Nhị Thứ Nguyên Chi Phi Thiên Thành Tiên

Chương 4




Editor: Quinn Dun

Càng nhìn xuống dưới sắc mặt cô lại càng kém, cuối cùng đôi tay cầm mấy trang báo mỏng manh dường như không chống đỡ nổi nữa, hai tay cô không ngừng run rẩy.

Triệu Viện len lén ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của cô, đúng như mong muốn, sau khi nhìn thấy vẻ mặttan vỡ của đối phươngcô ta hài lòng thu hồi tầm mắt lại. Sau đó cô ta ngẩng đầu lên dùng giọng nói vô cùng kinh ngạc hỏi Hạ Minh Y : " Chị Minh Y, chị làm sao vậy?"

Hốc mắt Hạ Minh Y đầy nước mắt dường như ngay giây sau liền có thể tuôn rơi. Cô hoàn toàn không nghe thấy lời Triệu Viện nói, mãi cho đến khi đối phương đứng dậy giữ chặt lấy tay cô lúc đó cô mới tỉnh táo lại.

Sau đó cô bất chấp tất cả mọi thứ, giãy khỏi tay của Triệu Viện rồi nhanh chóng chạy đi.

Nguyên mặt tờ báo cũ đều là những tin sưu tầm của sự việc vào sáu năm trước, trên trang bìa còn có đưa ảnh của Tô Ly, vẻ mặt anh có chút không kiên nhẫn !

Đây chính là người mà cô đã bỏ đi những oán hận mà yêu thương, là người mà cô đã chiến thắng sự áy náy, bất chấp tất cả để yêu, là người mà cô nguyện ý vứt bỏ tất cả để yêu !

Bởi vì hiểu nên cô lựa chọn tin tưởng anh, vì yêu nên cô lựa chọn đi theo anh.Bởi vì yêu anh nên cô chịu đựng những khó khăn mà Nhan Băng gây ra cho mình, nhưng bây giờ chính anh lại đã từng đối xử với chị cô một cách vô tình như thế !

Đó là chị ruột của cô!

Bông hoa nhỏ trên bia mộ dường như vẫn còn khóc trong cơn mưa phùn. Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng trong nháy mắt lòng Hạ Minh Y như rơi vào vực sâu thống khổ.

Còn có điều gì khiến người khác đau khổ hơn điều này ?! Giữa họ từ lúc bắt đầu đã là khoảng cách giữa sinh và tử !

Cô vừa lau nước mắt vừa nhanh chóng chạy ra bên ngoài từ cửa sau của studio. Chỉ cần là những chuyện liên quan đến Nguyệt Thu thì cô không cách nào bình tĩnh được, điều này làm sao có thể bình tĩnh được đây ?!

Hứa Trăn vừa ngồi vào xe chuẩn bị về nhà nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của Hạ Minh Y liền vội vàng xuống xe chạy đuổi theo cô.

" Hạ Minh Y, cô làm sao vậy ?" Hứa Trăn giữ chặt lấy thân thể cô.

Do đang chạy đột nhiên bị một lực mạnh giữ chặt lại khiến cho Hạ Minh Y đứng không vững, cô lảo đảo một bước suýt chút nữa thì bị ngã nhào, may mà Hứa Trăn kjp lúc đỡ lấy cô.

" Anh buông ra, buông ra!" Nhìn thấy rõ người đến, Hạ Minh liều mạng tránh ra : " Bây giờ tôi không rảnh cùng anh nói chuyện, anh mau buông ra!"

" Hạ Minh Y, bộ dáng của cô bây giờ chạy đi như vậy nếu bị xe đụng không biết sẽ ra sao !" Hứa Trăn càng dùng thêm lực. Nhìn thấy những đường nét thanh tú trên khuôn mặt của ngừơi phía trước bây giờ bị nước mắt che kíntrong lòng không khỏi có chút đau lòng.

" Tôi như thế nào thì có liên quan gì đến anh ? Chúng ta thân nhau lắm sao ?" Hạ Minh Y tức giận không lựa lời mà nói, hung hăng đẩy anh ra, nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, đối phương không hề nhúc nhích chút nào.

" Không thân, nhưng tôi cũng không thể nhìn cô chạy ra ngoài trong tình trạng mất khống chế như vậy, cô nên biết rằng nếu như bị đám chó săn chụp được thì cô sẽ thê thảm như thế nào không? Hạ Minh Y, cô bình tĩnh đi !" Lời của Hứa Trăn bất giác lớn lên : " Lẽ nào cô muốn ngày mai lên trang đầu sao?"

Tâm tình xúc động của Hạ Minh Y từ từ bình tĩnh lại, sau cùng sắc mặt trống rỗng nói : " Anh không biết gì cả, anh không biết rằng tôi nhẫn nhịn khổ sở như thế nào......."

Nước mắt rơi xuống như mưa, trên gương mặt thanh nhã ( thanh lịch nho nhã) nhuốm một mảng đau buồn thống khổ, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa khiến người khác tâm thương.

Trong lòng Hứa Trăn nhất thời xúc động, theo bản năng đến gần cô một chút : " Có chuyện gì thì trước tiên hãy bình tĩnh lại đã, chúng ta là người của công chúng , không giống với người bình thường...."

Anh còn chưa nói xong, Hạ Minh Y liền ý thức được chuyện gì, vội vàng đẩy anh ra. Ngay cả khi đến giờ phút này cô cũng không có thói quen cùng người đàn ông khác gần gũi đến như thế.

Hai người tâm tình xúc động nên không hề phát hiện ra rằng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, ẩn sâu trong một góc tối ánh đèn flash chợt lóe lên.

Hứa Trăn cứ cản cô như vậy, tâm tình của Hạ Minh Y cũng dần dần bình tĩnh lại. Lúc Thái Kim Huy sai người đến đón cô, sắc mặt của cô cũng không còn xúc động như lúc trước nữa. Trợ lý Tiểu Trần đã bị đuổi đi, một mình cô ngồi ở băng ghế sau, khuôn mặt thanh tú nhíu lại, đầy vẻ nặng nề.

Tài xế hiển nhiên cũng thấy rõ tâm tình của cô không tốt nên nghĩ cách chọc cô vui. Vì phối hợp với tài xế, Hạ Minh Y miễn cưỡng giương nhẹ khóe miệng.

Cuối cùng tài xế thật sự không còn cách nào khác , thở dài nói : " Hạ tiểu thư, hôm nay Tô Ly và anh Huyvề nước, bây giờ họ đang ở Thành Thế Hào Gia tổ chức buổi tiệc. Tất cả các ngôi sao dưới tay anh Huy đều có mặt, cô có chuyện gì không vui thì cũng hãy thu lại hết đi! Nếu không đến lúc đó không khí xấu hổ, anh Huy lại tưởng là tôi chọc cô tức giận nữa."

Hạ Minh Y không kịp phản ứng : " Tô.....Tô Ly trở về rồi ?"di@en*dyan(lee^qu.donnn)

" Đúng vậy, cậu ấy đang ở Thành Thế Hào Gia, bây giờ chúng ta đang đi đến đó! Hơn nữa lúc nãy tôi vừa mới qua đó, thấy Nhan tiểu thư cũng đến, chậc chậc, Nhan tiểu thư quả thật rất đẹp..."

Nghe thấy thế lòng Hạ Minh Y đột nhiên co lại !

Lúc này cô mới chợt nhớ ra, đã mười mấy ngày Tô Ly không liên lạc với cô.Đến hôm nay, anh về nước nhưng cô lại là người biết cuối cùng!

Ngay cả Nhan Băng cũng biết, ngay cả Nhan Băng cũng có thể đến ! Cô ấy đối xử với cô hung ác như vậy, ba lần bốn lượt muốn bắt cóc cô, tại sao Tô Ly vẫn mời cô ấy đến ?

Hay là ngay cả khi biết cô bị thương , anh cũng cảm thấy không sao cả ?!

Hạ Minh Y nắm chặt hai tay lại, khớp xương trở nên trắng bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô cũng không cảm thấy đau đớn tí nào.

Cuối cùng xe cũng đến Thành Thế Hào Gia.

Cô bước vội xuống xe, theo lời của tài xế vội vàng chạy đến phòng 101,đột nhiên đẩy cửa ra!

Tiếng cười vui bên trong liền dừng lại, nhìn thấy người đến là cô , có mấy người thân thiện đến chào hỏi cô. Những người này đều là những người nổi tiếng từ lâu ở dưới tay của Thái Kim Huy, so với cô thì trong bọn họ ai cũng có lai lịch, cô cũng lễ phép đáp lại với họ. Nhìn hết một vòng nhưng không thấy Tô Ly và Nhan Băng, ngay cả Thái Kim Huy cũng không thấy.

Khuôn mặt Tiểu Diệp thể hiện ý cười đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói : " Minh Y, Tô nói em đợi anh ấy một chút."

" Anh ấyđâu chị?" Hạ Minh Y lạnh lùng hỏi.

"Hả? Anh ấy.... anh ấy có chút việc..." Tiểu Diệp nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Có chuyện phải thương lượng với anh Huy sao ?"

"Không phải..."

"Vậy anh ấy đi đầu rồi chị?" Ánh mắt Hạ Minh Y khóa chặt người cô, có chút dọa người.

Cách đó không xa, mọi người trên bàn ăn thấy hai người nói chuyện rõ ràng có chút không vui liền dừng lại tò mò nhìn hai người.

"Em sao thế? Cũng không phải là anh ấy không đến đây." Lúc này Tiểu Diệp mới phát hiện hôm nay Hạ Minh Y có cái gì không đúng : " Minh Y, em...."

"Anh ấy ở lầu hai đúng không?" Hạ Minh Y để lại những lời này, xoay người nhanh chóng rời đi.

"Minh Y, em không thể lên đó!" Tiểu Diệp nhanh chóng chạy đến muốn cản cô lại. Thế nhưng Hạ Minh Y từ trong nhóm người lách ra, rất nhanh liền chạy đến cuối sảnh lầu một, xoay người chạy lên lầu hai.

Tiểu Diệp sốt ruột dậm chân một cái : " Nhan Băng vẫn còn ở trên đó!" Sau đó cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho Thái Kim Huy.

Tầng hai của Thành Thế Hào Gia là khu cấm, dưới tình huống bình thường thì các ngôi sao không được cho phép vào, cho dù đi lên các tầng cao như tầng ba, tầng bốn cũng chỉ có thể đi thang máy. Quy định này không phải Hạ Minh Y không biết .

Nhưng nghĩ đến Tô Ly không có, Nhan Băng không có, tất cả cảm xúc của cô đều dâng lên, cô cũng không muốn để ý nhiều đến thế, trực tiếp đẩy cửa bước vào. Tô Ly đã từng nói qua, phòng 203 là phòng khách quý của anh.

Ngay lúc vừa đẩy cửa ra, một giọng nói mềm mại mang theo cầu xin và ý tứ nũng nịu vang lên :"Tô..." Lọt vào tai cô, trước mắt Hạ Minh Y là một mảng tối đen, thiếu chút nữa đứng không vững.

Tô Ly đang ngồi trên sofa, hai tay Nhan Băng đang túm lấy vai anh thấp giọng như đang cầu xin điều gì. Hai người họ gần nhau như vậy, từ góc cô đứng có thể thấy giống như là Nhan Băng đang ôm lấy anh!

Còn có âm thanh kiều mỵ lúc nãy :"Tô...."

Hai người nhìn thấy cô liền nhanh chóng tách ra, vẻ mặt Nhan Băng kinh ngạc :"Cô....cô...."

Tô Ly hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Băng một cái :"Cút!" rồi nhanh chóng đi đến cạnh Hạ Minh Y : " Y Y, em đừng hiểu lầm..."

Đôi mắt trong trẻo Hạ Minh Y trừng lớn, một màn vừa rồi đã cho cô một chấn động quá lớn, cả người cô không ngừng run rầy dường như chỉ một giây sau sẽ lập tức ngã xuống.

Nhan Băng thấy thế liền cầm lấy túi xách bên người mình rồi chạy ra cửa, ngay khi cánh cửa khép lại, cô cố ý giảm tốc độ lại nhìn thấy Hạ Minh Y đi lên phía trước hung hăng tát Tô Ly.

Cô thu hồi đồ vật trong tay mình, vẻ mặt lộ ra nụ cười vui vẻ đắc ý, thích thú bước xuống lầu.

Hạ Minh Y, cô có biết anh ấy là người có tâm cao khi ngạo nhiều như thế nào không? Cái tát này của cô cũng đã chấm dứt triệt để chuyện của hai người rồi.

Cô đi một mạch đến cửa, vẻ tươi cười đắc ý trên mặt vẫn còn, nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa liền đi đến bên cạnh, cô lập tức thu hồi vẻ mặt của mình, cung kính nói : " Chào anh cả!"

Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu :"Đã lâu không gặp!" Đôi mắt sâu thẳm mang theo sự xem xét, nhưng không nói điều gì chỉ xoay người đi lên lầu.

"Bốp!" Mãi đến khi bàn tay truyền đến cảm giác nóng ran, Hạ Minh Y mới phản ứng kịp rằng mình đã phạm phải điều gì. Nhìn thấy trên khuôn mặt của Tô Ly hiện lên một mảng đỏ cùng với vẻ mặt kinh ngạc và tổn thương, cô không đè nén được mà đau lòng : " A...A Ly..."

Nhưng nhớ đến khuôn mặt trắng xanh của chị nằm trên giường bệnh, nhớ đến cô tuyệt vọng chờ đợi, tất cả những đau lòng bỗng chốc tan biến. Cô cắn cắn môi, quật cường nhìn anh.

" Y Y, xin lỗi, anh đã làm em tổn thương, nhưng mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu." Tô Ly đã mở miệng trước, đưa tay ra muốn ôm cô.

Hạ Minh Y hung hăng đẩy anh ra :"Tô Ly, sự việc đã đến lúc này mà anh vẫn còn muốn gạt em đến lúc nào nữa đây?! Anh đã từng nói nếu biết thì anh sẽ đi gặp chị ấy, anh biết chị ấy thích anh nhiều như thế nào không?"

"Y Y, em đang nói gì vậy?! Gì mà gạt em, gì mà sẽ đi gặp chứ?" Tô Ly bị mắng mà chẳng biết tại sao, giọng nói không tự nhiên cũng tăng lên.

Hạ Minh Y phẫn hận trừng mắt nhìn anh, từ trong túi lấy ra tờ báo ném mạnh về phía anh : " Còn nói là không có ?! Tự bản thân anh nhìn kỹ đi! Anh có biết cô gái đó là ai không? Là chị của em, chị ruột của em! Anh có biết tại sao em lại dẫn anh đến trước phần mộ của chị ấy không? Vốn dĩ từ đầu em muốn nói cho anh biết, chị ấy vì anh mà mới mất! Chỉ trách em lúc ấy đã mềm lòng. Em tin tưởng anh như vậy mà anh lại gạt em, gạt em! Anh có biết chị ấy là người thân duy nhất của em không? !!"

Tô Ly nhìn tờ báo cũ trong tay rất lâu, vẻ mặt càng lúc càng kinh ngạc : " Y Y, đây.... anh vốn dĩ không hề biết chuyện này, anh thật sự không biết!"

"Tô Ly, anh còn muốn gạt em nữa hay sao ?! Ảnh chụp cũng có mà anh vẫn còn muốn chối cãi, em hận anh, em không muốn gặp anh nữa!" Nói xong những lời này, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Tô Ly thấy thế bước chân nhanh đến giữ cô lại : " Y Y, em nghe anh giải thích có được không?"Dieenndkdan/leeequhydonnn

"Anhđối xử với chị em như vậy, còn chuyện giữa anh và Nhan Băng nữa. Tô Ly, em...em hối hận vì đã yêu anh! Anh buông ra, không được đi theo em!"

Cô tránh khỏi tay anh, mở cửa phòng chuẩn bị đi ra lại thiếu chút nữa đụng trúng người đàn ông trước cửa.

Người đàn ông nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, lại nhìn thấy trên khuôn mặt cô toàn là nước mắt theo bản năng giơ tay lên. Không ngờ đến đối phương lại thấp giọng nói " Xin lỗi" rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Anh cảm thấy có gì đó không đúng vội càng đẩy cửa bước vào, hỏi : " Tiểu bảo bối của cậu có vẻ không vui!" Vốn dĩ anh chỉ muốnchọc ghẹo Tô Ly nhưng khi nhìn thấy một mảng đỏ trên mặt cậu anh nhất thời sửng sốt, ánh mắt tối sầm, xoay người khóa cửa phòng lại.

Anh lại hỏi tiếp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc : " Tô, Làm sao thế?"

Tô Ly vô lực đưa tờ báo trong tay cho anh xem.

Vài phút sau người đàn ông hung hăng ném tờ báo xuống bàn : " Quả thật là vô sỉ, đặt điều ! Rõ ràng là hai chuyện, bọn họ lại xảo trá lừa gạt nhằm mưu lợi riêng! Tôi xem là tòa soạn nào, thật là không muốn làm nữa mà!"

Tô Ly đưa tay đè lại cánh tay anh : " A Hoành, là thật."

"Sao?" Người đàn ông không hiểu.

" Tôi nói chuyện fan bị đụng chết là sự thật. Vừa rồi Y Y nói với tôi, người đó là chị của cô ấy."

"Cái gì?" Người đàn ông kinh hãi, đứng lại đi tới đi lui mấy vòng,lập tức như nhớ ra điều gì liền nói : " A Tô, chuyện này... lúc ấy tôi cũng tham gia giấu cậu chuyện này, nhưng.... căn bản không phải như cậu nghĩ!"

Tô Ly nghe thấy vậy, đôi mắt tối tăm sâu không thấy đáy, vẻ mặt dần dần lạnh : " Các người lại dám giấu tôi? Các người có biết thành phố S lớn như thế nào không, cô gái nhỏ của tôi thui thủi một mình có bao nhiêu là đáng thương ?!"

Vẻ mặt anh biến hóa không ngừng, lúc sau lại hồi phục như ban đầu, lúc sau lại lạnh đến dọa người, vô cùng thống khổ.

A Hoành thấy thế, mở lớn đôi mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh anh dùng lực nắm lấy bờ vai anh : " A Ly, cậu tỉnh táo lại đi, ngàn vạn lần đừng để " cậu ta" xuất hiện. Cậu phải nhịn xuống, cậu như thế này nếu bị cô gái nhỏ của cậu nhìn thấy, cô ấy có thể sẽ không trở lại nữa!"

Tô Ly vô lực gục đầu xuống, một lát sau lại ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên : " Cái gì? Cậu nói cô ấy sẽ không trở lại nữa, cậu cho rằng cô ấy là Hà Tiêm Tiêm sao?"

Cả người A Hoành chấn động, hoàn toàn nói không nên lời, một lúc sau mới vang lên một tiếng cảm thán hối hận.

Cậu ta xuất hiện rồi, tất cả mọi người đều gặp họa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.