Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 1: Quỷ Dẫn Đường




Hạ Vân Phong nằm ở trên giường.

Y vẫn không có nghe thấy tiếng Hạ Đông rời đi, chính là qua thật lâu mới cảm giác được chăn bị xốc lên……

Hạ Vân Phong nhíu mày.

Y thong thả ngồi xuống, đem cái gối trước đó bị nước làm ướt kia để xuống sàn, đem cái gối của mình đưa qua một nửa cấp Hạ Đông, ý bảo Hạ Đông ngủ.

Hạ Đông vừa ngồi xuống, liền thân thủ ôm lấy y, lúc này ôm vô cùng thuần thục, hoàn toàn không có hỏi ý kiến Hạ Vân Phong, cũng không có chú ý cẩn thận nữa. (=.,=)

Bất quá.

Hạ Vân Phong cũng không ngại, y chính là hút thuốc, nhìn lại Hạ Đông: “Chỉ có thể ngủ, không thể làm gì khác.” Y nhắc nhở Hạ Đông trước, y hôm nay bị Ngao Dương làm thật lâu.

Y không quá muốn làm nữa.

Tuy rằng lúc nãy khi “làm” y vẫn tiết rất nhiều, thoải mái, thực thư thái, nhưng thái độ cùng những hành vi kia của Ngao Dương, thật sự làm cho y thực thương tâm……

Y không muốn buổi tối lại cùng Hạ Đông làm cái loại sự tình này.

Bất quá hoàn hảo Hạ Đông cũng chỉ là kéo y trong chốc lát, liền im lặng nằm xuống ngủ.

Cuối cùng.

Lúc Hạ Vân Phong sắp ngủ, nghe được Hạ Đông dán tại bên tai y, thấp giọng nói một câu: “Thực xin lỗi……” tiếng nói bình tĩnh mà trầm thấp kia ghé vào lỗ tai y uốn lượn thật lâu.

Lúc y tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau, y tỉnh lại liền phát hiện Hạ Đông không thấy nữa, chỗ Hạ Đông ngủ qua cũng là một mảnh lạnh lẽo.

Hôm nay rất lạnh, cho dù trong phòng lò sưởi đang bật nhưng vẫn lạnh, Hạ Vân Phong thay đổi một kiện áo ngủ dày, y mặc vào tất lông chồn chống lạnh……

Liền cứ như vậy lười biếng đến cực điểm dựa vào ghế nghỉ ngơi, y ngủ thật lâu cũng không có người đến quấy rầy, Hạ Đông cũng không có xuất hiện qua, thẳng đến buổi tối lúc ăn cơm y mới thong thả xuống lầu.

Ba thuộc hạ kia của Hạ Vân Phong không cùng ngồi vào bàn, hiện tại đều ở bên ngoài thủ, đều phải đợi cho Hạ Vân Phong ăn xong sau bọn họ mới có thể ăn, Hạ Vân Phong vừa xuống lầu liền nhìn thấy Ngao Dương đang ở ăn cơm.

Nhưng.

Không có nhìn thấy Hạ Đông.

Hai người ăn cơm đều không có nói một lời, thẳng đến ăn xong sau, Hạ Vân Phong miễn cưỡng ra tiếng: “Như thế nào không phát hiện Hạ Đông?” cả ngày hôm nay y đều chưa có nhìn thấy Hạ Đông……

Ngao Dương hừ cười hai tiếng không trả lời, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vân Phong sắc mặt như thường, trong lòng hắn lại không thoải mái, hắn vặn vẹo nói bừa: “Hạ Đông ngoạn chán nên đi về trước rồi.”

Hạ Vân Phong biết là hắn nói bậy, cũng không để ý nhưng đến buổi tối gần mười giờ, Hạ Đông vẫn không có xuất hiện, hồi tưởng đến tối hôm qua Hạ Đông nói, y liền hiểu được rồi.

Hạ Đông đi trở về rồi.

Đi trở về cũng tốt……

Nhưng y còn chưa có lên được mấy bậc cầu thang, đã bị người kéo xuống dưới……

Y không lưu ý nên trực tiếp ngã vào trong lòng Ngao Dương, Ngao Dương ôm sát y, đem y lôi kéo dài tới trên bàn……

Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chằm chằm Ngao Dương: “Buông tay.” đáy mắt mang theo một chút mệt mỏi kia của Hạ Vân Phong có chút phức tạp, y muốn đẩy Ngao Dương ra, nhưng lại bị Ngao Dương dùng sức chặn lại.

“Ngươi nghĩ dễ dàng vậy sao.” Ngao Dương bắt tay vói vào áo ngủ y, hai tay ở trên thân thể tối hôm qua bị nhu ngược qua của y sờ loạn, Ngao Dương hất áo ngủ y ra nhìn nhìn……

Nhìn thấy dấu vết trên người Hạ Vân Phong, trải qua một đêm lắng đọng sau, vẫn còn hồng hồng như vậy, hơn nữa địa phương ánh sáng màu nhạt nhẽo trước ngực kia vẫn như trước mềm dẻo có hình.

“Hạ Đông hiện tại không cần ngươi nữa, thật sự là đáng thương nga.” Ngao Dương một bên đánh giá y, một bên vuốt ve thân thể Hạ Vân Phong, miệng còn nói xéo……

“Hắn có công tác phải làm, không nhàn rỗi giống như ngươi.” Hạ Vân Phong thong dong lấy tay hất tay Ngao Dương ra.

Nhưng rất nhanh tay Ngao Dương lại sờ soạng lên, còn chặn Hạ Vân Phong không cho y động……

“Thành thật mà nói, ta hẳn là hảo hảo cảm tạ Hạ Đông, lúc trước nếu không phải hắn rời đi công ty ngươi, ta cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.” Ngao Dương cố ý đả kích Hạ Vân Phong.

Đây đều là chuyện quá khứ……

Hạ Vân Phong không nghĩ nhắc lại.

“Kỳ thật cũng sớm nên nghĩ tới, lúc trước Hạ Đông vì A Lâm kia mà gây gỗ với ngươi như vậy, hiện tại ngươi thất thế rồi, hắn lại như thế nào có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi.” Ngao Dương một bàn tay chống bàn ăn phía sau Hạ Vân Phong, một bàn tay nhu vuốt ngực Hạ Vân Phong, hắn hơi hơi nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt Hạ Vân Phong.

Nhìn thấy Hạ Vân Phong ánh mắt dao động, hắn biết đã nói trúng chỗ đau của Hạ Vân Phong, cho nên hắn thực không lương tâm nở nụ cười, “Nếu ta là Hạ Đông, khẳng định sẽ đi tìm A Lâm.”

……

“Ngươi hiện tại không có năng lực ngăn cản bọn họ nữa, không chừng hiện tại Hạ Đông đang trên máy bay đi đến Bắc Mĩ, chờ đợi gặp người so với ngươi đẹp hơn, trẻ hơn là A Lâm kia……” Ngao Dương cười đến thực vô tâm vô phế, hắn thân thủ sờ sờ hai má Hạ Vân Phong, giống như thương hại y mà chậc lưỡi, “Ba ba, thật đáng thương, không có người cần.” Hắn sẽ không đồng tình Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong nhíu mày.

Y không có phản bác Ngao Dương, y biết không cần biết y nói cái gì, Ngao Dương đều sẽ đáp trả y trầm trọng hơn, cho nên y không nói, Ngao Dương sẽ không có cơ hội mắng y thêm.

“Ta thấy ngươi đối với bọn họ cũng không phải là thật tâm, bằng không ngươi như thế nào sẽ vì nam nhân khác mở đùi ra.” Ngao Dương nắm cằm Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong chỉ có thể nhìn hắn……

Hắn biết Hạ Vân Phong là vì nhi tử.

Hắn cũng biết Hạ Vân Phong là vì bồi thường.

Hắn càng thêm biết Hạ Vân Phong phi thường để ý cái nhà kia.

Cho nên……

Hắn cũng muốn hung hăng đạp nát tự tôn của Hạ Vân Phong: “Ngươi cũng chỉ bất quá là vì thoải mái mà thôi, chỉ cần là có thể cho ngươi thoải mái, ta thấy cho dù là một con cẩu, ngươi cũng nguyện ý.”

Ngao Dương nói chuyện chưa bao giờ lưu lại mặt mũi cho y.

Ban đầu lúc Ngao Dương mới trở về, còn đối Hạ Vân Phong có vài phần sợ hãi, bất quá hiện tại Hạ Vân Phong đã thất thế rồi, hắn cũng không cần kiêng kị nữa……

Hiện tại địa bàn đều đã ổn định, hắn cũng không cần Hạ Vân Phong nữa, bất quá nam nhân này dùng để phát tiết vẫn là không tồi, nghĩ nghĩ Ngao Dương liền tháo đai lưng áo ngủ của Hạ Vân Phong.

“Ta không làm.” Hạ Vân Phong đẩy hắn ra, cũng thong thả buộc lại đai lưng.

Ngao Dương Không hề phòng bị đã bị y đẩy ra, trực tiếp ngã vào trên sô pha, sắc mặt Ngao Dương lập tức liền thay đổi: “Ngươi thiếu bị đánh? Dám đẩy ta. (ngoáy ngoáy mũi đẩy ngươi thì sao?)” Hắn luôn luôn là dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Lúc này.

Cửa mở ra.

Hạ Đông từ bên ngoài đi vào, trên người hắn vẫn là mặc quần áo của Hạ Vân Phong, nhìn qua có chút mỏi mệt, hôm nay hắn đi ra ngoài tìm hàng cả một ngày, vẫn là không tìm được.

Hàng này khẳng định còn ở trên đảo, chưa có bị chuyển đi, cho nên sáng sớm hôm nay hắn liền đi ra ngoài tìm, ngay cả cơm cũng chưa ăn, hắn cũng ăn không vô, bởi vì lô hàng kia bị mất hắn cũng có trách nhiệm, tuy rằng Hạ Vân Phong bảo hắn không cần lo, nhưng hắn như thế nào có thể mặc kệ, hắn tới nơi này vốn là vì Hạ Vân Phong, hắn không thể không quản.

Hạ Đông xuất hiện đánh gãy không khí đang trở nên gay gắt giữa hai người, Hạ Vân Phong không nghĩ tới Hạ Đông thế nhưng đã trở lại, đáy mắt trầm ổn của y dấu diếm vài phần vẻ mặt phức tạp……

Trong lòng y có chút cao hứng, Hạ Đông không đi, hắn không đi……

“Ngươi như thế nào trở lại rồi?” Ngao Dương có chút ngoài ý muốn đánh giá Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông vỗ vỗ tuyết đầu vai đi vào, hắn cũng ngồi trở lại trên sô pha.

Hạ Đông cảm thấy Ngao Dương hỏi thật kỳ quái, nhưng hắn cũng không có giải thích nhiều: “Ta chỉ là đi bên ngoài một chút, đi dạo quanh đảo.” Cả ngày nay ngay cả miếng nước cũng đều chưa uống.

Buổi tối Hạ Vân Phong chờ Hạ Đông ăn cơm sau, Hạ Đông mới ôm Hạ Vân Phong đi suối nước nóng ở bên ngoài tắm rửa, lần này Hạ Đông mang theo Hạ Vân Phong đi đến một chỗ khác……

So với chỗ trước kia thì xa hơn, hơn nữa là nằm trong rừng bạch dương dày đặc, cây cối nơi này lại cao lại lớn, vả lại mặt đất cũng đầy cây cỏ tráng kiện, đạp lên rất mềm……

Hồ tắm lần này so với chỗ trước kia rộng hơn rất nhiều, nhiệt độ của nước cũng cao hơn rất nhiều, Hạ Vân Phong tựa vào bên cạnh ao hút thuốc, bởi vì nơi này tầm mắt thực ám, vừa rồi lúc y xuống nước Hạ Đông cũng không có thấy thương trên người y.

Hạ Vân Phong bán mị con ngươi nhìn chằm chằm Hạ Đông, y miễn cưỡng hỏi Hạ Đông: “Hôm nay ngươi đi đâu, như thế nào trễ như vậy mới trở về.” Y không có ý tứ trách cứ, chỉ là đơn giản hỏi.

Giọng nói y không nhanh không chậm, cũng vô pháp nghe ra cảm xúc giờ phút này của y.

Hạ Đông đang hướng trên người mình tưới nước, nhích lại gần đến trước người y, ngay mặt dán chặt Hạ Vân Phong: “Ngươi lo lắng ta?” Hắn thân thủ chống đỡ bên bờ phía sau Hạ Vân Phong.

Hơi thở ở giữa môi hai người ái muội tự do, đầu lưỡi nóng ướt trong đôi môi hơi hé mở kia của Hạ Vân Phong cũng có thể cảm giác được hơi thở Hạ Đông tồn tại……

Miệng Hạ Vân Phong thở ra sương khói nhợt nhạt phun ở trên môi Hạ Đông, xúc cảm lại nóng lại ngứa kia phá lệ rõ ràng……

Đối mặt Hạ Đông hỏi, Hạ Vân Phong không có phủ nhận, y thong thả gật đầu ý bảo chính mình thực lo lắng Hạ Đông: “Ta đương nhiên quan tâm ngươi, ngươi cũng là con ta.” Y không lo lắng cho nhi tử mình, chẳng lẽ đi lo lắng người ngoài……

Y đời này trước kia để ý nhất là sự nghiệp, hiện tại để ý nhất là nhi tử, là gia đình.

Hạ Đông nghe được Hạ Vân Phong nói như vậy hiển nhiên là cao hứng, hắn cầm khăn mặt chà thân thể cho Hạ Vân Phong: “Còn nửa tháng nữa sẽ trở về, nửa tháng này ngươi đều cùng với ta, được không?”

Ánh mắt Hạ Đông rất chăm chú, cho nên y cũng đáp ứng: “Được.” Y đáp ứng mỗi ngày cùng Hạ Đông, Hạ Đông muốn làm như thế nào cũng có thể, tùy tiện là cái gì……

Hạ Đông trầm mặc nhìn y thật lâu, mới mở miệng: “Ngươi là không phải nghĩ ta đã đi rồi chứ?” Hắn thân thủ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng mà lau đi bọt nước lây dính trên mặt Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong miễn cưỡng cười.

Nhưng đáy mắt lại lộ ra vài phần cô đơn khó có thể cảm thấy……

Qua thật lâu, thật lâu sau, y mới “Ân” một tiếng, y nghĩ đến Hạ Đông giống như lần trước đi rồi, đi ra khỏi tầm mắt y, đem y ngăn ở tại bên ngoài.

“Ta chỉ là ở bên ngoài nhìn xem, nhưng không có tìm được lô hàng kia.” Hạ Đông đem sự tình hôm nay nói với y, nhưng Hạ Vân Phong lại bảo hắn đừng tìm nữa.

“Từ bỏ.”

“Làm sao vậy?” Hạ Đông một bàn tay cẩn thận ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay hướng trên người Hạ Vân Phong tưới nước: “Vì sao lại từ bỏ?” Một bên nhỏ giọng hỏi, một bên thay y tẩy thân thể…



“Mất thì đã mất rồi, dù sao cũng tìm không được.” trên mặt Hạ Vân Phong nhìn không ra biểu tình gì, khóe miệng y nhả ra sương khói lại nhẹ lại phiêu, y tùy thời tùy chỗ đều là lười biếng……

Hạ Đông không hỏi nữa.

Hạ Vân Phong cũng thay hắn tẩy, cầm khăn mặt thay hắn xoa xoa thân thể: “Nếu ta già đi, ngươi cũng không đi thì tốt rồi.” Y thực ích kỷ, y từ đáy lòng hy vọng nhi tử vĩnh viễn cùng mình.

Nhưng mà…….

Y thay Hạ Đông xoa xoa thân thể, cũng không có nói nữa, động tác của y rất chậm, nhưng lại làm cho Hạ Đông hơi trố mắt……

Hạ Đông không nói chuyện, chỉ là để sát vào Hạ Vân Phong một chút, đôi môi dán lên đôi môi hé mở kia của Hạ Vân Phong, chỉ nhẹ nhàng mà hôn một cái rồi lại tách ra……

Hơi thở Hạ Đông liền dừng lại ở bên môi Hạ Vân Phong, trên mặt cùng trên tóc Hạ Vân Phong đều lây dính bọt nước văng lên do lúc nãy tưới nước lên người, hơi nước khiến cho sắc mặt cả hai đều thực dễ chịu.

Hạ Vân Phong còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Đông lại thử hôn một cái lên bờ môi của y, sau đó áp chặt.

Đầu lưỡi Hạ Đông đẩy ra đôi môi Hạ Vân Phong, trong nháy mắt đầu lưỡi đụng vào kia, thân thể Hạ Vân Phong rõ ràng phóng mềm, đầu lưỡi ướt mềm của Hạ Đông ái muội trêu chọc đầu lưỡi y.

Hạ Đông cảm thấy khuynh hướng cảm xúc khi hôn Hạ Vân Phong tốt lắm, hơn nữa miệng nam nhân lại nhiệt lại nóng, đầu lưỡi cũng ướt mềm và nóng rực, chỉ cần hơi đụng vào cũng có thể thắp lên ngọn lửa trong lòng hắn.

Mùi thuốc lá thản nhiên kia ở giữa lời lẽ của nhau chậm rãi, thong thả lan ra……

Y bị Hạ Đông hôn đến có chút choáng váng, đầu lưỡi Hạ Đông đảo qua những điểm mẫn cảm trong miệng y, khiến cho lưng Hạ Vân Phong bởi vì khoái cảm mà nhẹ nhàng chấn động.

Đầu lưỡi Hạ Đông liếm môi y, hắn dẫn đường Hạ Vân Phong đem đầu lưỡi vươn ra, Hạ Vân Phong rũ mắt nhìn Hạ Đông nghiêng đầu, hé miệng, đưa toàn bộ đầu lưỡi mềm mại của y đều ngậm vào miệng, ái muội hôn, y phóng nhuyễn đầu lưỡi nhấm nháp tư vị cường hãn trong miệng Hạ Đông, đôi môi y nhẹ nhàng mà giật giật, giống như đang hôn trả……

Hạ Đông xoa môi y, quấn quanh đầu lưỡi y chơi đùa, sau đó Hạ Đông cường ngạnh đem đầu lưỡi mình để vào trong miệng của y, làm cho y hàm chứa, mân, quấn quanh ma sát……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng hàm vào đầu lưỡi Hạ Đông, đôi môi Hạ Đông ngậm chặt môi y, đầu lưỡi quấn quanh ma sát lẫn nhau……

Nhưng Hạ Vân Phong nghĩ đến Hạ Đông rất nhanh sẽ buông ra y, lại không nghĩ tới càng hôn lại càng rõ ràng……

Cái tẩu đặt ở bên cạnh ao, quần áo cũng chỉnh tề đặt ở bên cạnh ao, tầm mắt xung quanh thập phần hôn ám, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ mềm nhũn cùng tiếng thở dốc ái muội.

Cùng với âm thanh bọt nước lúc nhanh lúc chậm phát ra kia……

“Xong chưa?” Hạ Vân Phong hơi suyễn ở trong rừng cây tăm tối vang lên.

“Còn chưa.”

“Nhanh lên……” giọng Hạ Vân Phong có chút khó nhịn.

“Hảo.” giọng Hạ Đông rất thấp.

Sau đó chợt nge thấy một loạt tiếng bọt nước cùng thân thể va chạm phát ra bên cạnh ao, theo mặt nước càng động càng lớn kia, tiếng rên rỉ mềm nhũn của Hạ Vân Phong cùng tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, càng ngày càng kịch liệt.

“Ta nói ngươi nhanh lên làm cho xong……” Y rõ ràng phóng nói chậm lại.

“Lập tức sẽ xong.” Giọng Hạ Đông cũng thấp, mang theo hơi hơi thở dốc, sau đó lại nge thấy giọng Hạ Đông vang lên, “Có muốn sâu một chút không……”

“……”

“Có cần dùng sức một chút không……”

“……”

“Muốn hay không……”

Tiếp theo……

Không có tiếng động nữa……

Sau đó.

Lại là một trận vận động kịch liệt cùng tiếng thở dốc……

Qua thật lâu.

Mới nghe được còn có một tiếng nói vừa chậm lại vừa ái muội: “Chậm một chút……”

Thẳng đến mặt nước chậm rãi yên lặng lại……

Cả người Hạ Vân Phong đều bị Hạ Đông bế đứng lên, hai tay của y ôm cổ Hạ Đông, đôi chân thon dài của y kẹp lấy hai bên thắt lưng của Hạ Đông, Hạ Vân Phong lười biếng rũ mắt, y lười biếng vươn đầu lưỡi ra, nghênh đón đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của Hạ Đông thâm nhập, môi hai người vẫn còn duy trì khoảng cách, đầu lưỡi nóng bỏng kia lại ái muội chạm nhau.

Xúc cảm mềm mại trơn ướt kia khá là tuyệt vời……

Đột nhiên……

Một chùm tia sáng mạnh mẽ từ đèn pin rõ ràng sáng lên, thẳng tắp chiếu vào trên thân hai người (=..= bị bắt gian mọi lúc mọi nơi)……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.