Nhiễm Sương

Chương 133: Ngắm một lần hoa nở rộ tung bay (6)




Sau khi thu xếp mình ổn thỏa, cái bao tử đáng xấu hổ kia lại cầu xin tôi quăng thức ăn cho nó.

Nhìn vali hành lý mang theo đủ thứ tạp nham nhưng vẫn cứ quên mang theo đồ ăn, tôi cũng bó chiếu.

Lúc đó tôi quá là ngu, không dám nói cho Lục Thiên Húc biết tôi không mang theo đồ ăn, tôi sợ anh ta lại cười nhạo tôi không mang theo đầu óc…

Tôi không thích cái bộ dạng tự cao tự đại duy ngã độc tôn của anh ta khi mắng tôi, giống như tôi thật sự ngu lắm vậy, tôi nhịn không được.

*duy ngã độc tôn: chỉ có bản thân mình là đáng tôn kính.

Nhà anh ta cách khu sầm uất rất xa, ở lân cận lại không có nhà hàng siêu thị hay chỗ nào để kiếm ăn. Bốn phía đều là khu vực xanh hoá, bây giờ trời đã tối, gió rét thổi lá cây kêu xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe tiếng “vút vù vù” làm tôi sợ hết hồn, làm gì còn dám chạy ra ngoài.

Một mình tôi cứ thế ngồi đực mặt ra ở trong phòng, dự định dùng máy vi tính phân tán lực chú ý của bao tử, thế rồi bất tri bất giác, tôi đã viết khoảng 3 trang word, trên đó toàn là tên đủ loại món ăn mà tôi nhớ kỹ trong óc.

Tôi làm vậy không phải là vì tôi đói đến điên khùng, mà là tôi muốn nghiệm chứng tính khả thi của việc “vẽ bánh lót dạ”, tôi ở đây cầm chứng cứ vững chắc như búa nói cho các bạn biết, đậu má ba xạo không đó.

*Vẽ bánh lót dạ: ý nói vẽ cái bánh ra nhìn cho đỡ đói, kiểu như dùng tưởng tượng để an ủi bản thân.

Hồi lâu sau, tôi vẫn cứ chết lặng trong cơn đói cồn cào ấy, ưu tư đa sầu đa cảm, không tài nào nguôi ngoai được.

Cái này có thể dùng một câu để tóm tắt: chưa nói, lệ đã rơi.

May mắn là, sau khi mệt nhọc quá độ, tôi lăn đùng ra ngủ.

Không may là, sau nửa đêm tôi lại bị đói tỉnh, từ đầu giường lăn lộn tới cuối giường, lại từ cuối giường nhào lộn đến đầu giường, cuối cùng tôi vỗ đùi, đứng dậy, lăn lông lốc chạy đi gõ cửa phòng Lục Thiên Húc.

Đứng trước cửa chờ anh ta chừng năm phút, tôi mới thấy tia sáng dưới khe cửa, có vẻ như anh ta bị tôi đánh thức.

Anh ta mở cửa, khoanh hai tay, mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ đen, lạnh lùng nhìn tôi từ trên cao xuống.

Tôi rụt đầu lại, hơi bị sợ vẻ uy nghiêm của anh ta, sau đó bày ra bộ dạng chịu chết, buồn rầu nói: “Thưởng chút đồ ăn coi.”

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi cũng hơi buồn bực, vậy rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?

Ngay lúc tôi định tiếp tục xoắn xuýt, anh ta nói: “Cho tôi làm một lần đi.”

“……”

Tôi nghĩ, biểu cảm của mình ngay lúc đó nhất định là thế này Σ (っ °Д °;)っ

Sau đó là thế này, ┴┴︵╰ (‵□′)╯︵┴┴

Má ơi ý gì đây?

Tôi có nguyên một bụng tức, nhưng lại không còn sức bùng phát.

May là lúc đó tôi lập tức tỉnh táo lại, không có trực tiếp vung nắm đấm để đổi lấy hậu quả còn nghiêm trọng hơn, cũng có thể do lá gan mập lên, tôi dùng giọng điệu trào phúng nói: “Thế nào, tôi cho anh làm một lần, anh chỉ cho tôi ăn một bữa cơm thôi sao?”

Anh ta thẳng thừng bỏ qua thông tin “Kỷ Trạch rất đói bụng”, nhíu mày, bày ra vẻ mặt hiển nhiên là thế, nói: “Nửa đêm cậu mặc đồ ngủ chạy tới phòng tôi, không phải là muốn bị thao à?”

Tôi con mẹ nó chỉ muốn trét sốt cà chua đầy mặt anh ta, tôi liều mạng giữ cho mình thật bình tĩnh, cười hì hì với anh ta: “Giá đêm đầu 500 nghìn.”

Tôi không muốn làm cái chuyện đóng sầm cửa bỏ đi, bởi vì cuối cùng người chịu thiệt nhất định sẽ là tôi, với lại cho dù anh ta có tiền, chắc hẳn anh ta cũng sẽ không lãng phí 500 nghìn để thao tôi.

Hơn nữa, có thể anh ta đang nói đùa, nếu là vậy, cho dù tôi nói thế anh ta cũng sẽ không tưởng là thật.

Ngẫm lại, đôi khi tôi thật sự rất lanh…

“Vào đi, tắm trước đã.”

“……”

Quả nhiên tôi đóng sầm cửa bỏ đi thì tốt hơn.

Bực mình quá đi mất, tình huống này đúng là cưỡi hổ khó xuống, đậu má muốn tôi nói gì tiếp đây? Bầu không khí hết sức gượng gạo, địch không động tôi cũng không động, chúng tôi cứ giằng co như thế một hồi, cuối cùng tôi chỉ đành dùng binh hành hiểm chiêu*, lấy lòng nói với anh ta: “Nếu không thế này đi, nếu anh không ngại, tự tôi đến phòng bếp làm chút đồ ăn được không?”

*binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

Anh ta xoay người lại, tựa vào ghế sô pha trong phòng mình, nhấc chân bắt chéo, hai tay khoát lên chiếc ghế sô pha màu đỏ, ngồi một cách tùy ý, thong thả nói: “Đi đi, tiện thể làm cho tôi một phần luôn.”

Anh ta vừa nói xong, tôi nhất thời kịp phản ứng thì ra anh ta thật sự đang nói đùa, trái tim đang treo lơ lửng lập tức thả xuống, tôi thở mạnh một hơi, vỗ vỗ ngực, “Má ơi, Cửu Nhật đại đại anh làm tôi sợ muốn chết, biết anh chưa bị cong tôi cũng yên tâm.”

Vừa nói xong, tôi đã lãnh ngay một ánh mắt sắc lẻm ngập tràn ác ý của anh ta.

Tôi không khỏi run rẩy một cái, vội vàng đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.