Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 170: Khí thế của chính cung




Bạch Hùng Đào đi tới, đưa cho Mộ Thần một cái nhẫn không gian, “Thần nhi, đây là nguyên liệu phù chú mà ngươi cần.

Đa tạ tiền bối.” Mộ Thần vội đứng lên cảm tạ.

Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn nhiều nguyên liệu phù chú như vậy làm gì?

Ta muốn nghiên cứu phù chú công kích, dùng để đối địch.” Mộ Thần nói.

Bạch Hùng Đào do dự rồi nói: “Linh thực cùng các loại nguyên liệu trongVùng Cấm đều có nguyền rủa, tiếp xúc nguyên liệu lâu cũng sẽ lây dính nguyền rủa.

Mộ Thần gật đầu nói: “Ta hiểu, tiền bối yên tâm đi, ta sẽ định kỳ lấy ra một phần nguyền rủa trong cơ thể, như vậy sẽ không có vấn đề.

Theo Mộ Thần biết, phù chú cùng minh văn sở dĩ xuống dốc, khả năng rất lớn là bởi vì hai môn học thuật này không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều vật chất có mang nguyền rủa, mấy thứ này sẽ tăng tốc độ nguyền rủa nhập thể, nhưng hắn có Thôn Thiên Phong, nên hắn không có loại băn khoăn này.

Bạch Hùng Đào: “…Ngươi có suy tính thìtốt. Đúng rồi, chuyện ngươi có thể xóamột phần nguyền rủa đã bị truyền ra ngoài.

Truyền ra? Tổ tông, có phải ngài uống nhiều rượu rồi nói cho người khác biết không đó?” Diệp Thạch trợn tròn mắt.

Đương nhiên không có, ngươi nghĩ ta hồ đồ như vậy sao. Loại chuyện này ta sao dám nói lung tung.” Bạch Hùng Đào đen mặt, tức giận nói.

Vậy chuyện nàylàm thế nào truyền ra được?” Diệp Thạch nghiêng đầu hỏi.

Thiên hạ không có bức tường nào không thông gió. Tuy rằng Bạch gia cùng Lăng gia đều có đúng mực, nhưng là những tên cáo già sống mấy vạn năm trong Vùng Cấm cũng không phải ăn chay.” Bạch Hùng Đào nói.

Lăng Hiển nguyên bản hết thuốc chữa, vậy mà chỉ qua một lát liền tốt hơn, lúc ấy có lẽ không có ai hoài nghi, nhưng sau mấy ngày, những người đó khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Huống chi, nhờ có Mộ Thần, trong thời gian này Bạch gia cùng Lăng gia không có ai phát tác nguyền rủa.

Sớm muộn gì cũng sẽ bị người biết tới, cũng không sao, dù gì cũng không phải chuyện xấu gì.” Mộ Thần thong dong nói.

Tin tức truyền ra thì cũng là người khác tới cầu hắn, hắn không cần sốt ruột.

Ta phải đi ra ngoài một lúc.” Mộ Thần đứng lên nói.

Đi đâu vậy?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Đi cửa hàng tạp hóa ởTrung thành, lần trước mua không ít sáchở nơi đó, đều rất hữu dụng.Ta nhớ rõ nơi đó hình như cũng cònkhôngít thứ hữu dụng.” Mộ Thần nói. Lần trước đi khá vội, lão nhân ở cửa hàng tạp hóa kia hẳn là cũng có không ít thứ tốt. Những tiểu quán ‘lừa nguyên thạch’ khác cũng có thể đi tới xem thử, nói không chừng cũng có hàng tốt.

Bạch Hùng Đào liếc mắt xem thường, thầm nghĩ ngươi đã bị lừa một lần còn không bỏ, bị lừa đến nghiện à?!

Có muốn ta đi với ngươi không?” Bạch Hùng Đào hỏi.

Mộ Thần cười: “Tổ tông, ta cũng không phải tiểu hài tử mà mua vài thứ còn muốn có trưởng bối đi theo.

Bạch Hùng Đào gật đầu: “Được rồi, vậy ngươi đi đi.” Biết Mộ Thần tài đại khí thô, trong Linh Tháp có tới mấy chục cái linh mạch, Bạch Hùng Đào cũng không nói thêm gì.

… …

Lão bản cửa hàng tạp hóa nhìn thấy Mộ Thần cùng Diệp Thạch nhất thời lắp bắp kinh hãi, âm thầm nghĩ chẳng lẽ hai người kia đến khởi binh vấn tội.

Khách quý!” Tuy rằng trong lòng do dự, nhưng lão bản vẫn cười tủm tỉm tiến lên đón, “Hai vị lần này đến đây là cần thứ gì sao?

Sách lần trước mua đều đã đọc xong rồi, còn có thứ gì khác không?” Diệp Thạch hỏi.

Lão bản run run khóe miệng, nhiều sách như vậy thế mà đều đã đọc xong rồi, Bạch Tế Tuyết lại còn không khuyên nhủ một chút luôn.

Còn có, không biết hai vị muốnloại nào?” Bạch y lão bản hỏi.

Sách học thuật cửu cấp trung cấp, cửu cấp cao cấp còn không? Sách thần thuật có không?” Diệp Thạch tùy ý hỏi.

Lão bản giật giật khóe miệng, nghĩ thầm yêu cầu thật cao. “Sách học thuật cửu cấp trung cấp, cao cấp còn có một ít, sách thần thuật thì không có.”

Không phải ngươi nói là cái gì cũng có sao?” Diệp Thạch bất mãn nói.

Lão bản: “…” Nói lung tung mà thôi, không phải mấy thương gia đều làm vậy sao?

Có thì lấytới đây hết xem thử đi.” Mộ Thần nói.

Lão bản áo trắng nghe vậy, nhanh chóng lấy hết ra.

Bởi vì giá thật sự ‘rẻ’, thứ Lão bản lấy ra, Mộ Thần cơ hồ toàn bộ thu mua.

Lão bản, chỗ ngươi có Nguyên ThuỷMinh Văn, hayNguyên Thủy Trận Văn gì đó không?” Mộ Thần mở miệng hỏi.

Lão bản lắc đầu, cười khổ nói: “Không có.” Hắn chỉ là buôn bán nhỏ, loại hàng sa hoa này thật sự lấy không ra.

Không có sao? Ta nghe nói mấy thứ này trongVùng Cấm có rất nhiều mà?” Diệp Thạch hỏi.

Thứ này rất khómang đi, cho nên mấy thứ này trong cửa hàngchúng ta không có, nhưng chúng ta có một phần bản đồ, các ngươi có thể tự mình đi tìm.” Lão bản suy nghĩ một chút rồi nói.

Diệp Thạch mắt sáng lên, nói: “Lấy tới đây đi.”

Lão bản vội vàng đáp: “Được được được.

Nhiều như vậy sao?!” Diệp Thạch nhìn số lượng Nguyên Thuỷ Thuật Văn đánh dấu trên bản đồ, âm thầm sợ hãi than.

Bạch thiếu vừa lòng thì tốt.” Trên bản đồ có rất nhiều địa phương nồng đậm nguyền rủa, không ai dám sớ rớ tới.

Mua xong, Diệp Thạch cùng Mộ Thần mỹ mãn rời đi.

Không ngờ lại đưa lên cửa.” Lão bản bất đắc dĩ cười, “Xem ra hai tiểu quỷ này mang theokhông ít nguyên thạch tới Vùng Cấm. Thật đúng là đủ tài đại khí thô.

Nam nhân áo đen đi ra, “Bạch Diên Tinh kia đều có quan hệ vớilão quái vật Bạch giavàLăng gia, hậu trường rất cứng.

Ta nghe nói Mộ Thần kia cũng khá có khả năng, hắn có thể xóa nguyền rủa.” Lão bản áo trắng nói.

Xóa nguyền rủa? Thật hay giả vậy?” Nam nhân áo đen vội hỏi.

Lão bản cười: “Chỉ là có lời đồn như vậy, ai cũng không biết là thật hay giả.

Nam nhân áo đen nói: “Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, ngươi đều nên bắt lấy cơ hội lấy lòng bọn họ, làm tốt quan hệ với bọn họ.

Ta có mà!” Lão bản nói.

Ngươi có sao?” Nam nhân áo đen liếc mắt xem thường.

Lão bản gật đầu: “Có chứ! Ta có giảm giá cho bọn họ đó.

Nam nhân áo đen: “…Ai cũng nói ngươi khôn khéo, ta lại thấy ngươi càng ngày càng ngốc.

… …

Bạch gia.

Bạch Hùng Đào trợn tròn mắt nhìn Diệp Thạch: “Ngươi nói cái gì?Ngươi muốn chiếu theo bản đồ này đi tìm Nguyên Thuỷ Thuật Văn?

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy. Tổ tông, ngài có đề nghị gì không?

Bạch Hùng Đào đau đầu đỡ trán: “Tiểu tổ tông ơi! Ngươi không thể yên tĩnh một chútsao? Bên ngoài có rất nhiều yêu thú, nguyền rủa cũng rất lợi hại.

Diệp Thạch: “Tổ tông sao lạigọi ta là tiểu tổ tông. Loạn bối phận cảrồi.

Bạch Hùng Đào hít sâu một hơi, đầy bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn không phải chính là tiểu tổ tông của ta sao? Tiểu tổ tông, ngươi yên tĩnh một chútcó được không?! Coi nhưtổ tông ta cầu ngươi đó.

Tổ tông cầu ta làm gì? Ta yên tĩnh đã lâu rồi, yêu thú thì sao, đánh chết từng con là được, nguyền rủa cũng không có vấn đề gì, Mộ Thần sẽ giải quyết.” Diệp Thạch tự tin nói.

Bạch Hùng Đào: “…”

Ở trong mắt Bạch Hùng Đào, Diệp Thạch mới đến Vùng Cấm không đến một tháng, hẳn nên tu thân dưỡng tính, thích ứng sinh hoạt trong Vùng Cấm. Nhưng trong mắt Diệp Thạch thì y đã ở trong Linh Tháp sống hơn một năm, hẳn nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt.

Quá nguy hiểm.” Bạch Hùng Đào nói.

Sợ cái gì, ta là võ thánh tam tinh cơ mà, Mộ Thần cũng sắp tứ tinh rồi.” Diệp Thạch đắc ý nói.

Bạch Hùng Đào miễn cưỡng cười, vô luận là trước khi tiến vào Vùng Cấm hay là sau khi vào Vùng Cấm, Bạch Hùng Đào đều chưa gặp được ai tu luyện nhanh hơn Diệp Thạch với Mộ Thần.

Được rồi, nếu các ngươi nhất định phải đi, vậy ta cũng đi để bảo hộ các ngươi.” Bạch Hùng Đào nói.

Diệp Thạch bĩu môi thì thầm: “Ta có Mộ Thần bảo vệ.

Bạch Hùng Đào ôm ngực, trái tim đau quá, hắn lại còn bị ghét bỏ: “Rồi rồi rồi, Mộ Thần bảo vệ ngươi, ta bảo vệ Mộ Thần.

Diệp Thạch gật đầu: “Được rồi, nhưng mà ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.”

Bạch Hùng Đào: “…”

… …

Mộ Thần cùng Diệp Thạch muốn đi ra ngoài, trưởng bối Bạch gia cùng Lăng gia đều không yên lòng, vì muốn hai người an toàn, hai nhà đều phái ra hai võ thánh đi theo bảo vệ.

Dù là võ thánh Bạch gia hay là Lăng gia, bản tính đều là hiếu thắng, lúc trước sở dĩ co đầu rút cổ ở trong thành đó là bởi vì nguyền rủa, hiện giờ Mộ Thần có thể khống chế nguyền rủa, mấy người này cũng rất thích ý đi ra ngoài dãn gân.

Đi tìm Nguyên Thủy Khí Văn trước đi.” Lăng Khởi nói.

Nguyên Thủy Khí Văn gì chứ! Tìm Nguyên Thủy Trận Văn đi.” Bạch Hùng Đào nhíu mày.

Diệp Thạch bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng cãi, Nguyên Thủy Thuật Văn gì cũng đều là mục tiêu của chúng ta, tất nhiên là tìmnơi gần nhất.

Diên Tinh thật thông minh.” Bạch Hùng Đào khen.

Diệp Thạch cười: “Đó là tất nhiên.

Đám người Mộ Thần một chuyến đi ra cửa thành, khiến cho không ít người chú ý.

Võ thánh của Bạch gia cùng Lăng gia đi chung?Hai nhà này liên hợp à?

Lần này vị Bạch Diên Tinh vừa vào kia vừa có huyết mạch Bạch gia, lại có thêm huyết mạch Lăng gia, hai lão quái vật của hai tộc kia tựa hồ rất coi trọng!

Hai lão quái vật đóhình như càng coi trọng vị song tế Mộ Thần hơn.

Mộ Thần kia rất lợi hại phải không?

Ta cũng không rõ, nhưng nghe nói người này khábí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.