Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Quyển 2 - Chương 43




“Với tu vi của ta thì đáng lẽ phải vào nội môn tu hành mới đúng.” Một âm thanh cuồng vọng vang lên.

Các đệ tử đều biết, thanh âm cuồng vọng đó chỉ có thể là của Đoàn Thần Phong mà thôi.

“Đoàn Thần Phong, nếu như ngươi có thể trở về từ thí luyện tông môn thì ngược lại, ta có thể cho ngươi một cơ hội tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, chỉ cần ngươi có thể vượt qua thì chắc chắn sẽ được vào nội môn tu hành.” Lan trưởng lão không ngờ lại không có chút tức giận nào, trái lại ôn hòa nói.

“Lan trưởng lão, đây là người nói đó nha. Nhưng mà hứa hẹn này của người cũng coi như không đi, bởi vì ta khẳng định có thể trở về, còn khảo hạch đệ tử nội môn với ta mà nói thì cũng cực kỳ đơn giản, trở thành đệ tử nội môn, tiến vào nội phong cũng chỉ là việc nước chảy thành sông mà thôi. Nhưng mà, đây cũng tính như là một phần nhân tình của người đi, ta sẽ nhớ kỹ.” Đoàn Thần Phong bệ vệ trả lời.

Lan trưởng lão giờ khắc này tâm tình không tệ, nhưng mà bị tên gia hỏa điên cuồng này nói vậy cũng cảm thấy tức giận. Nhưng mà, hắn nhìn qua một trăm tên đệ tử này, khóe miệng liền hiện ra một nụ cười như có như không.

Lần này thí luyện tông môn, hắn cũng không biết là như thế nào, chỉ biết là cực kỳ hung hiểm, coi như đệ tử ngoại môn muốn quay trở về cũng khó như lên trời. Nhưng mà, bởi vì cao tầng của Thiên Kiếm Tông yêu cầu, nhất định phải là một trăm đệ tử có tiềm lực và tu vi khá tham gia, mà tổn thất những đệ tử này đối với Thiên Chúc Phong mặc dù không đến mức bị thương gân động cốt, nhưng chí ít cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển sau này. Bởi vậy, cao tầng có nói, đối với mỗi tên đệ tử hy sinh thì đều sẽ được bồi thường lại rất phong phú, mà chỗ bồi thường này, một bộ phận sẽ được phân xuống ngoại môn Thiên Chúc Phong, mà hắn và Thuần Vu Diễn chính là người khống chế.

Trong mắt người tu tiên, mọi thứ đều lấy việc tu hành làm trọng, ngay cả người nắm giữ ngoại môn Thiên Chúc Phong như Lan trưởng lão hắn, cũng chả bao giờ chê tài nguyên tu luyện quá nhiều. Hắn thấy, những tên đệ tử ngoại môn trước mắt này, tu vi coi như không tệ, nhưng chết thì cũng đã chết rồi, chỉ cần có thể thu lại được lượng tài nguyên tương ứng, thì hết thảy đều có lợi. Đệ tử ngoại môn, ba năm sau lại thu một nhóm mới là được.

Lại nói tiếp, lần này tham gia thí luyện của tông môn đều là những đệ tử được tuyển ra từ hàng ngũ thanh bào và hoàng bào. Mà nòng cốt chân chính của ngoại môn Thiên CHúc Phong chính là đệ tử hắc bào và tử bào, không một ai tham gia, căn bản cũng không tính là tổn thất quá lớn.

Con đường tu tiên, hắc ám như vậy, cho dù là đại phái hiếm hoi của đại Tấn, cũng đều như vậy.

Nhưng mà, đám đệ tử ngoại môn này lại không ý thức được những thứ này, trong lòng bọn họ tràn ngập chờ mong, ảo tưởng mình trong thí luyện tông môn lần này đại phát thần uy, thu được lợi ích ngập trời trở về, nhận được càng nhiều phần thưởng hơn nữa, sau đó, sau khi một bước lên trời, được mặc hắc bào, thậm chí trở thành đệ tử áo tím.

Thiếu niên nhiệt huyết, thanh xuân vô địch, bọn họ đều vô cùng ảo tưởng đối với con đường tu tiên phía trước, tin tưởng dù có hắc ám, cũng sẽ dựa vào nắm đấm chói chang của mình, mở ra một con đường vô cùng sáng sủa.

Lan trưởng lão nhìn bọn họ, khóe miệng nở nụ cười như có như không, càng ngày càng rõ.

Nội môn Thiên Chúc Phong, mây che sương lượn, linh khí tràn đầy.

Một trăm tên đệ tử thông qua khảo hạch, được Lan trưởng lão và mấy vị đệ tử hắc bào hướng dẫn, chậm rãi bay lên.

Nội phong ngày thường không cho phép đệ tử ngoại môn tiến vào, mỗi một lối đi đều có đệ tử Luyện Khí Cảnh canh gác, nhưng mà hôm nay lại không bị ngăn cản một chút nào, những thủ vệ này sớm đã được truyền tin, mặc kệ bọn Lan trưởng lão.

Bên trong nội phong, đệ tử ngoại môn không được phép phi hành, chỉ có ít ỏi mấy người như Lan trưởng lão mới tư cách này. Cho nên chúng đệ tử chỉ có thể chậm rãi leo lên, nhưng đúng là không biết phải đi đến đâu.

Xuyên qua một khu vực được bao phủ bởi mây mù, trước mắt Diệp Vân bỗng nhiên sáng ngời một mảnh.

Cổ thụ như rừng, kỳ hoa dị thảo nhiều không kể xiết, các loại chim muông linh thú được linh khí nuôi dưỡng bay qua bay lại, thỉnh thoảng dừng lại nhìn xem đám khách không mời mà đến này, không chút sợ hãi.

Mà khiến cho chúng đệ tử sợ hãi chính là, trên đỉnh núi có thể nhìn thấy một tòa đại điện xa hoa, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ đang đứng sừng sững, dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời thì quang hoa bắn ra tứ phía, khí thế bàng bạc, chính là chủ điện của Thiên Chúc Phong, Thiên CHúc Điện, toàn bộ cao tầng đều ở trong đó, chấp chưởng Thiên Chúc.

Tương truyền, Thiên Chúc Điện cũng không phải nơi mà bất cứ người nào cũng có thể tùy tiện đặt chân, mặc dù là đệ tử nội môn, nhưng cũng chỉ có một số ít được tiến vào, chỉ có những đệ tử tinh nhuệ, được cao tầng chú ý thì mới có thể thường xuyên được tiến vào.

“Các ngươi thấy không, đó chính là Thiên Chúc Điện, nơi thần thánh nhất của Thiên Chúc Phong chúng ta.” Lan trưởng lão nhìn thấy khát vọng trong mắt mọi người, chỉ vào đỉnh núi, trầm giọng nói.

“Lan trưởng lão, người nói đệ tử nội môn cũng chưa chắc được tiến vào Thiên Chúc Điện, vậy người có được đi vào đó hay không?” Thanh âm hiếu kỳ của Khúc Nhất Bình vang lên.

Lan trưởng lão nhìn về phía Thiên Chúc Điện, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong, tiếp đó mơ hồ hiện lên một chút đắc ý: “Ta năm đó thông qua khảo hạch đệ tử nội môn, đã từng được trưởng lão nội môn triệu kiến, may mắn được đi vào một lần.”

Trong lúc nói chuyện, thần thái cả người Lan trưởng lão dường như cũng là một người khác, dường như việc được tiến vào Thiên CHúc Điện, chính là việc đắc ý nhất của cả đời hắn vậy.

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, Lan trưởng lão với tu vi bực nào? Luyện Khí tầng bảy Chân Hỏa Cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá được xiềng xích của thiên địa, thành tựu Trúc Cơ.

Đối với phần lớn đệ tử ngoại môn mà nói thì Luyện Khí tầng bảy Chân Hỏa Cảnh chính là mục tiêu suốt đời của bọn họ, gần như trong đời này khó có khả năng mà đạt đến.

Thế nhưng, với tu vi như của Lan trưởng lão mà cũng chỉ có thể tiến vào Thiên Chúc Điện một lần, có thể thấy được, những người có thể tiến vào Thiên Chúc Điện đều là những nhân vật cỡ nào.

“Các ngươi cố gắng tu hành, nếu như có thể trở về từ thí luyện tông môn, ngày sau có thể trở thành đệ tử nội môn, có lẽ một ngày sẽ giống như ta, được triệu kiến, đó chính là vinh quang cả đời của các ngươi đó.” Lan trưởng lão cũng không bởi vì chỉ có thể tiến vào đó một lần mà tiếc nuối, trái lại thì cảm thấy đó chính là vinh quang tột đỉnh.

“Hừ, Thiên Chúc Phong cũng chỉ là một tòa phụ sơn của Vô Ảnh Phong trong Thiên Kiếm Tông, vậy mà lại có thể cao cao tại thượng như vậy, đúng thật là cuồng vọng!” Thanh âm trầm thấp của Đoàn Thần Phong vang lên, từ khi tiến vào nội môn thì hắn cũng có chút kiêng kỵ, nếu không thì sớm đã cao giọng khoác lác rồi.

“Đoàn sư huynh, chớ có lên tiếng!” Dư Minh Hồng ngay bên cạnh hắn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Bên cạnh hắn cũng có vài đệ tử nhìn về phía hắn, trong mắt đều mang theo vẻ tức giận, giống như muốn nói, ngươi cuồng vọng cao ngạo thì kệ ngươi, nhưng đừng có liên lụy đến chúng ta.

Đúng là như vậy, chỉ cần nhìn thần sắc của Lan trưởng lão thì có thể biết, Thiên Chúc Điện trong lòng đệ tử nội môn là tồn tại thần thánh như thế nào, nếu mà người khác nghe được thì chỉ sợ Đoàn Thần Phong có tu vi mạnh gấp mười lần nữa thì cũng phải ăn quả đắng rồi.

“Đoàn Thần Phong, giữ mồm giữ miệng của ngươi lại, ta thấy ngươi đến từ vương thất kinh đô nên năm lần bảy lượt bỏ qua cho ngươi, nhưng nơi này là nội phong, chớ có vọng ngôn, nếu không thì cũng không ai có thể cứu được ngươi đâu.” Lan trưởng lão có tu vi bực nào, hiển nhiên nghe được lời ấy rõ ràng, xoay người lại, trong mắt mang theo một vẻ tức giận.

“Ta cũng chỉ nói vậy mà thôi.” Đoàn Thần Phong tuy cuồng vọng nhưng cũng không phải là ngu ngốc, nội phong chỉ sợ tu vi thấp nhất đều là đệ tử Luyện Khí Cảnh, làm sao mà hắn có thể chống lại được.

“Họa từ miệng mà ra, ngươi nên nhớ cho kỹ!” Lan trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiến lên.

Đoàn Thần Phong không dám lên tiếng, cúi đầu lầm bầm hai câu, sắc mặt khó chịu.

Diệp Vân căn bản không hề chú ý đến lời nói của Đoàn Thần Phong, hắn nhìn bốn phía, cẩn thận quan sát. Thật vất vả mới có thể vào nội phong một lần thì hắn cũng muốn quan sát cẩn thận một phen, có lẽ sau này cũng có chỗ hữu dụng.

Dọc đường đi, ngoại trừ một ít thực vật và một ít chim chóc, kỳ thú quý hiếm ra thì Diệp Vân cũng không thấy một tên đệ tử nội môn nào cả.

Dựa theo lý mà nói thì đi khoảng chừng hơn một canh giờ rồi, sao mà ngay cả một đệ tử cũng không gặp được? Chẳng lẽ đúng như lời đồn đại của ngoại môn, đệ tử nội môn đúng là không phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần tu luyện, tu luyện, tu luyện điên cuồng?

“Lan trưởng lão, chúng ta tiếp đến sẽ đi đâu? Sao ngay cả một vị sư huynh nội môn cũng không thấy được một người nào?” Diệp Vân nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.

Lan trưởng lão thoạt nhìn tâm tình không tệ, cao giọng trả lời: “Các ngươi cũng không có tư cách từ đường chính mà đi vào nội phong, hơn nữa các ngươi cũng không cần đi vào khu vực hoạt động của đệ tử nội môn. Lần này ta mang các ngươi đi tới truyền tống linh trận của Thiên Chúc Phong, đưa các ngươi truyền tống đến một địa điểm mà tông môn đã quy định.”

“A, thì ra là vậy. Vậy không biết có phải là đến tổng bộ Vô Ảnh Phong của Thiên Kiếm Tông hay chăng?” Khúc Nhất Bình không nhịn được mà lên tiếng hỏi một lần nữa.

Chúng đệ tử đồng thời nhìn về phía Lan trưởng lão, đây cũng chính là điều quan tâm của tất cả bọn họ.

Lan trưởng lão lạnh lùng nhìn mọi người một chút, nói: “Điều này là cơ mật của tông môn, ta cũng không biết được.”

Lần này thí luyện tông môn cực kỳ thần bí, thời gian lần lượt thay đổi trước thời hạn, không ai biết được rốt cuộc là loại thí luyện gì, ngay cả như Lan trưởng lão, người quản lý đệ tử ngoại môn cũng không biết, có thể thấy độ cơ mật như thế nào.

Thế nhưng, càng như thế thì khiến cho chúng đệ tử càng hiểu rõ, lần thí luyện tông môn này, độ khó khăn đã lớn hơn rất nhiều.

Trong khoảnh khắc, gần như trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một cái bóng mờ.

Dọc theo sơn đạo có một bậc thang mười cấp, sau đó lại đi khoảng nửa canh giờ, xuyên qua một phiến rừng rậm, phía trước bất ngờ xuất hiện năm cây cột, mỗi cột phải từ ba đến năm người ôm mới hết, đỏ vàng đen trắng tím, năm màu sắc. Mỗi cây cột đều cao chừng mười trượng, bên trên là vô số điêu khắc, không phải người cũng không phải vật, tựa hồ như một loại phù văn đồ đằng nào đó.

Năm cây cột này đứng sừng sững trên một bình đài có đường kính rộng khoảng vài trượng, phân chia theo năm phương vị. Bình đài này được xây dựng từ ngọc thạch màu lam, xa xa nhìn tới thì giống như có một tầng tinh mang màu lam đang lượn lờ trong đó, trông rất đẹp mắt.

“Đây chính là truyền tống trận của Thiên Chúc Phong chúng ta, đợi lát nữa thì tất cả các ngươi sẽ đi vào truyền tống trận, đi đến địa phương mà tông môn chỉ định.” Lan trưởng lão chậm rãi bước đi, chỉ vào năm cột đá dưới bình đài màu lam.

Truyền tống linh trận!

Diệp Vân nhìn về phía đó thì thấy tinh quang màu lam kia mang theo một luồng lực lượng kỳ dị, dường như có thể khiến cho cả một vùng không gian uốn lượn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.