Nhiếp Chính Đại Minh

Chương 7




Nửa đêm tỉnh giấc, cảm giác trên giường nhiều thêm một người, nếu là trước kia, Hỉ Ca sẽ xoay lại cho người kia hai đấm ra trò, chứ nhất quyết không giống như bây giờ, thập phần đạm định (đạm bạc, chấn định) nằm yên. Mở mắt, nhìn một cái, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

“Hỉ Ca~~ anh mất ngủ!!” – A Thất nhích tới, nếu Hỉ Ca đã tỉnh, vậy không cần ngủ nữa, làm chuyện khác a. Hắn không khách khí đưa tay luồn vào bên trong áo ngủ của Hỉ Ca, sờ soạng xuống dưới.

Ba!!! (Chát) (tiếng đánh vào tay) A Thất ủy khuất mím môi, không dám tiếp tục hành vi vừa rồi, bất quá, hắn cũng không rút tay về, để yên bên trong áo ngủ, chỉ cần không nhúc nhích là được đi?!

“Hỉ Ca~~ đến nói chuyện phiếm với anh đi ~~~” – đợi nửa ngày cũng không thấy Hỉ Ca có phản ứng, A Thất nhịn hết nổi, mếu máo vờ đáng thương.

“…” – Hỉ Ca như trước không có phản ứng.

“Hỉ Ca, da của em thật mịn, chân thật thon…” – A Thất vừa nói vừa vươn người lại, có ý muốn hôn trộm, ai ngờ lúc này Hỉ Ca trừng mắt mở ra.

“Anh ta là Danh Hoàng, trong trò chơi chính là Minh Độ Thiên. Được rồi, ngủ đi. Đừng làm phiền em nữa.”

“Ồ…” – lấy được đáp án mong muốn, trong lòng A Thất liền thoải mái. Bất quá, chỉ thoải mái một chút thôi, lát sau, hắn lại thấy có vấn đề.

“Hỉ Ca a~~”

“Chuyện gì, nói!” – phỏng chừng nếu chưa thỏa mãn A Thất, hắn sẽ không cho cô ngủ.

“Anh không đẹp trai bằng anh ta…” – A Thất vẻ mặt bi thương.

Hỉ Ca nhịn không được liếc mắt, người này trong óc chứa cái gì a? Việc này liên quan gì đến đẹp trai hay không? Thấy Hỉ Ca trầm mặc không trả lời, A Thất ai oán bổ nhào lên ngực cô, đem cả khuôn mặt loạn chuyển ở nơi mềm mại kia.

“Ô ô ô (huhuhu)… em nhất định chê anh xấu hơn anh ta…”

“… hỗn đản, anh đứng lên cho em.” – nơi nhạy cảm nóng lên khiến cho hô hấp của cô thay đổi. Trong lòng Hỉ Ca nảy lên một cái, lĩnh ngộ, thì ra hành vi của cô chính là “dẫn lang nhập thất” (cho sói vào nhà). A Thất có bao giờ là nai con ngơ ngác đâu chứ!!!

“Anh thực thương tâm… thực đau lòng… em không thương anh…” – A Thất bắt đầu có ý đồ xấu, hai tay sợ soàng khắp nơi. Buổi tối, Hỉ Ca đi ngủ sẽ không mặc áo lót, đây là thói quen của cô, A Thất biết. Cho nên, hiện giờ có cơ hội hưởng phúc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nha.

Biết rõ A Thất đây là giả vờ, Hỉ Ca cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, thuận tiện đem hai tay hắn giữ chặt

“Em không thích anh ta. Vậy anh ta đẹp trai hay không thì có quan hệ gì đâu…” Trừ bỏ có tác dụng bổ mắt (ngắm giai đẹp), nhưng câu này Hỉ Ca không nói ra.

“Em thương anh đúng hay không~~”

“Vô nghĩa.” – nếu không thương, lại cho phép hắn nửa đêm chui vào phòng, ngủ trên giường, động tay động chân không thành thật thế này hay sao? Nếu không thương, Hỉ Ca đã sớm giết chết hắn rồi.

“Vậy sao em còn hẹn hò với anh ta?!”

Hỉ Ca khẳng định, A Thất đang nháo sự vô lý. Quên đi, cô phải ngủ.

Sáng hôm sau, dưới nhà vọng lên tiếng binh binh bàng bàng. Hỉ Ca ngáp một cái, đứng lên, vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu, liền nhìn thấy trong phòng khách có 2 người đang đánh nhau, là anh họ và A Thất.

Cao thủ quyết đấu có một chỗ tốt, đó là họ sẽ không phá hư đồ điện. Giả sử có phá hư, họ sẽ mua cái mới đền lại. Tivi trong nhà đã đổi 3 lần, hiện giờ là loại tivi màn hình phẳng tối tân nhất. Hỉ Ca cực kỳ hài lòng với tình hình thay đổi đồ nội thất trong nhà, cho nên, cô tuyệt không để ý chuyện bọn họ lâu lâu lại lôi nhau ra đánh nhau. Sở Niệm gần đây rất bận. Tựa hồ người của Tần gia thường xuyên tìm đến gây phiền toái. Anh và A Thất, một người đối phó bên ngoài, một người bảo hộ trong nhà, nhưng hễ gặp mặt thì vẫn sinh khí như cũ. Có điều, Sở Niệm đã không còn phòng bị A Thất giống như trước kia nữa.

Hỉ Ca rất ít khi ra đường, nếu có đi, sẽ đi cùng A Thất. Đây là để cho hai người bọn họ yên tâm. Lúc này không thể chen vào cuộc quyết đấu để kéo A Thất ra. Cho nên, Hỉ Ca đi một mình. Cô chỉ đi mua một bình dấm chua thôi, không ngờ lại bị người ta bắt cóc. Sự thật chứng minh, thế giới quả nhiên nguy hiểm. Lúc nhìn thấy ba người đàn ông cao to uy hiếp 3 bộ vị yếu hại của mình, Hỉ Ca chỉ có thể thỏa hiệp đi cùng họ. Theo bọn họ lên xe, Hỉ Ca còn không quên quay đầu cầm lấy bình dấm chua. Lát nữa về nhà, cô còn muốn ăn cá chép ướp dấm đường đó. Đại khái trước kia đã bị bắt trói nhiều lần, cho nên lần này Hỉ Ca cũng không lo lắng. Hơn nữa, những người trước mắt có vẻ không muốn nguy hại đến tính mạng cô, giống như họ chỉ phụng mệnh ai đó đưa cô đến địa phương nào đó thôi.

Lái xe hơn 2 tiếng, họ đưa Hỉ Ca đến một biện thự ven biển. Phong cảnh không tồi, chính là hơi vắng vẻ. Cánh cổng bên ngoài tòa biệt thự có gắn một biểu tượng rất đáng sợ. Xe dừng lại, ba người đàn ông rất lễ phép mời Hỉ Ca xuống xe. Ở đây toàn là người của họ, muốn chạy cũng không chạy được, Hỉ Ca chỉ có thể đi một bước tính một bước.

“Xin chào, Sở Hỉ Ca!” – từ dưới hồ bơi, một nam nhân nhô người lên, âm thanh ôn hòa.

Hỉ Ca nhướng mày: – “Xin chào!”

Cô thật bình tĩnh đưa mắt nhìn nam nhân tung người leo lên khỏi bể bơi, thong thả đi đến chiếc ghế gần đó, lấy khăn lau khô người, khoác lên chiếc áo choàng tắm. Đến lúc này, Hỉ Ca cơ bản đã đoán ra, người nam nhân này nhất định mang họ Tần.

“Ta là Tần Tụng. Mời ngồi!” – nam nhân chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

Hỉ Ca thoáng lo lắng một chút, quyết định vẫn nên ngồi nói chuyện thì hơn. (Ghế ở bể bơi phần lớn là loại ghế dài, dùng để nằm)

Tần Tụng có tướng mạo rất bình thường, là loại quăng vào đám đông liền nhận không ra. Nhưng mà, anh ta có một đôi tay thực xinh đẹp.

“Ta là chồng của Hoa Đán.”

Ôi trời ơi, cô quả nhiên bất hạnh. Bất quá, thoạt nhìn hình như Tần Tụng không giống như có thâm cừu đại hận gì với cô. Hay là nói, anh ta chuẩn bị đem cô làm mồi nhử, một mẻ bắt hết Sở Niệm và A Thất? Tần Tụng quan sát Hỉ Ca nửa ngày, không thấy cô lộ ra vẻ kinh ngạc hay bàng hoàng gì. Anh ta nhịn không được cười rộ lên.

“Quái không được tiểu Thất lại thích cô. Cô đúng là không giống với nữ nhân bình thường.”

“… nhưng không phải vẫn bị anh bắt cóc hay sao?”

“À, ta muốn đính chính một chút. Ta không phải bắt cóc cô. Ta chỉ muốn gặp tiểu Thất mà thôi.” – Tần Tụng cười cười. Hỉ Ca cảm thấy sự tình càng lúc càng quỷ dị.

Một giờ sau, A Thất không đến. Ngược lại, anh họ thân yêu của cô lái trực thăng đến.

“Sở Nhị a, thật không may tí nào!” – Tần Tụng nhìn thấy Sở Niệm, vẻ mặt tươi cười liền thu liễm. Sao lại không hay ho như vậy? Tên này sao lại đến đây?

Sở Niệm vừa hạ trực thăng xong liền lập tức hướng Tần Tụng đi tới. Xem thái độ của anh họ, có vẻ hai người đã quen biết nhau từ trước, còn là loại thân quen đặc biệt, chứ hoàn toàn không phải là kẻ thù. Còn tình huống cụ thể thì Hỉ Ca đoán không ra.

“Tần tiểu tử, ngươi không ở nhà giả chết? Sao lại chạy tới đây? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa?” – Sở Niệm lớn tiếng nói.

“Hết cách. Bị ép phải cưới bà điên kia, ta phải chạy trốn. Mà nghe nói, gần đây ngươi với tiểu Thất ở gần nhau. Không phải hai ngươi là tử địch sao?” – Tần Tụng ngoắc thuộc hạ, người kia lập tức lấy tới một chiếc ghế nệm, thuận tiện còn cầm theo một cây dù che nắng.

Hỉ Ca rốt cuộc tin tưởng, Tần Tụng quả thật không có ý bắt cóc cô.

“Hừ… chờ tên kia thành em rể của ta, ta vẫn có thể tiếp tục đánh hắn.” – Sở Niệm vẻ mặt dữ tợn. Xem chừng, anh đã đồng ý quan hệ của Hỉ Ca và A Thất, chỉ là vẫn không chịu buông tha ý định trả thù A Thất. Chuyện này… Hỉ Ca đành vô lực.

Tần Tụng đồng dạng không biết phải nói gì. Mối thù của hai người này quá sâu, không nên chen chân vào phán bậy phán bạ, xui xẻo để cho bản thân bị lôi vào bồi tội thì tiêu đời.

“Ngươi tìm A Thất có chuyện gì? Lần sau đừng có xúc động như vậy. Hắn sẽ không đợi ngươi giải thích, rất có thể sẽ ra tay giết chết ngươi trước đó.”

“… ta không có biện pháp khác nha. Xung quanh các ngươi hiện giờ đều là thuộc hạ của Tần gia.” – Tần Tụng vẻ mặt buồn rầu. – “Sở Nhị a, có thể cho ta một cái án tử hay không? Bị ép cưới vợ, ta nhẫn được. Nhưng, kia là một bà điên…” Nghĩ tới vợ sắp cưới của mình, Tần Tụng liền đau đầu.

“Cô ta hứa cho Tần gia các ngươi cái gì?” – Sở Niệm thấy Tần Tụng buồn rầu, trái lại càng vui vẻ. Hỉ Ca hiểu được, anh họ của cô chưa bao giờ là người tốt…

“Ngoài tiền bạc ra thì còn cái gì chứ. Không ngờ tài sản ngầm của Hoa gia đều ở trong tay bà điên kia.”

“Ngươi được cái gì?”

“Ta lấy tiền mặt, các thứ còn lại đều là của ngươi.” – Tần Tụng nói trực tiếp. Tài sản ngầm của Hoa gia không phải là một con số nhỏ, một mình hắn không tài nào nuốt hết. Huống hồ, Hoa Đán hiện giờ trên danh nghĩa là vợ của hắn, muốn ra tay cần phải biết thu dọn tàn tích không để lại dấu vết mới được.

“Ờ… biểu muội của ta bị ngươi bắt trói, chịu kinh hách rất nặng.” – Sở Niệm tỉnh bơ nói. Hỉ Ca ngồi bên cạnh ăn uống nhồm nhoàm đến là vui vẻ, một chút cũng không có biểu hiện gì gọi là kinh hách. Nhưng, việc cô bị trói là có thật nha.

“Ta trả thêm 5% tiền kinh hách phí.”

Tần Tụng nghiến răng. Cho nên mới nói, hắn chưa bao giờ thích đàm phán với Sở Nhị. Bởi vì ngồi nói chuyện với tên này chính là tự đào hầm chôn mình. Mỗi lần đàm phán xong, hắn đều bị mất ngủ nửa tháng.

“Biểu muội của ta chuẩn bị kết hôn.” – Sở Niệm bắt chéo chân, không nhanh không chậm nói tiếp.

“Lại đi 5% tiền mừng cưới.” – hắn kiếm tiền dễ lắm sao?! Chớp mắt một cái liền gặm đi 10% tiền của hắn.

“Anh em, ngươi quả nhiên thực khẳng khái.” – Sở Niệm vỗ vai tán tụng, sau đó cười mị mị dắt Hỉ Ca rời đi.

Sau khi họ rời đi, Tần Tụng thiếu chút nữa đã ngồi bẹp xuống đất khóc lớn một trận. 10% đó là bao nhiêu tiền a~~ Hắn thề, về sau gặp phải Sở Nhị, nhất quyết đi đường vòng.

“Anh họ, anh ta là người Tần gia thật sao?” – lên xe, Hỉ Ca liền hỏi. Họ không trở về bằng phi cơ mà sử dụng xe hơi bình thường. Phải tiễn người ta về, còn phải đem phi cơ của người ta trả về chỗ cũ, Hỉ Ca đột nhiên có chút thương cảm cho Tần Tụng. Anh ta chính là bị anh họ của cô áp bức bóc lột.

“Đúng vậy, kỳ quái lắm sao?”

“Một chút.”

“Hắn còn có một biệt danh nữa, gọi là Tần Tứ. Mặc dù hắn là thiếu gia của Tần gia, nhưng cha mẹ ruột của hắn đã chết, bị chính ca ca ruột của hắn hại chết.” – Sở Niệm cười lạnh. Thân phận Tần Tứ này chỉ có một số ít người biết mà thôi. Cho nên, Hoa Đán đúng là xui xẻo, chạy tới chạy lui, lại cố tình gả cho Tần Tứ. Mà, những người Tần gia chỉ biết đến tiền, vì tiền, họ có thể không quản sống chết của ai!

Tần Tứ… Hỉ Ca đăm chiêu, cô thật tò mò, không biết có “nhất tam ngũ lục bát” hay không? Đến bây giờ, cô mới gặp qua 4 người còn sống mà thôi. (ngắn gọn thì bạn Tần Tứ này cùng một giuộc với mấy bạn Sở Nhị, A Thất và Tiểu Cửu, đều là thành viên của một nhóm sát thủ thần bí nào đó, có biệt danh đánh số thứ tự…)

Sở Niệm tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Hỉ Ca nên mở miệng giải thích. Quả thật, bọn họ 4 người có thể sống được đến tận bây giờ đã phải trải qua vô số nguy hiểm. Mặc dù giữa bọn họ luôn tồn tại mâu thuẩn nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng đem lưng (giao mạng sống) cho đồng bọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.