Sau khi nhờ anh hai
vác dùm mớ đồ đạc lên phòng, Âu Tử Tuyết không do dự nằm dài lên giường,
hai mắt bắt đầu dò xét căn phòng. Chiếc giường kingsize màu xanh biển
nhạt, tường sơn màu trắng tạo nên sự sáng sủa và sạch sẽ cho căn phòng,
quả thật rất hợp ý cô. Bên kia là chiếc bàn học nho nhỏ được sắp xếp vô
cùng gọn gàng. Cạnh nữa là chiếc bàn trang điểm bằng gỗ xịn với vài ba
thỏi son đơn giản. Cuối cùng là một cái tủ đồ siêu bự màu trắng. Cô thật
rất tò mò không biết bên trong cái tủ đó có những gì.
Bật dậy
khỏi giường và mở toang cái tủ ra, Âu Tử Tuyết tròn mắt nhìn đống quần
áo bên trong. Quần áo bên trong phần lớn đều là váy, quần áo ngược lại
không có bao nhiêu. Kiểu cách những bộ váy kia tương đối thanh lịch,
không phải loại hở hang như trong truyện đã miêu tả. Phía dưới là giày.
Phần lớn là giày cao gót và giày búp bê, không có giày thể thao mà cô
yêu thích.
Âu Tử Tuyết thở dài, mặc dù gu ăn mặc của nguyên chủ
cũng không quá tệ, nhưng thực sự không hợp với sở thích của cô a. Thật
vất vả lôi ra một cái thùng lớn, đem gần như toàn bộ quần áo giày dép
của nguyên chủ tống vào đó, chỉ chừa lại vài bộ cần thiết, rồi nhét
chiếc thùng vào một góc tủ. Cái tủ vốn chật ních lập tức trở nên thoáng
hẳn ra.
Liếc nhìn cái tủ đồ trống rỗng, Âu Tử Tuyết không khỏi nở
nụ cười khổ. Xem ra cô cần phải đi sắm thêm ít đồ rồi. Dù sao hiện tại
cũng còn sớm, Âu Tử Tuyết với tay lấy cái thẻ tín dụng cấp bạch kim mà
ba ba đã tặng nhân ngày sinh nhật mười lăm tuổi, thay một bộ đồ thoải
mái, rồi phóng thẳng xuống nhà nhờ bác tài xế chở tới trung tâm mua sắm.
Lúc cô bước vào, mấy nhân viên ở đây lập tức tụm lại xì xào, vẻ mặt
khinh bỉ nhìn cô. Nhưng mà Âu Tử Tuyết nửa điểm cũng không thèm để ý,
chỉ nhanh chóng tìm đến nơi mình cần đến. Mua liền một đống quần áo yêu
thích, mang đến quầy quẹt thẻ thanh toán, Âu Tử Tuyết cảm thấy thật hạnh
phúc. Kiếp trước lúc là học sinh, cô đã luôn mơ ước có một ngày được
như thế này, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện.
Nhanh nhẹn
vác đồ về xe, Âu Tử Tuyết bảo bác tài chở mình về nhà, trong lòng cảm
thấy có chút may mắn. Trong rất nhiều tiểu thuyết nữ phụ cô từng đọc đa
phần sẽ có tình huống nữ chính sau khi xuyên vào nữ phụ sẽ phát nản vì
gu ăn mặc của nữ phụ, sau đó đi đến mua đồ ở trung tâm mua sắm rồi bắt
gặp nữ chủ nam chủ tay trong tay tiến tới. Một mô típ vô cùng quen
thuộc, nữ chủ sẽ giả dạng bạch liên hoa yếu đuối khiêu khích, nữ chính
sẽ lạnh lùng đáp trả và lọt vào tầm ngắm của nam chủ. May mắn hôm nay cô
không có đụng phải tình huống này. Mặc dù cô không sợ nam chủ nữ chủ,
nhưng cô rất ngại phiền toái a. Tránh được cái gì thì tránh vẫn tốt hơn.
Cứ
thế loay hoay hết một ngày, Âu Tử Tuyết cũng có chút mệt phờ, cơm tối
cũng không thèm ăn, trực tiếp lăn ra ngủ. Âu Tử Kỳ và Âu Thiên Lãnh định
gọi cô dậy ăn cơm, nhưng nghĩ đến cô vừa mới khỏi dậy nên vẫn để yên
cho cô ngủ. Tối hôm đó, Âu Tử Tuyết đã có một giấc ngủ thật ngon lành.
--- ------ ------ ------ -----
Trời
vừa hừng sáng, Âu Tử Kỳ đã rời khỏi giường, đích thân vào bếp làm đồ ăn
sáng cho em gái cưng. Dì La - đầu bếp của gia đình - hiếm hoi có được
một bữa nghỉ ngơi, cảm thấy vui vẻ không thôi. Trong lòng bà cũng không
khỏi cảm thán, thiếu gia thật sự quá cưng chiều tiểu thư mà. Thế nhưng
bà cũng không vui mừng được quá lâu. Đại thiếu gia ăn sung mặc sướng từ
nhỏ như Âu Tử Kỳ thì làm gì mà biết nấu ăn. Bà đành phải đứng bên cạnh
chỉ dạy từng chút một, nhưng Âu Tử Kỳ mãi vẫn không chiên nổi một quả
trứng nào.
Dì La đứng cạnh đó lệ rơi đầy mặt, năn nỉ van xin
thiếu gia đứng qua cho bà làm đi. Nhưng mà thiếu gia thật quá cố chấp,
nhất định đòi tự tay làm cho tiểu thư ăn. Thật không biết lát nữa tiểu
thư xuống có nuốt nổi mấy món này của thiếu gia không nữa. Đáng thương
cho bà, lát nữa phải tốn mớ thời gian dọn dẹp bãi chiến trường do thiếu
gia bày ra rồi.
Loay hoay trong bếp suốt một tiếng đồng hồ, Âu Tử
Kỳ vẫn chưa làm được món gì ra hồn. Nhìn bánh mì và trứng cháy đen thui
trên đĩa, anh không khỏi thở dài, định đem đi đổ thì chợt nghe tiếng
chuông cửa, liền đặt chúng xuống ra xem sao.
Bên ngoài kia, Chu
quản gia vẻ mặt cực kỳ khó coi dắt hai người một nam một nữ vào bên
trong. Hai người này, nam thì tuấn lãng vô song, mày kiếm mắt sáng, môi
mỏng, mũi cao, làn da trắng không thua gì con gái. Nữ thì thanh thoát
xinh đẹp, bộ dạng thập phần nhu nhược, khiến cho đàn ông không nhịn được
mà muốn yêu thương. Hai người này không ai khác chính là nữ chính gian
xảo giả tạo Lục Sắc Vi và vị hôn thê trong truyền thuyết của Âu Tử Tuyết
- Hàn Thiên Dật.
Âu Thiên Lãnh vừa lúc bước xuống dưới nhà cùng
Âu Tử Kỳ vừa chạy từ bếp ra trông thấy hai người này nét mặt lập tức tối
sầm. Hàn Thiên Dật không chút để ý tới vẻ mặt của hai người, kéo Lục
Sắc Vi ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng:
-Âu chủ tịch, Âu thiếu, xin chào.
Âu Tử Kỳ nét mặt lạnh lùng nhìn hai người thân thiết như đôi vợ chồng mới cưới kia, chán ghét hỏi:
-Hai người đến đây có chuyện gì?
Hàn Thiên Dật hơi nhếch môi, bá đạo ôm chặt Lục Sắc Vi vào lòng, không chút kiêng dè nói:
-Tôi
đến đây tất nhiên là để huỷ hôn. Phiền toái mau gọi cô ta ra đây. Tôi
muốn cô ta biết rằng cả đời này người tôi yêu nhất chỉ có Vi nhi mà
thôi.
Lục Sắc Vi bày ra vẻ mặt ngọt ngào rúc đầu vào người Hàn
Thiên Dật, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý. Mà phía bên kia, hai cha con
của Âu thị sắc mặt lại âm trầm tới cực điểm, hận không thể giết chết
đôi cẩu nam nữ kia.