Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 32: Giương cung bạt kiếm




CHƯƠNG 28

Vào phòng, Tiết Lăng Phong trực tiếp đẩy người ra cửa sau, “Đi, tắm.”

Ôn tuyền trong vườn sau phòng chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng ‘ào ào’ khiến người ta mơ màng.

Tiết Lăng Phong dạo một vòng quanh phòng, tùy tiện lấy ra một quyển thi từ tập ở trong ngăn kéo, ngồi bên bàn lật xem.

Cho tới giờ đều là người khác chờ y, rất hiếm khi nào y chờ người khác, sự đau khổ nhung nhớ trong thi từ hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí hiện tại, nhưng y không rõ vì sao mình phải ngồi ngốc ở đây, thẳng thắn dọn ghế ra ngồi ở hậu viện không phải hay hơn sao?

Vừa nhìn ảnh vệ của y tắm, lại vừa có thể lệnh cho hắn làm các loại động tác, tỷ như bảo hắn lau chính xxx của mình cho y xem —— đây mới là việc của Tiết Lăng Phong y a…

(: )) Cái chỗ censored này có quá nhiều phương-án-có-thể nên ta đành để nguyên cho các bạn tự nghĩ vậy :”>)

Nhưng hắn lại khăng khăng không làm, còn y thì chờ tới sốt ruột.

Cũng may ảnh vệ của y cũng rất hiểu y, không để y phải chờ lâu thì đã trở lại.

Thân thể còn tản ra nhiệt khí đã thay tiết y (áo lót) lỏng lẻo, xương quai xanh xinh đẹp và phần eo bằng phẳng trơn nhẵn đều lộ ra ngoài, nhưng che khuất hai quả thực mẫn cảm. Tiết Lăng Phong dùng khóe mắt đánh giá ảnh vệ của mình, trong đầu tưởng tượng cảnh những quả thực kia bị nước nóng gột rửa, tư thái lúc này hẳn là tươi non ướt át, chờ người âu yếm?

Sau khi Song Phi tiến vào, phát hiện Tiết Lăng Phong ngồi cạnh bàn đọc sách, đôi mắt không liếc hắn lấy một chút, bắt đầu hoài nghi có phải mình đã hiểu sai ý tứ của chủ nhân rồi hay không.

“Chủ nhân, đêm nay có cần ta không?”

Câu hỏi mang theo xấu hổ và lúng túng.

“Ân?”

Tiết Lăng Phong xem không chớp mắt, giả vờ không hiểu, vừa đọc sách vừa phát ra một âm cuối hất lên từ mũi.

Sau đó, y từ khóe mắt quan sát ảnh vệ của mình, hắn mặc một bộ tiết y rất liêu nhân, đứng tại chỗ chân tay luống cuống, như đang tìm từ khác. Lát sau, thấy hắn tổ chức lại ngôn ngữ một lần nữa nói rằng:

“Chủ nhân, đêm nay có muốn ta hầu hạ ngài không?”

“Ân.”

Tiết Lăng Phong vẫn không ngẩng đầu lên, lại lật sách hừ một tiếng, thái độ xa cách, ngược lại như thể được hầu hạ là chuyện nợ tiền y không bằng.

Kỳ thực thường ngày y cũng không phải một người buồn chán như thế, nhưng đêm nay y thấy mình là lạ.

Ảnh vệ của y yên lặng bước tới bên giường, đưa lưng về phía y bắt đầu chỉnh lý chăn đệm. Ánh mắt Tiết Lăng Phong lập tức dõi theo.

Thân ảnh cao lớn, vòng eo rất hẹp cũng rất cân xứng. Dưới tiết bào lộ ra nửa phân da rõ rệt ở cẳng chân, đường nét thon dài vẽ ra một lực độ và sự co dãn tuyệt hảo.

Sau khi sắp xếp lại giường chiếu xong, hắn liền cởi tất cả y phục. Bởi vì đưa lưng về phía bàn, vậy nên Tiết Lăng Phong có thể quan sát vóc người của hắn một cách không kiêng nể.

Cái mông rất dễ nhìn, hai phiến thịt vừa căng vừa rắn chắc, nhìn khiến người ta muốn cắm vào.

Phần eo có vẻ rất dẻo dai, dù gập hay cong lại cũng hẳn là không có vấn đề gì, nhất là theo động tác của hắn, trên lưng sẽ xuất hiện phần rãnh gợi cảm, như toàn bộ cơ thể vì hưng phấn mà căng thẳng. Tiết Lăng Phong đã không còn để mắt tới quyển sách từ lâu, trong lòng tà niệm vô biên.

Cởi y phục xong, Song Phi liền yên lặng nằm vào trong chăn, chờ chủ nhân của hắn đọc sách xong thì tới lâm hạnh.

Vừa nghĩ tới thân thể trơn nhẵn dưới lớp chăn, Tiết Lăng Phong liền thấy nhiệt huyết sôi trào. Thân thể đó co dãn rất tốt, tuy rằng trên da có nhiều vết thương lưu lại, nhưng sờ lên cũng khá trơn mịn.

Nhưng Tiết Lăng Phong không lập tức hưởng dụng, ngược lại bỗng nhiên nhớ tới người cha mà y đã không còn nhớ nổi hình dáng, giọng nói.

Phòng này, giường này, cha y cùng một nam nhân khác cũng từng dùng. Có người nói những cái lỗ lớn nhỏ ở đầu giường chính là cha y cố ý tạo ra để chơi ‘Trò chơi’.

Tình yêu có thể khiến một nam nhân vứt bỏ tất cả, không cần vinh hoa phú quý đi phiêu linh tứ hải, là một thứ tới mức độ nào?

Mà nam nhân từng nằm trên chiếc giường kia, cùng cha y làm tình lại là dạng người như thế nào? Đồng dạng thân là ảnh vệ, người năm đó cũng không thích nói chuyện như Song Phi sao?

Tiết Lăng Phong bất giác suy nghĩ mông lung, cha y bỏ đi đã hơn mười năm rồi.

Trong trí nhớ của y, cha y cũng chỉ đối xử dịu dàng với ảnh vệ kia, còn đối với mình đều là vừa hung dữ vừa nghiêm khắc. Thường ngày, phụ tử hình như rất xa cách, nhưng khi cha y ra đi, kỳ thực y đã khóc rất lâu.

Đêm đã khuya, ngọn nến trên giá cắm chỉ còn một đoạn ngắn, hỏa quang bắt đầu chập chờn. Lúc đó Tiết Lăng Phong mới hồi phục tinh thần, thong thả đến bên giường.

Tới cạnh giường, mới phát hiện ảnh vệ của y vẫn chưa ngủ, mở to đôi mắt đen láy, an tĩnh chờ đợi ở nơi đó.

“Nhìn cái gì vậy?”

Tiết Lăng Phong thực sự thấy kỳ quái, đỉnh giường có cái gì đẹp có thể nhìn lâu như vậy.

“Không dám nhắm mắt lại, sợ ngủ quên mất.”

Song Phi hình như cũng mới phục hồi lại tinh thần từ một chuyện cũ nào đó, trong thanh âm mang theo chút thương cảm và mờ mịt kéo theo từ hồi ức.

“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”

Tiết Lăng Phong cởi y phục, vạch chăn ra tiến vào. Ảnh vệ của y dịch người vào trong, nhường lại vị trí đã ủ ấm cho chủ nhân nằm xuống.

Vừa tiến vào chăn, đụng tới thân thể trơn nhẵn kia, Tiết Lăng Phong lập tức khôi phục tinh thần, kéo tuột người đó vào lòng. Người trong vòng tay cũng bình thường trở lại, biểu hiện cứng ngắc như cũ.

Tiết Lăng Phong xoay thân thể một cái, đặt người kia ở phía dưới.

“Quy củ cũ, không được phép kêu, hiểu chưa?”

Song Phi gật đầu.

“Mặt khác, hai tay phải giao nhau đặt trên đỉnh đầu, không được phép nhúc nhích, không được phép hạ xuống, nếu như không làm được, ta sẽ dùng dây buộc ngươi lại!”

“Sẽ làm được, chủ nhân.” Song Phi áp tay vào đầu giường, dùng một loại tư thế vô pháp phản kháng để nằm trước mặt Tiết Lăng Phong.

“Biết ngươi mệt mỏi, nếu ngoan ngoãn, ta sẽ xong việc rất nhanh.”

Tiết Lăng Phong hôn một cái lên trán Song Phi coi như trấn an, bắt đầu công thành chiếm đất.

Lúc Tiết Lăng Phong đẩy vào, hậu huyệt bị ngọc thế tư nhuận một ngày một đêm quả nhiên tràn đầy ướt át như y nghĩ, không chỉ hút chặt lấy y, lại còn co lại.

Vừa động, y vừa ngậm lấy tiểu quả thực trước ngực Song Phi, nghe tiếng hít sâu khó nhịn mà đầy áp lực của ảnh vệ, y liền thấy càng thêm hưng phấn một cách khó hiểu.

“Chủ nhân, ta…”

“Ân?”

Tiết Lăng Phong nghĩ ảnh vệ của mình phi thường mẫn cảm, phân thân của hắn rất dễ bị làm cho đứng lên, cả người vì hưng phấn mà tràn ra một lớp mồ hôi mỏng, như hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm do y mang tới, biểu tình vì say mê mà khát cầu kia, có thể gây cho nam nhân cảm giác thành tựu và chinh phục lớn nhất. Quả thực chính là một báu vật trời sinh.

“Chủ nhân…”

“Câm miệng, đã nói không được phép phát ra âm thanh.”

Song Phi liền cắn môi, yên lặng nhịn xuống.

Kỳ thực là hắn muốn nói, rất đau.

Cái vòng kẹt trên ngọc hành khiến hắn thấy rất đau. Sự đau đớn ở nơi đó đối với nam nhân là khó nhẫn nại nhất.

Hắn nỗ lực làm cho nó có thể mềm đi một chút, thế nhưng Tiết Lăng Phong không ngừng va chạm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn, khiến hắn từ đầu tới cuối bị vây trong sự kích động muốn bắn ra. Mà càng kích động, cái kim hoàn kia lại càng ác nghiệt trói chặt lấy phần gốc. Tay lại không được phép nhúc nhích, nếu không hắn thực sự sẽ cố thử rút kim hoàn kia ra.

Tiết Lăng Phong rất giữ chữ tín, phát tiết xong một lần cũng không lập tức giơ thương ra trận ngay, mà ôm Song Phi nằm xuống, nắm tay hắn bỏ vào trong chăn.

Tiết lăng Phong thò tay sang bàn bên giường sờ soạng tìm một cái cúc tắc (kiểu như một cái nút), lần mò bịt vào hậu huyệt của hắn, để ngừa thứ kia của mình chảy ra làm bẩn giường.

“Mau ngủ đi.” Y vòng tay ôm lấy vai ảnh vệ của mình, sờ sờ vào phân thân đáng thương vẫn còn đứng thẳng ở nơi đó “Tối nay không mở ra cho ngươi, để ngươi khỏi làm bẩn người, lại phải đi tắm. Ta muốn ngủ, ngươi cũng mau ngủ đi.”

Nói xong, y chìm vào giấc ngủ trong tiếng hít thở nặng nề đầy nhẫn nại mà áp lực của ảnh vệ.

Song Phi yên lặng chờ đợi trong bóng tối, rốt cuộc tính khí cũng nhuyễn đi, vượt qua nỗi đau đớn gian nan kia. Hắn bị Tiết Lăng Phong ôm vào ngực, hai người áp sát vào nhau.

Cơn buồn ngủ trái lại nhạt dần đi, trong cuộc sống mười năm qua, buổi tối thường là thời khắc hắn cần tỉnh táo nhất.

Hắn mở hai mắt, ở trong bóng đêm dưới sự bảo vệ tinh tế mà chăm chú nhìn chủ nhân của hắn. Chỉ vào thời khắc đó, hắn mới dám nhìn y như vậy.

Ngũ quan tuấn mỹ, gương mặt ngủ say không phòng bị, giống một hài tử bướng bỉnh ôm lấy hắn, như đang giữ gìn một bảo bối y quý trọng.

Thời khắc đó, tim hắn bỗng rất đau rất đau.

Rõ ràng là đã gần như thế, nhưng y không nhận ra mình, y đã quên mình rồi sao?

Như vậy cũng tốt, bởi vì giữa họ đã khác nhau một trời một vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.