Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 1: Tin xấu truyền tới




CHƯƠNG 4

Chính Tiết Lăng Phong cũng không nhớ rõ tối hôm qua uống bao nhiêu rượu, y bị bốn hộ pháp chuốc cho tới bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Y vốn không muốn mở mắt ra, thế nhưng tỳ nữ ngoài cửa liên tục gọi, mỗi tiếng đều gấp gáp giục giã, khiến y rất phiền chán.

Tuy có hàng ngàn phiền muộn, hàng vạn bất mãn, Tiết Lăng Phong vẫn vác gương mặt tuấn tú như được điêu khắc rời khỏi giường —— biết làm sao khác được? Hôm nay là cuộc liên hoan đón xuân, tất cả sủng phi ái thiếp đều bái tâm bái can ngóng trông hôm nay để tặng quà cho y.

“Trang chủ, các tiểu thư đều sốt ruột lắm rồi!”

Thị nữ ở ngoài thấy rốt cuộc Tiết Lăng Phong cũng mở cửa phòng, vội vã phân phó hạ nhân đem thủy cụ để rửa mặt vào trong. Tiết Lăng Phong lạnh mặt, y bởi vì một đêm say rượu mà đầu còn đau, bị đánh thức tâm tình tự nhiên là không được tốt.

Xa xa, tiếng chiêng trống ở du thuyền trên hồ huyên náo truyền tới trong phòng.

“Xán Xán, nàng hôm nay thật là xinh đẹp a, lát nữa nhất định trang chủ sẽ nhận quà của nàng đầu tiên.” Một người thân mặc thanh y, chống vào lan can, thoải mái cười to hướng một nữ tử nâng chén.

“Nhị hộ pháp, ngài lại đùa người ta rồi.” Nữ tử nghe thấy thế gương mặt một mảnh ửng đỏ, ánh mắt càng đầy chờ mong hướng đầu về phía nơi ở của Tiết Lăng Phong ở trên bờ. Hôm nay để có thể diễm áp quần phương (đẹp hơn hết thảy), trời chưa sáng nàng đã dậy quần áo phấn son rồi.

Trên thuyền lớn xa hoa có thể dung nạp mấy trăm người, Nhị hộ pháp —— Dư Phàm và Tam hộ pháp —— Lý Ngọc Bạch từ sớm đã lưu luyến vong phản trong chúng mỹ nữ, đang cười đến mi phi sắc vũ, hòa mình cùng đám sủng phi của Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong và bốn hộ pháp của y vừa có quan hệ chủ tớ, lại vừa có tình huynh đệ, bọn họ đều là từ nhỏ cùng Tiết Lăng Phong lớn lên. Ở trong mắt Tiết Lăng Phong, nữ nhân như y phục, còn tình huynh đệ mới là cao cả nhất.

Bỗng nhiên, nữ nhân trên thuyền phát sinh kinh hô, đều vội vội vàng vàng chen tới bên lan can, hướng về phía bờ hồ phất khăn tay, tung dây lụa, liên tục hô to gọi nhỏ. Bên bờ một người mặc một thân bạch y, trong tay cầm bạch phiến (quạt) mà đứng, không phải Tiết Lăng Phong thì ai.

“Trang chủ! Trang chủ!!!”

Trong tiếng gọi duyên dáng, chỉ thấy Tiết Lăng Phong phất tay áo, mũi chân điểm nhẹ một cái, trong vài bước đã phi qua mặt hồ lên thuyền. Vừa bước lên, y còn chưa đứng vững, liền bị ái thiếp đã chờ đợi lâu ngày bao vây lấy.

Tiết Lăng Phong thật sự nghĩ, đêm Nguyên Tiêu hàng năm và cuộc liên hoan ngày thứ hai là thời gian mệt người nhất, so với y ở trên giang hồ chém giết huyết vũ tinh phong còn thấy uể oải hơn nhiều lần.

Năm nay, Tiết Lăng Phong theo thường lệ thu không ít tâm ý, có chức tú, có hoa kết, có hài… Đã thế lại còn có một chuỗi chuông bạc.

Ba chiếc chuông chế tác cực kỳ tinh xảo được cẩn thận tỉ mỉ xuyên tại một sợi dây gấm tử sắc, nhẹ nhàng lắc một cái, tiếng vang ưu mỹ như nhạc luật.

“Đồ tốt.”

Tiết Lăng Phong quay sang hất mày cười với nữ tử tặng y chuông bạc, đối phương dĩ nhiên lại kích động tới độ hét ầm lên.

Ngoạn ngoạn nháo nháo vừa hết một ngày.

Tiết Lăng Phong thu được không ít lễ vật đều ném xuống hồ, chỉ có xuyến chuông bạc kia, y thái độ khác thường, cẩn thận nhặt lên.

Lúc vào đêm, Bàn Long sơn trang dần dần an tĩnh lại.

Đêm nay Tiết Lăng Phong không đi sủng hạnh phi tử của y, trái lại ngồi một mình trong phòng ngủ, đọc sách vẽ tranh.

Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, đêm nay ánh trăng đẹp hơn. Tiết Lăng Phong nhìn thoáng qua vầng trăng tròn vành vạnh treo đầu ngọn cây bên ngoài, cất bút mực đi, đi tới trước cửa sổ.

Bên ngoài tuyết đọng trên mặt đất còn chưa tan, bị ánh trăng chiếu vào, lại càng hiện vẻ thanh lãnh.

Tiết Lăng Phong nhìn kỹ bóng cây chập chờn dưới ánh trăng, bỗng nhiên khẽ hô một tiếng: “Song Phi.”

Còn chưa kịp thấy rõ cái bóng đó thay đổi như thế nào, y đã thấy một trận gió mát phất qua bên tai, đợi y xoay người lại, ảnh vệ của y đã quỳ gối phía sau.

Vẫn một thân hắc y, mang theo mặt nạ thanh đồng dữ tợn.

Tiết Lăng Phong nhíu mày, đi tới trước mặt ảnh vệ của y, đưa tay tháo cái mặt nạ sát phong cảnh đó ra.

Gương mặt mỹ lệ tuyệt luân dưới ánh trăng tối qua hiện ra, mà nay dưới ánh nến nhìn kỹ lần nữa, lại càng thêm tinh tế hoàn mỹ.

“Ngươi ở ngoài bao lâu rồi?”

Tiết Lăng Phong đặt mặt nạ lên bàn, dựa vào cạnh bàn ngồi xuống.

“Vẫn luôn.”

Người quỳ trước mặt cúi đầu, không được chủ nhân cho phép, ảnh vệ không thể tùy tiện ngẩng đầu, cảnh này khiến Tiết Lăng Phong không có biện pháp nhìn thấy ánh mắt trong trẻo thanh liệt của hắn.

“Bên ngoài lạnh như thế, ngươi vẫn ở trong những cái bóng đó sao?”

Tiết Lăng Phong cầm lấy quạt lông trên bàn, cúi người về phía trước, đem cây quạt để dưới cằm đối phương, khiến hắn ngẩng đầu lên, cứ vậy tự nhiên gặp phải ánh mắt của hắn.

Bất luận là kiểm nghiệm thế nào, đều là ánh mắt tuyệt đối trung thành, hiển nhiên, ảnh vệ của y đã quen một khi đứng ở trước cửa người khác là đứng cả đêm, có lẽ chuẩn bị sẵn sàng giao ra tính mệnh bản thân vì ai đó bất cứ lúc nào,

Song Phi chưa từng đối mặt nói chuyện với chủ nhân của hắn, vậy nên hắn nghe không hiểu ý tứ trong lời của Tiết Lăng Phong, có lẽ khi hắn không thể hiểu được mệnh lệnh, thì hắn sẽ chọn cách trầm mặc, đồng thời tiếp tục chờ mệnh lệnh sau đó.

“Hôm qua ta bảo ngươi đi lĩnh hình, ngươi đã đi chưa?” Tiết Lăng Phong rút quạt lông về, thân thể lại ngả vào lưng ghế.

“Đã đi rồi.” Ảnh vệ của y lại cúi đầu, buông mi mắt, khôi phục về tư thế tiêu chuẩn nhất.

“Ngươi còn dám làm cái loại chuyện đó nữa không?” Tiết Lăng Phong bất động thanh sắc theo dõi ảnh vệ của y, đến chính y cũng không phát hiện trong lời y có vị chua kỳ quái. (ghen :”>)

“Không dám nữa.”

“Hừ.” Tiết Lăng Phong đắc ý nở nụ cười băng lãnh một chút, tiếp đó đưa tay vào trong vạt áo, lấy chuỗi chuông bạc ra.

Gió đêm thổi qua, chuông bạc vang lên tiếng đinh đinh đang đang. Nghe âm hưởng này, Song Phi kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp đó lại khiếp sợ nhìn Tiết Lăng Phong đem xuyến linh (chuỗi chuông) đó đeo vào cổ mình. (coi em là mèo sao : | )

“Từ nay về sau, ngươi không được phép mang mặt nạ nữa, cũng không được phép gỡ xuyến linh này xuống.”

Thân là ảnh vệ, mất đi mặt nạ thì không có cách nào ẩn giấu dung mạo của chính mình, lại đeo một xuyến linh đến gió qua thổi cũng kêu, căn bản là không khác gì khiến bản thân bại lộ triệt để dưới tầm mắt của địch nhân.

Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân chỉ có thể nghe theo bất cứ giá nào.

“Dạ, chủ nhân.” Song Phi khấu đầu, chuông trên cổ lập tức vang lên theo động tác của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.