sẽ tua đến 2 ngày hôm sau. Còn lý do cho việc đó là: au cứ thấy mấy cái cuộc thi này nó cứ nhàm nhàm làm sao ý!)

>>2 ngày sau.

-Dạ! Cháu chào bác ạ!

-Sam đấy à, lâu lắm không gặp, thế cháu đến đây có việc gì!

-Cháu đến đây để khám bệnh!

-Cháu bị làm sao? Kể cho bác nghe đi!

Sau khi nó kể ra những điều xảy ra với nó trong những tháng gần đấy nhất!

-Cháu bị bệnh gì nặng lắm đúng không?

-Ừ, cháu bị ung thư phổi, cháu không chịu đi khám để phát hiện ra bệnh, nó đã di căn đến não, ung thư của cháu hiện giờ đang ở giữa giai đoạn hai.

-Vâng, không ngờ cuộc đời cháu lại như vậy đúng không?

-Bác thành thật xin lỗi, nhưng bác nghĩ cháu nên đi chữa luôn đi còn kịp! Nếu không chữa thì bác nghĩ cháu chỉ còn...4 tháng thôi.

-Cháu...cháu, cho cháu thêm 2 tuần nữa được không ạ?

-Hai tuần nữa ư?

-Vâng! Chuyện này bác không được kể cho một ai nhé!

-Bác có thuốc giảm đau liều mạnh đó! Cháu lấy thuốc, khi nào đau quá thì uống nhé! Giữ sức khỏe!-Ánh mắt của người bác sĩ đó có chút gì buồn bã.

-Cháu chào bác!-Nó nói xong thì cầm hồ sơ bệnh án và thuốc về.

Nó vừa về nhà thì hắn chạy ra.

-Em đi đâu mà không nói cho anh biết!

-Em đi đâu á? Em không nói!-Nó trêu chọc hắn khiến hắn ngạc nhiên.

-Sam, anh đói đó!-Anh than thở.

-Anh vào bếp đợi em đi, em cất đồ lên trên, rồi sẽ nấu cho anh những món thật ngon!-Nó đi lên cất hồ sơ mà nó giấu sau lưng, nó không biết giấu ở đây cả, nó quyết định để dưới gối.

-Anh ăn gì?-Nó hỏi.

-Em nấu cơm canh đơn giản là được rồi! Anh được ăn đồ em nấu thì còn phàn nàn gì nữa!

-Thế thì anh cho em 30 phút nhé!

-Em nấu đi!

>>30 phút sau.

-Ken à, anh vào trong này ăn đi, em nấu xong rồi đó!

-Ngon thật đó!

-Thật sao? Ngon thật sao? Em cứ nghĩ sẽ không ra gì chứ!

-Em ngồi xuống ăn với anh đi!

-Vâng! Chiều nay đi đâu chơi nhé! Ở nhà mãi chán lắm!-Nó nói.

-Chiều nay đi...công viên giải trí như lần trước nhé!

-Cũng được! Tý nữa đi luôn nhé!

-Anh biết rồi!

Hiện giờ hắn rất vui, lần đầu tiên nó đối xử với hắn như người yêu.

-Em xong rồi nè! Chúng ta đi thôi!-Nó mặc một bộ quần áo năng động, mũ lưỡi trai, kính đen.

-Em ra ngoài đi, anh đang ở ngoài nè!-Hắn nói to.

-Xuất phát thôi!

Cả hai cùng đánh xe đi ra công viên giải trí, ở đó không có nhỏ, điều đó thật thoải mái làm sao! Sau khi chơi rất nhiều trò thì hắn chạy đi mua nước. Đúng lúc đó thì nó lên cơn đau, nó vội vàng lấy hộp thuốc ra. Một người đưa cho nó chai nước! Nó uống xong thì đỡ hơn nhiều.

-Anh lại theo dõi tôi sao?

-Cô yên tâm đi, tuần sau tôi sẽ không theo dõi cô, tuần sau tôi có việc bận!

-Thôi, anh đi đi, Ken quay trở lại rồi đó!

-Chúng ta về thôi! Muộn rồi đó!-Nó nói với hắn.

-Ừ!

Trên xe ô tô, nó và hắn trò chuyện rất nhiều, tâm sự với nhau đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Cuối cùng hai đứa cũng về đến nhà.

Sau khi ăn cơm xong thì nó về phòng nó. Nó mở laptop và làm việc, như những ngày bình thường.

“Chào Mary!”Một cô gái hiện ra trước màn hình laptop.

-Cậu là ai!

“Mình là Samantha Cardwell!”

-Câu ở đây làm gì? Mình đã hoàn thành xong thứ mà mình vốn phải làm đâu!

“Cậu sắp được về nhà rồi”

-Thế cậu có đưa James về cùng!

“Đương nhiên là có rồi!”

-Mình...mình...chưa hoàn thành xong việc thì mình chưa thể về!

“Nếu cậu chưa muốn về thì...! Mình chỉ có mỗi cách. Khoảng thời gian chữa ung thư, mình sẽ quay trở lại thế giới của mình. Bạn sẽ quay trở lại thế giới của bạn!”

“Mình sẽ chịu đựng khoảng thời gian chữa trị ung thư đó. Khi nào mình hết bệnh thì bạn sẽ quay lại vào trong truyện!”

-Thế thì làm sao mà mình biết được mọi chuyện như thế nào trong lúc chữa trị được?

“Bạn có quyển truyện mà, bạn có thể làm bất kì thứ gì với quyển truyện đó mà! Nó sẽ tự viết diễn biến!”

-Ừ, thế thì sẽ khổ cho bạn lắm đó!

“Thôi, mình sẽ ngắt kết nối đây!”

Mọi chuyện đều quay trở lại như cũ.

End chap.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.