Nhiễm Sương

Chương 130: Ngắm một lần hoa nở rộ tung bay (3)




Rạng sáng ngày tiếp theo, sau khi đánh bại cơn buồn ngủ đồng thời trang bị thêm hai con mắt gấu mèo, tôi vội vàng mở Google Maps vạn năng, tìm trạm xe bus và siêu thị mua sắm gần đây, sau khi ghi nhớ đường đi, tôi bèn dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ào ra khỏi cửa.

Tôi xin thẳng thắn với tổ chức, tôi đang trốn tránh hiện thực, trốn tránh kết quả của lời tỏ tình đáng xấu hổ, tôi có tội, nhưng tôi quyết không đổi ý, tôi cũng không định cố lấy can đảm đi đối mặt với nó, bởi vì tôi cảm thấy làm rõ mọi việc chỉ khiến mình càng hết đường trốn mà thôi.

Từ trước đến nay tôi luôn là người được ngày nào hay ngày nấy, vốn cũng chả ưng cái câu của ngài Lỗ họ Chu kia, dũng sĩ chân chính là người dám đối mặt với cuộc đời tăm tối gì gì đó, rõ là rỗi hơi đi kiếm chuyện, tìm thêm phiền phức cho mình.

*Ngài Lỗ họ Chu ở đây ý nói Lỗ Tấn (tên thật là Chu Thụ Nhân). Cả câu là “dũng sĩ chân chính là người dám đối mặt với cuộc đời tăm tối, dám nhìn thẳng vào máu tươi lênh láng”, nằm trong tác phẩm “Kỷ niệm Lưu Hòa Trân” của Lỗ Tấn. Câu này khá là nổi tiếng.

Kết quả tôi vừa đến Walmart, có điện thoại gọi tới, nhìn bốn chữ “Cửu Nhật đại đại” hiển thị trên màn hình, hô hấp của tôi đình trệ.

Ngài Lỗ, đối với một vị dũng sĩ gay nhận được điện thoại của gã tra nam mà mình yêu thầm thất bại, ngài cảm thấy thế nào?

Tôi loáng thoáng nghe được câu trả lời của ngài Lỗ, ngài ấy nói:

Nhận, có lẽ cậu sẽ chết.

Không nhận, cậu nhất định sẽ chết.

Lanh trí như tôi đây, nếu chỉ được chọn một trong hai, dĩ nhiên phải loại bỏ từ “nhất định”.

Tôi cắn răng, rất có khí thế của Đổng Tồn Thụy ôm thuốc nổ diệt lô-cốt ngày trước, cương quyết nhận điện thoại: “Chào, Cửu Nhật đại đại.”

*Đổng Tồn Thụy là một chiến sĩ giải phóng quân Trung Quốc, trong một trận đánh đã ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch và hy sinh anh dũng.

“Đang ở đâu?”

“Walmart.”

“Đến đó làm gì?”

“Chuẩn bị đồ dùng cho buổi tụ họp chứ gì.”

“……”

Đầu bên kia lại im lặng, bây giờ tôi cực kỳ sợ kiểu im lặng thách đố này, nó khiến tôi không tự chủ được nghĩ rằng phải chăng anh ta đang ấp ủ những từ ngữ tàn ác dã man để công kích tôi.

Tôi quyết định nắm chắc thời cơ, nhanh hơn anh ta một bước: “Đại đại, nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Điện thoại di động đang chuẩn bị rời tai, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh ta: “Ở cửa chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.”

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng “bộp”.

Cái tôi nghe được không phải là tiếng điện thoại cúp, mà là tiếng trái tim tôi rơi tự do, vỡ nát bét.

Tôi thật mẹ nó không muốn làm một gã dũng sĩ lưu danh ngàn đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.