Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 10: Thẩm Khiêm




Edit: Đa Mộng

Beta: Trangki

Hoằng Dạ lại cầm lấy tay y, không cho y đi: “Ngươi đi đâu?” Tựa hồ lo lắng y đi rồi liền “biến mất”. (Mặc tỷ đúng là chuyển cảnh như tên lửa =..=)

“Ta đi lấy chăn.”

Hoằng Dạ ý bảo Hạ Vân Phong tự mình ôm hắn là ổn rồi, nhưng Hạ Vân Phong lại chần chờ: “Ta nghĩ ngươi sẽ không thích.” Qua một năm, rất nhiều việc đều không thể nói trước.

Vừa rồi lúc y ôm Hoằng Dạ, Hoằng Dạ đều đem đầu quay chỗ khác, bộ dáng tựa hồ không muốn nhìn y, không muốn nói với y. Điều này làm cho Hạ Vân Phong cũng có chút ý thức được mình và Hoằng Dạ không còn như trước nữa.

Hoằng Dạ cũng ý thức được Hạ Vân Phong đang để ý cái gì: “Ta lo lắng lây bệnh cho ngươi.” Hoằng Dạ vươn tay ôm thắt lưng y, để cho y chậm rãi dựa vào đây, ôm chặt hắn.

Tiếng lòng của Hạ Vân Phong bị nhẹ nhàng kích thích.

Hoằng Dạ vẫn là săn sóc như vậy.

Vừa rồi y thế nhưng còn kém chút nữa hiểu lầm Hoằng Dạ……

“Ta không ngại.” Hạ Vân Phong thong thả vươn tay ôm chặt Hoằng Dạ, y sẽ không ghét bỏ nhi tử mình, Hoằng Dạ sinh bệnh càng cần y quan tâm cùng chiếu cố hơn……

Tâm Hạ Vân Phong dần dần bình tĩnh lại, y bảo Hoằng Dạ không cần nghiêng đầu đi, y sẽ không dễ dàng bị lây bệnh như vậy, chỉ cần không trực tiếp hôn sẽ không có vấn đề.

Hoằng Dạ cũng phải dựa vào y, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơi thở của Hoằng Dạ nóng rực, Hạ Vân Phong cảm giác phi thường rõ ràng, thân thể y rất nóng mà thân thể Hoằng Dạ rất lạnh, y ôm, Hoằng Dạ sẽ cảm thấy thoải mái.

Y cảm giác được Hoằng Dạ ôm chặt y, y thong thả mở hai mắt cảm giác được môi Hoằng Dạ, nhẹ nhàng mà dừng ở trên gương mặt y, qua thật lâu mới dời đi.

Thình thịch……

Tim Hạ Vân Phong đập nhanh hơn, một lát sau y lại cảm giác được ngón tay Hoằng Dạ nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai mẫn cảm của y, y miễn cưỡng chấn động……

Hoằng Dạ đã không động nữa.

Qua thật lâu.

Đôi môi mềm mại kia của Hoằng Dạ mới lại thong thả dán lên lỗ tai mẫn cảm của y, khiến cho hai má cùng lỗ tai Hạ Vân Phong đều không ngừng nóng lên nóng lên……

“Ngươi ngủ chưa?” Hoằng Dạ dán ở bên tai y nói chuyện.

Hạ Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại không để Hoằng Dạ phát hiện, hô hấp của y thực vững vàng, nhưng tim đập cũng không ổn định.

“Ta biết ngươi không ngủ.” Hoằng Dạ động thân, vươn tay thong thả cởi bỏ áo mình, sau đó cởi cúc áo Hạ Vân Phong, áo trên người hai người đều bị Hoằng Dạ làm rơi ra khỏi chăn.

Hạ Vân Phong không nhúc nhích.

Động tác Hoằng Dạ cũng ngừng lại.

Hoằng Dạ đổi một tư thế, hắn đặt ở trên người Hạ Vân Phong, hắn thích nằm úp ngủ, lông mi Hạ Vân Phong chỉ nhẹ nhàng mà giật giật, vẫn không có tỉnh.

Kỳ thật Hạ Vân Phong chưa có ngủ.

Y không thể đẩy Hoằng Dạ ra vào lúc này, bởi vì Hoằng Dạ bệnh cũng không nhẹ. Nếu lúc này đẩy nhi tử đang sinh bệnh ra, Hoằng Dạ có lẽ sẽ ghi hận y cả đời.

Đã không có áo cách trở, bọn họ càng cảm giác rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau hơn, nhưng Hạ Vân Phong lại cảm giác được hô hấp của Hoằng Dạ đều đều, tựa hồ như đang ngủ.

Hạ Vân Phong thong thả mở to mắt, nhìn thấy Hoằng Dạ im lặng ngủ, bông tai kim cương trên lỗ tai hắn tản ra hào quang nhợt nhạt mê người. Hạ Vân Phong ôm Hoằng Dạ cảm thấy thực ấm áp.

Ban đêm.

Trời nổi mưa to.

Bên ngoài giọt mưa tí tích tí tách cọ rửa, âm thanh giọt mưa gõ trên xe liền giống như gõ vào cánh cửa tâm hồn y, y liền im lặng nhìn Hoằng Dạ, nhìn thật lâu……

Hoằng Dạ nhẹ nhàng mà giật giật, đôi môi hai người ái muội tình cờ gặp nhau, Hạ Vân Phong không có lộn xộn, môi Hoằng Dạ vừa mềm lại vừa nóng, khóe môi hai người nhẹ nhàng mà va chạm vào nhau……

Hoằng Dạ ngủ thật ngon, nhưng Hạ Vân Phong đã có chút mê mẩn, y miễn cưỡng cụp mắt xuống, im lặng cảm giác hơi thở của nhi tử, hương vị quen thuộc kia vẫn như trước chưa hề thay đổi……

Môi y dán lên môi Hoằng Dạ, Hoằng Dạ chỉ cần hơi động một cái, đôi môi hai người sẽ ái muội chồng lên nhau, liền bảo trì khoảng cách thân mật như vậy, Hạ Vân Phong thong thả ôm chặt thân thể nhi tử. Y hy vọng lúc này có thể cho nhi tử một chút ấm áp, cho nên cả buổi tối y đều tùy ý Hoằng Dạ đè nặng y như vậy.

Chẳng qua.

Khi y tỉnh lại, lái xe nói với y, nói sáng sớm Hoằng Dạ đã trở về. Quần áo vẫn trên người Hạ Vân Phong, trên người y có đắp chăn, y cảm thấy đầu óc choáng váng……

Lần sau nhìn thấy Hoằng Dạ, cũng không biết sẽ là khi nào nữa.

Trải qua một đêm như vậy, Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ lây bệnh, y uống chút thuốc rồi ngủ đến buổi tối, y muốn gọi điện thoại xác nhận Hoằng Dạ đã mạnh khỏe hay chưa. Y gọi số máy của Hoằng Dạ, Hoằng Dạ không có đổi số điện thoại, nhưng vẫn không có người nhận.

Hạ Vân Phong thực lo lắng cho bệnh của Hoằng Dạ.

Hỏng rồi.

Hạ Vân Phong lo lắng, gọi nửa giờ sau, mới có người nhận điện thoại……

“Ai……”

Giọng Hoằng Dạ rất thấp, hơn nữa hơi thở rất nặng, bộ dáng tựa hồ thực không thoải mái. Giọng hắn cũng bởi vì sốt cao không hạ mà trở nên có chút khàn khàn……

“Là ta, ngươi làm sao vậy, vì sao lâu như vậy mới nghe điện thoại.” Hạ Vân Phong có chút sốt ruột, y nghe được hơi thở Hoằng Dạ thực không ổn định.

Rất sâu.

Thực trầm trọng.

Thật giống như sắp lâm vào hôn mê, hơn nữa đầu kia điện thoại nãy giờ không nói gì nữa. Hạ Vân Phong gọi hắn rất nhiều lần, đầu kia điện thoại đều vẫn không có người trả lời.

Hạ Vân Phong cả người bủn rủn ngồi xuống giường, y nhịn xuống sốt ruột, thong thả hỏi Hoằng Dạ: “Ngươi nói cho ta biết, hiện tại có phải ngươi đang ở nhà hay không?” Y hy vọng Hoằng Dạ trả lời y.

Bởi vì y biết Hoằng Dạ hiện tại khẳng định rất khó chịu……

“Ân.” Hoằng Dạ đáp lời.

Giọng nói kia rất thấp…..

“Hiện tại trong nhà có người không?” Hạ Vân Phong hỏi nhi tử tình huống bên kia, y cảm thấy Hoằng Dạ ngay cả nói chuyện đều chậm hơn rất nhiều, hiển nhiên là tình hình thực không ổn.

Hoằng Dạ bên kia không phát ra âm thanh nữa.

Hạ Vân Phong sốt ruột.

“Có thì ngươi không cần nói còn không có ngươi liền ‘Ân’ một tiếng.” Hiện tại y cũng hoàn toàn không biết tình huống bên kia của Hoằng Dạ, y chỉ cảm thấy Hoằng Dạ nói chuyện thực cố sức.

Hoằng Dạ rất nhẹ “Ân” một tiếng.

“Ta hiện tại sẽ qua đó.” Hạ Vân Phong ngắt điện thoại đi, ngay cả áo ngủ cũng không kịp đổi, vẫn di dép lê mang trong nhà trực tiếp đi đến chỗ Hoằng Dạ. Y bảo cảnh vệ mở cửa cho y, bảo mọi người ở nơi này hôm nay nhìn thấy y, toàn bộ đều xem như không có thấy, tất cả đều phải kín miệng. Y vào nhà người hầu đều sợ tới mức thở lớn cũng không dám thở ra.

Bởi vì sắc mặt Hạ Vân Phong nhìn không tốt lắm, trên khuôn mặt hơi mệt mỏi kia không có biểu tình gì. Nơi này hết thảy đều không có thay đổi, y quen thuộc trực tiếp lên lầu.

Y đẩy ra cửa phòng Hoằng Dạ, nhìn thấy Hoằng Dạ tựa vào trên giường, y bảo mấy người hầu đi theo phía sau y nhanh đi gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình đến.

Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường vươn tay sờ sờ cái trán Hoằng Dạ, phát hiện thân thể Hoằng Dạ nóng đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, so với đêm qua còn muốn nóng hơn rất nhiều. Y gọi Hoằng Dạ vài tiếng, Hoằng Dạ mới thong thả mở hai mắt.

Hoằng Dạ có chút mệt mỏi trừng mắt nhìn y, hơi thở nóng bỏng phun ở trên cánh tay Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong nhìn thấy hắn mở hai mắt mới nhẹ nhàng thở ra.

Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường cùng đợi bác sĩ đến. Nhìn thấy Hoằng Dạ mở hai mắt, y an ủi Hoằng Dạ vài câu, đỡ Hoằng Dạ điều chỉnh tư thế ngủ.

Y luôn ngồi bên cạnh hỏi han ân cần, tóm lại là thập phần lo lắng bệnh tình của Hoằng Dạ, trong lúc y chạm đến thân thể Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cảm giác được nhiệt độ cơ thể dị thường của y.

Hoằng Dạ nhìn chằm chằm vào y, biết Hạ Vân Phong bị hắn lây bệnh rồi. Bởi vì khi Hạ Vân Phong nói chuyện giọng nói mang theo một chút khàn khàn, hiển nhiên là yết hầu đã bị nhiễm khuẩn.

Hơn nữa trên người thực nóng, vẻ mặt cũng có vài phần không khoẻ……

Chẳng qua Hạ Vân Phong lại thủy chung không có nghỉ ngơi, bảo hạ nhân đi lấy khăn mặt đổ nước bưng qua, thay Hoằng Dạ xoa xoa mặt cùng tay, đụng đến mồ hôi lạnh trên người Hoằng Dạ, y cũng thay Hoằng Dạ lau đi.

Tối hôm qua Hoằng Dạ ở trong xe ngủ cả một đêm, hôm nay trở về tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng càng ngủ lại càng không thoải mái, càng ngủ lại càng không khí lực, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại đến đây.

Bác sĩ tới sau đó nhanh chóng truyền dịch cho Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong cũng uống thuốc.

Khi Hạ Vân Phong tới, vì đi quá gấp nên đã mặc luôn áo ngủ, làm cho hiện tại nhìn qua có chút mệt mỏi, hơn nữa bộ dạng sinh bệnh thoạt nhìn càng hiện rõ sự già nua.

Y thậm chí không dám nhìn gương, dù sao nhìn qua so với bình thường càng già hơn, hơn nữa sắc mặt y tái nhợt, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng càng sâu sắc hơn, hơn nữa trên người y còn ướt mồ hôi……

Điều này làm cho chính y cũng không không biết xấu hổ ngồi ở trên giường Hoằng Dạ, bởi vì y cùng Hoằng Dạ dựa vào càng gần, khuyết điểm trên người y liền bại lộ càng rõ ràng. (T.T)

“Bác sĩ nói ngươi truyền dịch xong thì đúng giờ uống thuốc sẽ không có việc gì nữa.” Hạ Vân Phong động tác thong thả buông chén trà xuống, tay y có chút phát run, lấy cái gì cũng rất không ổn.

Hoằng Dạ dựa vào ở đầu giường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào y.

Hạ Vân Phong vốn nghĩ đi trở về nhưng Hoằng Dạ lại đột nhiên vươn tay bắt được tay y. Hạ Vân Phong biết nhi tử hiện tại thực suy yếu, cho nên y liền ngồi ở bên giường cùng hắn.

Cửa phòng Hoằng Dạ bị đóng lại, thời điểm Hoằng Dạ tỉnh lại, đầu tiên liền thấy được Hạ Vân Phong. Hắn nhìn thấy Hạ Vân Phong tựa hồ đã tắm qua, trên người mặc áo ngủ của hắn ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút hồng hồng, tay vẫn như trước cầm lấy tay hắn, nhiệt độ trong lòng bàn tay của hai người thập phần nóng bỏng.

Trong nhà chưa có người về.

Cho nên.

Hạ Vân Phong tiếp tục đợi ở trong này, nhìn thấy Hoằng Dạ đã tỉnh, y đút Hoằng Dạ uống nước xong, chính y cũng uống mấy hớp. Kỳ thật y cũng muốn bồi nhi tử thêm trong chốc lát, y hy vọng nhi tử nhanh khỏe lên.

Hoằng Dạ phát hiện hốc mắt Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, hắn biết Hạ Vân Phong luôn luôn ở đây chiếu cố hắn, hơn nữa quần áo trên người hắn cũng được thay sạch sẽ, thân thể cũng được lau qua……

Hai người đều không nói chuyện.

Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ luôn luôn nhìn y, y biết hiện tại bộ dáng mình nhất định không đẹp chút nào. Tuổi đến, y cũng không có biện pháp không tiếp thu mệnh trời……

“Bộ dáng của ta…… Có phải thực già hay không?” Hạ Vân Phong mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước, y thản nhiên nhìn về phía Hoằng Dạ. Từ trong tinh mâu trong sáng kia của Hoằng Dạ y nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của mình……

Hoằng Dạ tựa hồ còn đang tự hỏi vấn đề này, ánh mắt hắn ở trên mặt Hạ Vân Phong thong thả nhìn kỹ, điều này làm cho Hạ Vân Phong có loại cảm giác không có chỗ nào che giấu.

Hoằng Dạ không có trả lời.

Hạ Vân Phong tự mình liền hiểu được rồi, lúc nãy khi y đi tắm nhìn thấy bộ dáng mình trong gương, chính y đều cảm thấy không có khẩu vị gì, càng đừng nói là ở trong mắt Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ đã truyền dịch xong, bình thuốc đã được người hầu thu đi. Hạ Vân Phong thay Hoằng Dạ đắp chăn: “Không còn sớm nữa, lát nữa bọn họ sẽ trở lại, ta cũng nên trở về.” Y xuất hiện ở trong này thủy chung không tiện, bởi vì mấy nhi tử của y không biết khi nào thì sẽ trở về.

Lúc này.

Hoằng Dạ vươn tay ôm chầm thắt lưng Hạ Vân Phong, trực tiếp đem Hạ Vân Phong ôm lại đây, thân thể hai người kề sát, hắn hôn lên đôi môi vì sinh bệnh mà trở nên nóng bỏng kia của Hạ Vân Phong.

Ngô……

Hạ Vân Phong bị hôn đến trở tay không kịp, Hoằng Dạ khẽ cau mày hôn y, đôi môi cả hai dây dưa, nhiệt độ so với bình thường càng thêm nóng ướt. Hoằng Dạ hoàn toàn không cho Hạ Vân Phong cơ hội cự tuyệt.

Nụ hôn này đến thực đột nhiên.

Hôn không những chậm lại còn sâu, đẩy như thế nào cũng đẩy không ra, đôi môi gắt gao gắn bó, không lưu một chút khe hở nào. Trong nháy mắt đụng vào, Hạ Vân Phong thiếu chút nữa bị nụ hôn ướt át thâm sâu khiến cho hít thở không thông.

Hạ Vân Phong ngây ngẩn cả người.

Y không biết Hoằng Dạ lại chủ động hôn y, cái dạng này của y chắc ai thấy cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, Hoằng Dạ thế nhưng còn hôn y, hơn nữa hôn càng thêm nồng nhiệt……

Tâm tình của y thực phức tạp, đối mặt nụ hôn ôn nhu của nhi tử, y có chút lưu luyến, thậm chí còn có chút quyến luyến hơi thở thản nhiên hợp lòng người trên người nhi tử kia.

Hoằng Dạ……

Hạ Vân Phong ở trong lòng gọi tên nhi tử vô số lần, một bàn tay của Hoằng Dạ theo thắt lưng Hạ Vân Phong trượt lên trên, cũng ôm sát lưng y, tay kia thì gắt gao ôm chặt đầu vai y, làm cho cả người y đều ủng ở trong lòng hắn……

Đôi môi gắt gao gắn vào nhau……

Trằn trọc dây dưa cùng đầu lưỡi mềm mại của Hoằng Dạ thâm sâu quấn quanh đầu lưỡi y, không thể tách ra, nỗi lòng Hạ Vân Phong bị quấy nhiễu hoàn toàn, Hoằng Dạ hôn tuy rằng ôn nhu.

Nhưng…

Lại ẩn ẩn lộ ra vài phần áp chế không cho phép phản kháng……

Tiếng dây dưa nháy mắt phát ra càng ngày càng rõ ràng, hơi thở nóng ướt của hai người dung hợp cùng một chỗ. Hạ Vân Phong thong thả trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mà dấu đi giọt lệ nơi đáy mắt.

Cảm giác được hai tay Hoằng Dạ luồn vào trong quần áo y, vuốt ve thân thể đang nóng lên của y, y hơi thở miễn cưỡng hừ ra âm thanh “Ân ngô” rất nhỏ.

Hoằng Dạ buông lỏng môi y ra, hôn khóe môi y: “Ngươi khóc.” giọng hắn rất thấp, lộ ra vài phần khàn khàn gợi cảm, miệng hắn thở ra nhiệt khí giống như muốn làm phỏng môi nam nhân.

Không có.

“Trong lòng ngươi đang khóc.” Hoằng Dạ kéo chăn qua khóa lại trên người Hạ Vân Phong, nhìn thấy Hạ Vân Phong không thừa nhận, hắn ôm thân thể Hạ Vân Phong, “Ta nghe thấy được.”

Môi hắn nhẹ nhàng động……

Hắn mỗi lần nói một chữ, Hạ Vân Phong có thể cảm giác được rõ ràng động tác ở đôi môi cánh hoa của hắn. Bởi vì đôi môi Hoằng Dạ thủy chung đều không có rời đi khóe môi y, Hoằng Dạ nghiêng qua ngậm lấy đôi môi đang hé mở của Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong lại hỏi hắn một lần: “Ta không phải là rất khó xem?” Bộ dạng y lúc nãy thực tiều tụy, thực không tinh thần, hơn nữa nhìn qua thật là già.

Hoằng Dạ thong thả mân hôn đôi môi Hạ Vân Phong: “Không phải.”

Lập tức……

Hôn nhẹ chuyển biến thành hôn sâu……

Kỹ thuật hôn của Hoằng Dạ rất cao siêu, hắn trằn trọc hôn Hạ Vân Phong, giống như muốn đem Hạ Vân Phong nuốt vào bụng, hai cái bệnh nhân cứ như vậy triền miên hôn đến thâm sâu lại ái muội.

Hạ Vân Phong hôn lại Hoằng Dạ, nụ hôn vốn thong thả mà triền miên này, dần dần trở nên càng ngày càng kịch liệt, chỉ hôn môi mà thôi, Hạ Vân Phong liền phát ra âm thanh hừ nhẹ ái muội……

Lông mi y đang miễn cưỡng run run.

Hai người trằn trọc duyệt hôn đầu lưỡi của nhau, thật sâu quấn quanh, ái muội phiên giảo……

Hoằng Dạ hôn y thật lâu, cũng không chịu buông y ra.

Đèn trong phòng đã tắt, nhưng nhiệt tình của cả hai vẫn chưa tắt, Hoằng Dạ hôn y cả một đêm (=..= 2 kẻ bệnh như za mà hôn khỏe thật), thật giống như muốn đem bồi thường cho một năm này đều đòi trở lại……

Hoằng Dạ một bên hôn một bên hỏi: “Ngươi có từng thích qua ta hay không?” đầu lưỡi đang mâu thuẫn lẫn nhau, thong thả trượt……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.