Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 19: Cuối Cùng Cũng Tìm Được




Bắt cóc tống tiền……

Vơ vét tài sản……

Tốt lắm, dũng khí này thật sự là đáng khích lệ, thì ra A Lục này cũng chỉ là muốn tiền mà thôi, Hạ Vân Phong phi thường sảng khoái đáp ứng đưa tiền. Hạ Vân Phong xưa nay là người rất giữ chữ tín, cũng là người rất có nghĩa khí

“Ngươi đã mở miệng vàng đáp ứng rồi thì ta đây cũng không khách khí nữa.” A Lục cúi đầu cười mấy tiếng, hắn nói không nhiều lắm, trên cơ bản chỉ nói trọng điểm: “Ta muốn tất cả tiền mặt mà hiện tại ngươi đang có trong tay.”

A Lục này khẩu vị thật ra không nhỏ.

Hạ Vân Phong thoáng nhíu mày: “Ta cần chút thời gian.” mắt y hơi ủ rũ, miễn cưỡng, không có gì tinh thần.

Nhưng không nóng ruột.

Cũng không phải không đáp ứng.

“Cho ngươi thời gian mười ngày chuẩn bị tiền mặt, ta sẽ gọi tiếp cho ngươi.” A Lục nói xong trọng điểm liền ngắt điện thoại, Hạ Vân Phong cũng có chút đăm chiêu treo máy.

Muốn nhiều tiền như vậy.

Hoàn toàn là muốn vắt khô y.

Bất quá vì cục cưng Hạ Vân Phong sẽ giao tiền, y không chút hoang mang gọi điện thoại cho cấp dưới của Bắc đường, nói quản lí phụ trách tài chính lập tức đi làm, nội trong mười ngày phải làm xong chuyện này.

Gọi xong điện thoại Hạ Vân Phong không chút hoang mang dập thuốc lá trong tay, y đứng lên chuẩn bị lên lầu đi ngủ, chuông ở huyền quan lại vang lên.

“Ai?” Hạ Vân Phong đứng tại chỗ lười biếng hỏi người bên ngoài. Y nhẹ nhàng mà sửa sang lại vạt áo áo ngủ một chút, miễn cưỡng buộc lại vạt áo bên hông.

Bên ngoài không có người nói chuyện.

Nhưng…..

Chuông cửa vẫn đang vang lên……

Hạ Vân Phong đi đến huyền quan, thong thả mở cửa ra. Xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy Hạ Đông ướt sũng nước đứng ở bên ngoài, thần sắc có chút tiều tụy nhìn y.

Trên người Hạ Đông mặc áo pull cùng quần đùi ở nhà, liền cứ như vậy tùy ý đi dép lê chạy đến. Thực hiển nhiên là Hạ Đông trực tiếp từ trong nhà tới đây……

Hạ Vân Phong hơi không dấu vết hiện lên vài tia kinh ngạc, y nhịn xuống xúc động muốn vươn tay thay Hạ Đông lau giọt nước ở trên má, trầm ổn nhìn chăm chú vào Hạ Đông……

Hai mắt Hạ Đông bình tĩnh, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng……

“Đã trễ thế này còn tới đây, ta không phải bảo huynh đệ Bắc đường nói qua với ngươi, bảo ngươi gần đây không cần lại đây tìm ta sao?” Hạ Vân Phong nói cực kỳ bình tĩnh.

Hạ Đông đứng không nhúc nhích.

Hạ Vân Phong biết hắn lại biến thành cái hũ nút rồi, liền chủ động hỏi hắn: “Như thế nào lại một mình tới đây?” Y không có đem cửa mở ra hoàn toàn, chỉ chừa cái khe hở nho nhỏ cùng Hạ Đông nói chuyện.

“Có trà nóng hay không?” Hạ Đông thấp giọng ám chỉ y.

“Không có.” Hạ Vân Phong cự tuyệt để cho hắn vào nhà.

Hạ Đông cúi đầu, không nói.

Như vậy giống như hắn thực thất vọng……

“Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, ngươi sớm một chút trở về ngủ đi.” Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi về, lại nhìn thấy Hạ Đông đứng không nhúc nhích, y lại chậm rãi bình tĩnh nói: “ Cần ta phái người ‘Đưa’ ngươi trở về?”

Y mệt mỏi.

Nhìn thấy bộ dáng Hạ Đông lại khổ sở, lại đau lòng, làm cho y có chút không đành lòng.

Nghĩ đến lúc trước Hạ Đông vì y vụng trộm bơi theo y đến hòn đảo, hiện tại bộ dáng Hạ Đông khiến y nhớ tới buổi tối kia, y dùng thân thể sưởi ấm cho Hạ Đông……

Nhưng hiện tại Hạ Đông chính là đứng ở cửa không đi: “Ta ở nhà ngủ không được.” Giọng hắn rất nhỏ, giọt nước trên mặt chậm rãi lăn xuống, sắc mặt thoạt nhìn có chút đơn bạc.

Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, hỏi hắn: “A Lâm hôm nay không đi nơi đó của ngươi?” Bằng không Hạ Đông như thế nào đến đây……

Hạ Đông sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắc đầu.

A Lâm không ở……

Cho nên Hạ Đông mới tới đây……

Hạ Vân Phong hiểu được rồi.

Y rất chậm đem cửa mở ra, cửa tự động chậm rãi mở ra, gió lạnh theo vào thổi trúng thân thể y khiến y có chút lạnh cả người: “Vào đi……”

Y vẫn là cho phép Hạ Đông vào nhà.

Hạ Đông do dự đến gần Hạ Vân Phong: “Ngày đó vì sao ngươi phải tự mình đi trước?” Hạ Đông đứng ở trước mặt y, thấp giọng hỏi y, hơi thở đang dần dần kéo gần nhau.

Y biết chuyện Hạ Đông đang hỏi là chuyện lần trước đi cứu cục cưng.

“Nếu ta ở đó, mấy người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện không tiện.” Hạ Vân Phong thong thả lui một bước, y chậm rãi cùng Hạ Đông tạo khoảng cách, sau đó……

Y chậm rãi tiêu sái vào phòng khách……

Hạ Đông cũng đi theo y vào phòng, y nói Hạ Đông tùy tiện ngồi: “Muốn uống cái gì, nói cho ta biết, ta sai người hầu đi làm.” Y ngồi ở trên sô pha lớn, hào phóng nhìn chăm chú vào Hạ Đông.

“Cái gì nóng cũng đều được.” Hạ Đông đứng ở trong phòng khách không có ngồi xuống, bởi vì trên người hắn thực ướt. Chỗ hắn đứng đều bị nước làm ướt, giọt nước trên người không ngừng rơi xuống.

Có thể thấy được bên ngoài mưa lớn thế nào.

Hạ Vân Phong sai người hầu đi đổ trà nóng đến cho Hạ Đông, sau đó bảo mọi người đều đi xuống nghỉ ngơi. Bởi vì buổi tối Hạ Vân Phong không thích mở đèn quá sáng, cho nên đèn trong phòng khách cũng thực hôn ám.

“Còn thất thần làm cái gì.” Hạ Vân Phong ý bảo Hạ Đông lại đây ngồi xuống.

Hạ Đông đi đến bên cạnh y ngồi xuống, trên sô pha da đều dính nước, nhìn thấy Hạ Đông im lặng uống trà nóng, Hạ Vân Phong cái gì cũng chưa nói, liền chỉ nhìn nhi tử……

“Ta hôm nay có thể ở trong này ngủ không?” Hạ Đông đột nhiên mở miệng hỏi đêm nay có thể ngủ lại hay không, nhưng hắn không nhìn Hạ Vân Phong, ánh mắt thủy chung đều nhìn chằm chằm chén trà.

Cũng không có động, thực im lặng đợi Hạ Vân Phong trả lời.

Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, mới trả lời:“Có thể.” Y thảnh thơi gật đầu, chậm rãi lắc lắc thực tùy ý……

Hạ Đông tiếp tục uống trà.

Yvươn tay sờ sờ lưng Hạ Đông, cảm giác được một trận ướt lạnh: “Ngươi trước đem quần áo cởi ra, miễn cho bị cảm lạnh.” Nhìn thấy Hạ Đông đang uống trà, không có ý tứ cởi quần áo.

Yvươn tay chậm rãi giúp Hạ Đông đem quần áo vén lên phía sau lưng, sau đó chậm rãi đẩy lên trên, y đụng đến làn da mềm dẻo của Hạ Đông, khiến lòng bàn tay y ẩn ẩn hơi chút nóng lên……

Hạ Đông có chút sững sờ.

Tựa như không nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ giúp hắn cởi quần áo……

“Suy nghĩ cái gì?” Hạ Vân Phong giúp Hạ Đông đem áo cởi ra, chậm rãi đặt ở dưới sàn, nhìn thấy trong mắt Hạ Đông hiện lên vài tia kinh ngạc. Y không chút nào kiêng kị lấy tay giúp Hạ Đông tháo dây lưng.

Hạ Đông im lặng nhìn y cũng chưa ngăn cản động tác của y, chỉ rất nhỏ giọng trả lời y: “Không nghĩ cái gì.” Trong hai mắt hơi hơi ướt át kia của hắn lộ ra ái muội thản nhiên.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Ánh mắt bình tĩnh của hắn khiến cho động tác của Hạ Vân Phong cũng có chút tạm dừng, chỉ ngắn ngủi dừng lại sau đó y lại thay Hạ Đông đem quần cởi xuống, ngay cả quần lót cũng cởi.

Hạ Vân Phong lấy khăn mặt mà lúc nãy người hầu đưa đến: “ Tự ngươi lau đi.” Y đứng dậy đi qua sô pha mà bình thường mình nghỉ ngơi, cầm cái thảm hoa mỹ lên.

Y liền đứng ở trước Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông đã lau không sai biệt lắm rồi y thay Hạ Đông đắp thảm lên.

Hạ Đông bắt lấy tay y: “Vân gia, vì sao ngươi không chịu gặp ta……” Hắn cúi đầu nên thấy không rõ lắm vẻ mặt giờ phút này của hắn, hắn siết chặt tay Hạ Vân Phong, cẩn thận hôn hôn tay Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong nghĩ rút tay về cũng không có khả năng.

Bởi vì Hạ Đông nắm tay y thực chặt……

Thực chặt……

“Ta chỉ là không muốn chậm trễ ngươi.” Hạ Vân Phong cúi đầu nhìn Hạ Đông, y cầm khăn mặt thay Hạ Đông xoa tóc, động tác của y thực thong thả, thậm chí có thể nói là ôn nhu.

Y không muốn chậm trễ thời gian của hắn, không muốn chiếm dụng thời gian của Hạ Đông, bởi vì Hạ Đông đang còn trẻ, cần thời gian bồi người yêu, càng cần nhiều không gian riêng tư.

“Không chậm trễ gì cả.” Hạ Đông ngẩng đầu nhìn về phía y.

Hạ Vân Phong thay hắn xoa tóc sau đó y ở trong phòng khách đứng trong chốc lát, Hạ Đông vẫn cứ nhìn y. Y vốn định lên lầu ngủ, nhưng dưới cái nhìn chăm chú mãnh liệt kia của Hạ Đông……

Y phát hiện dưới vạt áo áo ngủ mình……

Chân đều lộ ở bên ngoài, đai lưng buộc lỏng lẻo, bộ vị trọng điểm như ẩn như hiện……

Hạ Vân Phong rũ mắt nhìn về phía Hạ Đông, thấy Hạ Đông nhìn y không chuyển mắt, y giật giật môi: “Giúp ta buộc lại.” Y yêu cầu Hạ Đông thay y buộc, y không muốn động.

Hạ Đông vốn định cởi bỏ vạt áo Hạ Vân Phong, lại thay y chậm rãi buộc lại, nhưng vừa cởi đai lưng ra, áo ngủ Hạ Vân Phong liền hướng hai bên mở ra, thân thể của nam nhân trắng nhợt bại lộ ở trước mắt hắn.

Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người.

Y vừa định vươn tay kéo lại áo ngủ của mình, liền cảm giác được đôi môi Hạ Đông dán lên bụng y, đôi môi hơi lạnh kia theo bụng y chậm rãi hôn xuống……

Hai tay Hạ Đông ôm sát thắt lưng y, hơi chút dùng sức một cái, cả người Hạ Vân Phong đã ngã ngồi ở trên đùi Hạ Đông. Thân thể trần trụi của hai người dán chặt khiến cho tim Hạ Vân Phong đập gia tốc.

Y nhìn Hạ Đông: “Ta muốn đi ngủ.” Y nhắc nhở Hạ Đông buông y ra.

NhưngHạ Đông lại ôm chặt y, xúc cảm làn da đè ép làm cho y cảm thấy thực thoải mái, mềm mại, lại thực hưởng thụ. Hạ Đông qua lại một hồi lâu, kéo vào thả ra hơn mười lần.

Hạ Vân Phong vươn tay sờ mặt hắn: “Ôm ta đi ngủ.” Y rõ ràng ngồi ở trên người Hạ Đông không đứng dậy, bảo Hạ Đông ôm y lên lầu đi.

Hạ Đông thực nghe lời.

Vẫn giữ tư thế như vậy đem Hạ Vân Phong ẵm lên, vừa mới tiến vào phòng liền bị rớt xuống. Hạ Vân Phong bị Hạ Đông đặt ở cái tủ trong suốt, áo ngủ trên người Hạ Vân Phong đã bung ra, hai chân y mở ra……

Yngồi vô cùng tự nhiên, ánh mắt mềm nhũn miễn cưỡng nhìn chăm chú Hạ Đông: “Ngươi có thể đi ra ngoài, phòng khách ở lầu ba đã dọnxong rồi.” Y bảo Hạ Đông mặc quần áo xong rồi đi ra.

Hạ Đông lại vươn tay kéo một chân của Hạ Vân Phong, một bàn tay vuốt ve nếp uốn dưới thân kia của Hạ Vân Phong: “Ta không ngủ phòng khách. ” ngón cái của hắn mâu thuẫn nhu lộng.

Nhẹ nhàng……

Ái muội……

Khiến cho Hạ Vân Phong có chút hơi suyễn……

Bất quá rất nhanh Hạ Đông lại buông tay ra, hắn đem Hạ Vân Phong ôm đến trên giường, sau đó chính mình cũng đứng ở bên giường không đi. Hạ Vân Phong nhìn hắn đứng yên thật lâu, mới để cho hắn đi lên.

Hạ Đông thực im lặng ngủ ở bên cạnh y, tay Hạ Đông vẫn đặt ở trên đùi y, thời điểm Hạ Vân Phong sắp ngủ, lại cảm giác được Hạ Đông bắt đầu nhu lộng y. (=..=)

Thực thoải mái.

Bất quá.

Hạ Vân Phong rất nhanh liền ngủ thiếp đi, y nghe hơi thở trên người nhi tử, cảm thấy thực an ủi, y ngủ thật ngon, y sẽ ngăn cản nhi tử đối với y làm chuyện gì đó……

Nếu Hạ Đông muốn, y cũng sẽ không cho.

Y đã không có sự lựa chọn rồi.

Y chọn được lão bà, chọn được bạn giường, nhưng không chọn được nhi tử mình.

Nhưng ngủ thẳng đến nửa đêm Hạ Vân Phong bị một trận cảm giác sảng khoái mãnh liệt đến mức lưng run lên làm tỉnh giấc. Y bán híp mắt loáng thoáng cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của Hạ Đông kia đang liếm chân y.

Thật thoải mái……

Xúc cảm kia rất nhẹ làm cho Hạ Vân Phong thong thả nhích người, miệng thở phì phò, nhưng rất nhanh y lại nhắm hai mắt lại im lặng cảm giác đầu lưỡi của Hạ Đông.

Yngủ nhưng vẫn tiếp tục cảm giác được Hạ Đông nhu sờ thân thể y, y cũng không có phát ra tiếng,chỉ là cảm giác, cả buổi tối đều bị Hạ Đông sờ liếm thật thoải mái, y đều mặc kệ Hạ Đông.

Vài ngày sau Hạ Đông cũng lại đây, chẳng qua Hạ Vân Phong không cho Hạ Đông ngủ trên giường y nữa, bảo Hạ Đông ngủ phòng khách, bằng không bảo Hạ Đông tự mình trở về ngủ……

Hôm đầu Hạ Đông ngủ ở trên sàn trong phòng Hạ Vân Phong, nhưng mỗi ngày nửa đêm Hạ Vân Phong đều cảm giác được Hạ Đông đối với y lại sờ lại niết, y cũng không ra tiếng.

Hạ Đông thật giống như mê muội, mỗi ngày đều đến đây, vệ sĩ của Hạ Vân Phong cũng ngăn không được. Hạ Vân Phong từ trong miệng vệ sĩ biết được, mỗi lần Hạ Đông tới đây sẽ nói có việc gấp.

Bọn họ cũng không dám ngăn đón.

Ai cũng đều biết quan hệ của Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông, hơn nữa đều sợ trì hoãn “Việc gấp”, liền để cho Hạ Đông vào. Hạ Vân Phong nghe xong sau cảm thấy Hạ Đông còn rất thông minh.

Bất quá Hạ Đông ở trước mặt y vĩnh viễn đều như vậy, y cảm thấy Hạ Đông cái gì cũng tốt, chính là có đôi khi như bại não……

Hôm nay.

Hạ Đông ở phòng bếp nấu ăn, Hạ Vân Phong nói muốn ăn đồ ăn Hạ Đông làm, hắn tan ca xong liền trực tiếp mua đồ ăn đến đây. Hạ Vân Phong an vị ở trong phòng khách xem TV.

Đã gần năm ngày kể từ lúc A Lục gọi điện thoại đòi tiền chuộc, A Lục vẫn chưa có gọi điện thoại đến đây nữa. Mấy ngày nay Hạ Vân Phong đều hẹn mấy nhi tử của y uống trà chiều, đương nhiên là chia ra hẹn.

Hôm trước y đã cùng Hình Liệt gặp mặt, đem bản vẽ thiết kế công viên cho Hình Liệt xem. Hình Liệt phi thường vừa lòng, hơn nữa hai người còn nói chuyện “Trị an”của Bắc khu.

Hình Liệt hứa hẹn với y, hắn cam đoan mặc kệ chuyện làm ăn của Hạ Vân Phong, điều này làm cho Hạ Vân Phong thực vừa lòng. Hình Liệt biết cục cưng của Hạ Vân Phong bị người bắt đi, hắn bảo Hạ Vân Phong không cần lo lắng.

“Ta bảo người của Đông khu bên này thay ngươi canh chừng.” Hình Liệt bảo y không cần gấp.

Còn có ngày hôm qua y cùng Tần Diễm đi quán trà mới mở ở Bắc khu, điểm tâm trà chiều ở nơi đó phi thường không tồi. Tần Diễm trăm bận ngàn rộn mới kiếm được thời gian bồi y đi uống trà, Tần Diễm tựa hồ cũng thực thích điểm tâm ở quán trà kia, hơn nữa Tần Diễm còn quan tâm hỏi chuyện cục cưng. Hạ Vân Phong không có đem chuyện bị người vơ vét tài sản nói cho nhi tử.

Chỉ nói cục cưng chưa tìm được.

“Ngươi yên tâm, rất nhanh là có thể tìm được.” Tần Diễm an ủi y vài câu, cũng nói có cái gì cần thì cứ mở miệng nói với hắn.

Y không muốn phiền toái Tần Diễm.

Buổi chiều hôm nay y bồi Hoằng Dạ uống trà, y cảm thấy Hoằng Dạ gần đây tựa hồ không ngủ ngon, thực không tinh thần. Hạ Vân Phong biết gần đây hắn có rất nhiều thiết kế phải làm, Hạ Vân Phong liền bồi hắn ăn xong sau đó bị hắn ôm hôn thật lâu, qua một buổi chiều vui vẻ mới đưa Hoằng Dạ trở về ngủ……

Hoằng Dạ trước khi đi nói với y: “Chuyện cục cưng, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hắn xem như là đang trấn an tâm của Hạ Vân Phong.

Mà lúc này.

Hạ Vân Phong ngồi ở trên sô pha, lười biếng nhớ lại những chuyện đã làm, những người đã gặp mấy ngày nay, mỗi một chi tiết, y đều không phát hiện dấu vết gì để lại……

Yxem TV gần hai giờ, Hạ Đông còn đang xào rau ở trong phòng bếp. Lần này có người đang ấn chuông cửa, người hầu ra mở cửa, người đến là thợ sửa ống nước lần trước.

Ống nước trên lầu xảy ra chút vấn đề, người hầu đem thợ sửa ống nước kia dẫn lên lầu sửa ống nước.

Lúc này.

Chuông cửa lại vang lên……

Hạ Vân Phong tự mình đi mở cửa, nhìn thấy A Lâm mặt không chút thay đổi đứng ở bên ngoài: “Ta đến tìm Hạ Đông.” A Lâm đi thẳng vào vấn đề nói xong liền trực tiếp vào phòng…..

A Lâm thế nhưng tự mình tìm đến đây……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.