Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 175: Vì sắc u mê




"Cẩn thận!" Trình Mẫn hét lên một tiếng chói tai, không dám nhìn điều đang diễn ra trước mặt.

Phỉ Y Hân cũng như nghẹn thở mà nhìn vào kẻ điên đang chĩa mũi dao vào người mình. Cô nên làm cái gì đây?

"Đoàng"

Tiếng súng ở đâu đột ngột vang lên, tất cả những người ở đây đều bị làm cho kinh sợ.

Phần lớn mọi người đều đã chạy mất, chỉ còn vài người đứng sững sờ tại chỗ hoặc ngồi bệt xuống đất mà run rẩy.

Đây là một đất nước có an ninh cao, người dân bình thường nhiều khi còn chưa thấy súng huống hồ là nghe được tiếng súng!

Kẻ kia thét một tiếng chói tai rồi ngã lăn ra đất, ôm chặt bắp đùi của mình, chân ông ta bị bắn chảy đầy máu, rên rỉ thống khổ vô cùng nhưng lại không có ai đến giúp ông ta

Phỉ Y Hân cả người căng cứng, cô cũng là lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh này, cảm giác thật... cool ngầu!

"Phu nhân!"

Hai ba người tây mặc đồ đen kính đen vội vã chạy đến, hướng Trình Mẫn mà kêu.

Bà ta lúc này hiện tại đã không đứng nổi nữa, bọn họ liền giúp bà ta đứng lên, đưa đên xe, chuyện này là do bọn họ tất trách, họ được giao nhiệm vụ phải luôn đi theo bảo vệ bà ấy nhưng không hiểu sao hôm nay phu nhân lại trốn bọn họ, phải mất một lúc mới tìm ra, cũng may là đến kịp lúc!

"Cô không sao chứ?"

Mặc dù Trình Mẫn đã được đưa đưa đi, nhưng vẫn còn một người ở lại, có lẽ là thu dọn tàn cuộc. Người này cùng rất lễ độ mà hỏi thăm Phỉ Y Hân vài câu.

"Tôi không sao, tạm biệt!"

Phỉ Y Hân nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ hẹn, nếu còn nấn ná ở đây sẽ trễ mất. Cô luôn ghét đi trễ, huống hồ trường hợp này nhất quyết không được đi trễ!

"Cô à, có thật không sao không? Hay cô cũng đến bệnh viện đi, phu nhân tôi có lẽ cũng muốn cảm ơn cô!"

Hắn thật không ngờ là ở đất nước này có người con gái can đảm đến thế, ở nước bọn họ thì phụ nữ mạnh mẽ như thế thấy nhiều rồi, nhưng ở một nước phương đông thế này là lần đầu!

Cô gái này ngoài lúc nãy tên kia đâm lén và khi nghe tiếng súng thì hơi sợ hãi ra, còn lại thì hoàn toàn bình tĩnh, đúng là gan dạ thật!

"Tôi thật sự không sao! Hiện tôi đang trễ hẹn, còn phu nhân các người... Tôi chỉ là tiện tay thôi, không cần gặp lại tôi làm gì!"

Phỉ Y Hân nói rồi xoay người đi nhanh.

Tên vệ sĩ thấy cô nhất quyết muốn đi cũng không cản nữa. Dẫu sao với thế lực của phu nhân thì tìm ra cô ấy là dễ vô cùng.

Sau đó hắn liền bắt giữ người đàn ông kia, kẻ này nên đưa đến đồn cảnh sát hay là... Để Hoắc tổng xử lý đây?

Vẫn là nên đưa đến đồn cảnh sát đi... Cách xử lý người của Hoắc tổng thật sự rất tàn nhẫn.

---------------------

"Con mẹ nó!"

Phỉ Y Hân chửi thầm trong lòng, nếu không phải ở đây có nhiều người thì cô đã đập bàn luôn rồi!

Cô đã ngồi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi! Một tiếng đồng hồ đấy!

Quá khinh người!

Phỉ Y Hân bóp mạnh tách cà phê trong tay, dường như là muốn bóp nát nó luôn!

Bà ta nghĩ bà ta là ai? Người thượng lưu hay giới quý tộc?

Không đến chứng tỏ là gì chứ?

Muốn đùa giỡn với cô, khinh thường cô sao?

Chưa bao giờ cô tức giận vì một người đến trễ như vậy! Vả lại bà ta bây giờ có đến thì cũng là thể hiện thái độ của kẻ bề trên, thái độ khimh thường! Vậy thì cô còn ngồi đây chờ để làm cái gì?

Phỉ Y Hân thở hắt ra một hơi, thanh toán tiền rồi bắt xe trở lại công ty.

Người tài xế hiện tại có xu hướng run nhẹ, là ai chọc giận cô gái này khiến cô ta trông đáng sợ như thế?

Không phải là kiểu tức giận thể hiện hết lên mặt, mà như có một áp lực vô hình bao phủ. Rõ ràng nét mặt không lộ một biểu cảm nào nhưng xung quanh như có lửa vậy! Thật đáng sợ!

Người tài xế hận không thể nhanh đưa cô đến Hoắc Viễn, cô còn ở đây giây nào là nguy hiểm giây đó!

Phỉ Y Hân khi đến Hoắc Viễn thì không còn sự dọa người như trước nữa, muốn nói chuyện rõ ràng với hắn ta thì phải cho hắn thấy cô đang ở trong trạng thái tốt nhất, chứ không phải nóng giận nhất thời mà đưa đến quyết định này!

Hoắc Đông Thần vẫn đang ở lại phòng làm việc, hắn đang muốn nhanh chóng làm xong càng nhiều việc càng tốt, để sau này có thời gian mà...

Hôm nay tâm trạng hắn tốt lên cũng là vì điều này. Cô gái nhỏ vẫn chưa biết chuyện gì đâu, nếu biết rồi không chừng sẽ có chuyện lớn đây...

"Cạch"

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Hoắc Đông Thần khẽ nhíu mày, là ai dám vào đây mà không gõ cửa?

"Đúng như tôi nghĩ anh vẫn chưa về."

Hoắc Đông Thần thấy người đến là Phỉ Y Hân thì nét mặt mới ôn hòa một chút, nhưng nhìn cô thật lạ, giống như đang đè nén chuyện gì đó, là có chuyện gì?

"Hoắc Đồng Thần, hợp đồng bạn giường của chúng ta đến đây là chấm dứt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.