Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 180: Ném thêm trăm lần nữa




Edit: Quỳnh Như

Beta: Mina

Kỷ Tiện Bắc và Viên Dịch Lâm tạm biệt nhau ở ngay dưới lầu nhà hàng, anh không hỏi Viên Dịch Lâm đến đây bằng cách nào, định quay về thế nào, mà chỉ dặn cô về cẩn thận.

Giữa ban ngày, câu nói đó quả là dư thừa.

Viên Dịch Lâm nắm chặt tay cầm túi xách, dùng sức siết mạnh, khiến các khớp xương trên tay hiện lên.

Nhìn xe Kỷ Tiện Bắc rời đi, tim cô như miếng bông bị hút hết nước, vừa bị bóp nghẹn lại vừa nặng nề, ép đến mức cô không thể thở nổi.

Cậu cô gửi tin nhắn đến, hỏi cô khi nào thì về nhà.

Cô nhắn trả lời: ( Vừa ăn cơm xong, sẽ về liền.)

Cậu: ( Ừ, tự mình đón xe trở về, đừng làm phiền Tiện Bắc.)

Cô cười tự giễu, cô mà muốn gây phiền phức cho anh, anh còn phải vui vẻ nhận lấy nha.

Trong xe.

Kỷ Tiện Bắc nhận được tin nhắn từ mẹ, bảo anh đến bệnh viện lấy thuốc.

Anh ngạc nhiên: ( Nhanh như vậy?)

Mẹ Kỷ không trả lời.

Suy nghĩ một chút, Kỷ Tiện Bắc dặn dò tài xế: “Ghé cửa hàng bán hoa trước.”

“Vâng.” Xe từ từ quẹo phải.

Vài phút sau, điện thoại báo rung một cái, Kỷ Tiện Bắc tưởng là mẹ, không nghĩ tới người nhắn là dì giúp việc, dì hỏi: ( Tiện Bắc hả, buổi tối muốn ăn gì, để dì sớm chuẩn bị.)

Anh nhắn lại: ( Dì trực tiếp hỏi Hạ Mộc là được.)

Dì giúp việc trả lời: ( Tiểu Hạ đã chọn món mình thích ăn rồi, nhưng dì sợ cháu không ăn quen, nên hỏi cháu một chút, để dì chuẩn bị sớm.)

Kỷ Tiện Bắc tò mò, hỏi dì giúp việc: ( Buối tối Hạ Mộc muốn ăn món gì?)

Dì giúp việc: ( Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ.)

Kỷ Tiện Bắc: ( … Cháu biết rồi, có thể cháu không ăn ở nhà, dì cứ làm thêm vài món chay đi.)

Nhìn điện thoại, tin nhắn dì giúp việc vừa gửi: Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ. Anh thở dài bất đắc dĩ, cuối cùng không khỏi bật cười một cái.

Tiểu tổ tông này, lại tức giận rồi.

Ngay lúc sắp đến cửa hàng bán hoa thì Đường Văn Tích gọi tới: “Anh, có ở nhà không?”

“Có chuyện gì?”

“Uh, là buổi tối Nhậm Ngạn Đông tìm anh nói chuyện đầu tư, em muốn đi theo anh bàn chuyện.”

“Cậu theo tôi bàn chuyện gì?” Kỷ Tiện Bắc đẩy cửa xuống xe, đi về phía tiệm hoa.

“Nếu như triển vọng không tệ, em cũng dự định gia nhập cổ phần.”

“Được, gặp nhau rồi nói.” Kỷ Tiện Bắc nhìn đồng hồ đeo tay: “Khoảng nửa tiếng nữa tôi về đến nhà, cậu qua tìm anh.”

“Buổi trưa tốt lành.” Đến cửa ra vào tiếng ông chủ cửa hàng chào hỏi vang lên.

Kỷ Tiện Bắc tắt điện thoại, hướng ông chủ cửa hàng hơi gật đầu.

Hai năm qua anh đều mua hoa ở đây, ông chủ đã quen.

“Vẫn giống mọi lần sao?” Ông chủ cười hỏi.

“Chỉ cần 1 đóa hoa hồng, một bó 99 bông cẩm chướng, cho thêm một tấm thiệp.”

“Được, chờ một lát.”

Ông chủ dặn dò nhân viên gói hoa, còn mình thì đi tìm tấm thiệp đẹp, sau đó đưa cho Kỷ Tiện Bắc tấm thiệp cùng với cây bút, anh suy nghĩ một lát, liền ghi mấy dòng chữ trên thiệp.

Kỷ Tiện Bắc gần đến bệnh viện thì gọi điện thoại cho mẹ, xe chỉ chờ ở trước cổng bệnh viện vài phút, đã thấy mẹ vội vàng đi tới, trong tay cầm theo túi thuốc.

Tóc vấn cao lên thành búi, khéo léo cẩn thận.

Dù mặc áo blouse trắng, nhưng khó thể đè xuống khí chất cao quý được.

“Mẹ.” Kỷ Tiện Bắc cầm bó hoa cẩm chướng bước xuống xe.

“Ai u, thụ sủng nhược kinh ah.” Mẹ Kỷ cũng không khách khí, trực tiếp nhận hoa, còn đặt bên chóp mũi ngửi một cái, mỗi dịp sinh nhật và ngày của mẹ Kỷ Tiện Bắc đều tặng hoa cho bà, còn ngày bình thường anh chưa bao giờ mua hoa.

Kỷ Tiện Bắc cầm túi thuốc, mở ra liếc nhìn, nhiều lời hỏi: “Điều trị mấy đợt?”

Mẹ Kỷ: “Có đợt trị liệu, nếu bệnh không nghiêm trọng, sau khi uống những thuốc này sẽ khỏi hẳn, bình thường nhớ chú ý điều dưỡng thân thể, đặc biệt là kỳ kinh nguyệt, đừng để bị cảm lạnh.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu, mẹ Kỷ thấy bên trong bó hoa có tấm thiệp, nhìn kỹ, trên tấm thiệp viết:

Chủ nhiệm Uông.

Cảm ơn thuốc của ngài, lòng biết ơn không có cách nào nói nên lời, một bó hoa cẩm chướng thay lòng biết ơn ~

Chúc ngài luôn khỏe mạnh, mãi mãi xinh đẹp!

Từ người nhà bệnh nhân: Kỷ Tiện Bắc.

Ánh mắt mẹ Kỷ nhàn nhạt quét qua người Kỷ Tiện Bắc: “Cố tình ra oai cho mẹ thấy đây hả?”

Kỷ Tiện Bắc cười nhạt: “Nào dám, chẳng qua là con thay Hạ Mộc bày tỏ lòng biết ơn.”

Mẹ Kỷ vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào, Kỷ Tiện Bắc cảm giác được, nói thẳng: “Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ việc nói.”

“Mẹ có nói con cũng xem như gió thoảng bên tai, hà cớ gì phải tiếp tục đàn gảy tai trâu.” Mẹ Kỷ vung tay: “Cuốn xéo nhanh đi, buổi chiều mẹ còn có ca phẫu thuật.”

Kỷ Tiện Bắc: “Trong khoảng thời gian này con bận rộn, qua vài ngày nữa con sẽ về nhà ăn cơm, mẹ với bố nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Anh vừa quay người đi, liền bị mẹ Kỷ gọi lại: “Tiện Bắc.”

“Dạ?” Anh quay đầu lại.

Mẹ Kỷ do dự một chút mới nói: “Buổi trưa hôm nay con đi ăn cùng ai thế?”

Kỷ Tiện Bắc thành thật trả lời: “Cháu gái của giáo sư Âu Dương, Viên Dịch Lâm.” Anh hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Thích cô bé đó?”

“A, vì sao lại nói vậy?”

“Từ hành động con tặng túi cho cô gái đó nói lên.”

Kỷ Tiện Bắc sững sờ, mẹ Kỷ nói rõ hơn: “Vừa rồi có cô bé trong ban chúc mừng mẹ, nói mẹ sắp có con dâu.”

Cô gái kia vừa hay cũng đi ăn ở nhà hàng đó cùng bạn trai, không ngờ bắt gặp Kỷ Tiện Bắc tặng túi, cô gái kia còn chụp hình cho bà xem, bà cứ tưởng là Hạ Mộc, không ngờ lại là một cô gái khác.

Cô gái này dáng dấp không giống Hạ Mộc cao gầy, nhưng cũng được coi là tiểu mỹ nữ, trẻ tuổi đầy sức sống, chuẩn con gái cưng.

Kỷ Tiện Bắc ý vị sâu xa nói: “Cô ấy quả thực có ý với con, cũng từng ám chỉ qua, túi xách là con lấy danh nghĩa Hạ Mộc tặng.”

Lại bổ sung thêm: “Hạ Mộc biết con và cô ấy đi ăn.”

Me Kỷ thở dài: “Mẹ không hy vọng con trai mẹ lại trở thành loại đàn ông mà mẹ xem thường nhất, mặc kệ mẹ có ấn tượng về Hạ Mộc thế nào, nhưng con đã lựa chọn đi cùng con bé, thì nên tôn trọng, điều tối thiểu là phải một lòng đối với nó.”

Bà nói xong vỗ vỗ bả vai Kỷ Tiện Bắc: “Đừng giống loại đàn ông như chú hai con, bản thân sung sướng, còn tình nhân hay vợ đều phải chịu đau khổ, con cái của tình nhân sinh ra không những vạ lây, mà còn bị người khác xem thường.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Mẹ vào đi, con về còn phải bàn bạc chút chuyện với Đường Văn Tích.”

Ngồi trên xe, Kỷ Tiện Bắc nhìn chăm chú bên trong túi thuốc, ngay cả thuốc Tây Hạ Mộc cũng không uống được, than đắng, thế nên phải nói sao để cô uống hết mấy loại thuốc Đông y này đây?

Hạ Mộc đang ăn cơm, nghe chuông cửa vang, cô chậm rãi ăn nốt vài miếng cơm rồi mới đứng dậy đi mở cửa, từ màn hình video nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Đường Văn Tích.

Cô và Đường Văn Tích vẫn luôn không hợp nhau, Đường Văn Tích xem thường cô, nên cô cũng không có sắc mặt tốt với Đường Văn Tích.

Chuông cửa vẫn đang vang lên, Hạ Mộc vội mở cửa, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hai người di chuyển lên xuống đánh giá đối phương một phen.

“Tôi tìm Kỷ Tiện Bắc.” Đường Văn Tích nói xong liền muốn vào nhà, bị Hạ Mộc nhấc chân cản lại: “Anh ấy không có ở nhà.”

Đường Văn Tích “Ah” một tiếng, hiển nhiên là không tin: “Đã gọi cho anh ấy rồi, anh nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ về đến nhà.” Mà hiện tại sắp qua 50 phút rồi.

Giọng điệu Hạ Mộc lạnh nhạt: “Lời của anh ấy cậu nghe qua rồi quên đi, thật đúng là dễ tin người như vậy à?” Nói xong đóng cửa rầm một tiếng.

Đường Văn Tích bị dọa sợ run bắn một cái, không khỏi lùi về sau một bước.

CMN, người phụ nữ này… có bệnh à!

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.

Đường Văn Tích hít thở nhuận khí, vừa muốn gọi điện, phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn, là Kỷ Tiện Bắc, Đường Văn Tích lớn giọng: “Anh bò về à?”

Kỷ Tiện Bắc liếc anh ta, không trả lời.

“Hạ Mộc không cho em vào, cô ta đúng là xem mình thành chủ nhà rồi a!”

“Cô ấy đúng là như vậy.” Kỷ Tiện Bắc nhìn anh ta: “Không cho cậu vào là đúng rồi.”

“….”

Kỷ Tiện Bắc lấy di động ra, Đường Văn Tích không kiên nhẫn nói: “Anh, mở cửa nhanh lên, nóng sắp chết rồi.”

“Chịu đựng đi.” Kỷ Tiện Bắc gọi một dãy số, bên kia vừa được kết nối: “Alo.”

“Mở cửa giùm anh, anh đứng trước cửa, Đường Văn Tích cũng đang ở đây.”

“Được.”

Thấy Kỷ Tiện Bắc tắt điện thoại. Đường Văn Tích mang vẻ mặt nội thương: “Anh, anh về nhà mình mà! Còn phải được sự đồng ý của cô ta?”

Kỷ Tiện Bắc hỏi ngược lại: “Anh mang thêm đàn ông về nhà, thông báo trước cho cô ấy không phải là phép lịch sự cơ bản sao?”

Đường Văn Tích nhăn mặt, lại không thể phản bác, anh ta đột nhiên phát hiện trong tay Kỷ Tiện Bắc còn cầm 1 đóa hoa, không cần nói cũng biết là đưa cho Hạ Mộc, thiệt là…

Anh ta vô cùng tức giận, cảm thấy Kỷ Bắc Tiệp hoàn toàn bị mê muội rồi.

Cửa mở, Hạ Mộc và Đường Văn Tích nhìn nhau gật đầu, xem như là chào hỏi qua, trước mặt Kỷ Tiện Bắc, bọn họ vẫn nên kiềm chế lại.

Sau khi vào nhà, Đường Văn Tích thức thời đi vào thư phòng trước.

Kỷ Tiện Bắc tặng hoa cho Hạ Mộc: “Vừa nãy trên đường về nhặt được đóa hoa.” Hôn lên gò má, lại giục cô: “Ăn cơm trước đi.”

“Em ăn no rồi.”

Mặc dù chỉ có một đóa, nhưng lại cực kì trân quý, đến cả giấy gói cũng vô cùng tinh xảo.

Hạ Mộc cầm trên tay vuốt vuốt, dùng cánh hoa cọ nhẹ gò má, thấy trong tay anh còn mang theo túi thuốc từ bệnh viện, hỏi: “Thuốc gì đấy?”

“Thuốc Đông y để em uống.” Kỷ Tiện Bắc cầm thuốc đi vào nhà bếp.

Hạ Mộc cũng đi theo, vẻ mặt nghi ngờ: “Em uống thuốc Đông y?” Không thể tin nổi hỏi lại: “Ai kê thuốc Đông y này?”

Thật ra trong lòng mơ hồ đã có đáp án, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Kỷ Tiện Bắc để thuốc xuống, nhận nửa ly nước: “Mẹ anh kê thuốc.” Uống hết mấy ngụm mới nói tiếp: “Ngày mai bắt đầu uống, để anh bảo dì giúp việc sắc thuốc cho em.”

“Anh nói thế nào?” Nói với mẹ anh như thế nào.

Hạ Mộc hỏi xong vẫn chăm chú nhìn anh, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trên mặt anh dù là biểu cảm nhỏ nhất.

Kỷ Tiện Bắc không phản ứng gì đặc biệt, cứ thẳng thắn: “Nói bạn gái của con thể hàn.”

Hạ Mộc nửa tin nửa ngờ, chỉ xem như anh đang nói đùa cho cô vui, dù có ra sao, thì anh đã đặt chuyện này trong lòng, cô vòng tay ôm cổ anh, cho anh một nụ hôn nồng nàn kiểu Pháp.

Bởi vì Đường Văn Tích còn đợi trong thư phòng nên bọn họ kiềm nén không lăn lên giường, Kỷ Tiện Bắc buông cô ra: “Em xem phim chút đi, anh còn có việc cần làm.”

“Dạ, anh mau lên.”

Lên tầng, Hạ Mộc định đi ngủ sớm, buổi sáng lúc Kỷ Tiện Bắc rời đi cô không ngủ tiếp, xem bộ phim bản tiếng Anh, hiện tại cô lại có chút mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

Vừa nằm lên giường, em gái gọi điện thoại tới.

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn cơm chưa?”

Gần như là hai người đồng thanh nói.

“Vừa mới ăn xong, em thì sao? Vẫn còn ở bệnh viện?” Hạ Mộc ngồi xếp bằng trên giường, thuận tay lấy một chiếc gối ôm vào trong ngực.

“Đã ăn từ sớm rồi, vừa từ bệnh viện về, lớp của Tiểu Nha chiều nay họp phụ huynh, em phải đi.” Đầu bên kia điện thoại rất ồn, còn nghe thấy tiếng xe, chắc là đang ở ngoài đường.

Em gái tên Hạ Nam, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi, nhưng đã là mẹ của đứa bé bốn tuổi, em ấy 17 tuổi đã có con.

Ở quê các cô, em gái tuổi này kết hôn sinh con chẳng phải chuyện gì lạ, ngược lại con gái sau 25 tuổi còn chưa kết hôn, sẽ bị người ta nhìn bằng một ánh mắt quái dị.

“Hôm nay em rể thế nào?” Hạ Mộc hỏi.

“Rất tốt.” Dừng một chút, Hạ Nam giống như đang lẩm bẩm một mình: “Còn sống là tốt rồi.”

“Ừ.”

Trầm mặc chốc lát, Hạ Mộc an ủi em gái: “Sẽ có hy vọng, không phải ngón tay đã cử động được sao? Không bao lâu nữa chắc sẽ có thể mở mắt.”

“Dạ, anh ấy sẽ tỉnh lại, Tiểu Nha vẫn luôn chờ bố nó dẫn đi sở thú chơi mà.” Hạ Nam tự an ủi mình, không muốn tiếp tục nói những vấn đề không có khả năng này nữa, cô nói đến chuyện khác: “Đúng rồi, gọi cho chị là muốn nói, chắc là bố sẽ gọi để đòi tiền chị…”

Hạ Mộc cắt ngang lời cô: “Yên tâm, chị không có tiền.”

Mấy năm qua nhiều chuyện liên tục xảy ra, cô gần như thanh toán xong xuôi với gia đình rồi, sau này không còn chuyện gì để nói nữa.

Hạ Nam: “Dạ, chị nên giữ lại ít tiền cho bản thân mình, về sau kết hôn, chí ít còn có chút của hồi môn cho bản thân, dù sao bố mẹ cũng sẽ không bỏ ra một phần tiền nào đâu.”

Hạ Mộc hít thở, chuyển qua cái đề tài làm người ta ngạt thở này, hỏi: “Tiểu Nha gần đây có ngoan không?”

Hạ Nam cười yếu ớt: “Ngoan lắm, liên tục hỏi lúc nào dì cả trở về?”

“Cuối tuần sau về, nói cho Tiểu Nha, lần này dì cả về mua nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon cho con bé, rồi sẽ dẫn con bé đi sở thú chơi, xem cọp xem sư tử, ha ha.” Biểu tình và giọng điệu của Hạ Mộc đều toát lên vẻ ấm áp.

“Đừng mua đồ linh tinh, không nói nữa, em đi nhà trẻ đây.”

“Ừm.”

Điện thoại ngắt, Hạ Mộc cũng hết cơn buồn ngủ.

Ngồi trên giường thật lâu, mãi đến khi nghe tiếng mở cửa, cô mới quay đầu lại, là Kỷ Tiện Bắc.

“Không ngủ?”

“Tỉnh ngủ rồi.”

Kỷ Tiện Bắc đi đến tủ quần áo: “Bây giờ anh cùng Đường Văn Tích đi Câu lạc bộ thể hình, ban đêm còn có chuyện cần bàn bạc, chắc là sẽ trở về muộn, em không cần chờ anh đâu.”

“Đúng lúc em cũng muốn đến trường học, thu dọn một số đồ dùng mang về, như vậy ngày mai cũng không cần trở lại trường.” Hạ Mộc đặt gối xuống giường.

Kỷ Tiện Bắc nói: “Nếu anh về sớm sẽ qua đón em, nếu quá muộn, sẽ bảo tài xế đón em.”

Hạ Mộc nắm cằm anh, khẽ cắn môi anh, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hôn qua nơi vừa bị cô cắn, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Em không gấp, dù trễ thế nào cũng sẽ đợi anh đến đón.”

Nói xong tiếp tục hôn anh, cọ xát người anh.

Kỷ Tiện Bắc bị cô chọc cho cơ thể khó chịu vô cùng, muốn nhiều hơn là nụ hôn này, kết quả chưa gì cô đã nhanh chóng rời khỏi người anh, đùa giỡn xong vội bỏ chạy.

Hạ Mộc chạy mấy bước liền quay đầu nói với anh: “Buổi tối cả hai chúng ta đều không ăn ở nhà, vậy để em bảo dì tối nay không ăn, trưa mai chúng ta lại ăn món Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ.”

Kỷ Tiện Bắc: “…”

Mắt anh híp lại, nhìn cô chằm chằm.

Hạ Mộc cười, tặng anh nụ hôn gió, rồi cầm túi xách ngâm nga rời đi.

Đứng nhìn cho đến khi bóng lưng vui vẻ của cô rời khỏi phòng ngủ, Kỷ Tiện Bắc mới thu hồi ánh mắt, ‘A’ một tiếng bất đắc dĩ, trước khi anh đi công tác Viên Dịch Lâm tặng ZIPPO, nên chưa có thời gian để nói với cô một tiếng, vậy mà cô còn nhớ.

Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ chính là món đặc biệt để đối phó với anh.

Mỗi lần anh chọc giận cô, cô sẽ bảo dì giúp việc nấu món rau đó, còn dặn dì mua loại ớt cay nhất ở chợ, dì giúp việc không biết cô muốn làm gì, cứ làm theo yêu cầu của cô.

Cô có thể ăn cay, ớt cay đến đâu cô vẫn ăn nổi, ăn xong liền hôn anh, hôn đến khi lưỡi anh nóng rát…

• 06/09/2018 •

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.