Nhị Thiếu Tà Ác

Chương 40: Lật Mặt.




Khi đó, Thanh Huyền tin

Bây giờ, Thanh Huyền lại không tin”

“Có tin hay không, không liên quan gì tới bổn vương, chúng ta.” Cuối cùng Triệu Tôn cũng quay đầu nhìn hắn ta, tầm mắt sắc bén mang theo ánh sáng lạnh lẽo như mắt sói, tạm dừng một chút mới tiếp tục thản nhiên bổ sung hai chữ, “Thân sao?”

Đông Phương Thanh Huyền mím chặt môi, nhìn thẳng vào hắn, cười khẽ, “Không thân.” Tạm dừng một chút mới lại nói tiếp, “Nhưng điện hạ, Thanh Huyền có một lời khuyên, đến nước này rồi, cần có tài lực, không nên khinh thường

Từ xưa tranh đấu không chỉ là vì quyến, mà còn là vì tiền nữa

Âm Sơn này có kho báu, chúng ta mỗi người một nửa, chia đều được không?”

Nói đến vàng bạc châu báu, Triệu Tôn liền2nghĩ tới Hạ Sơ Thất, “Chỉ sợ không ổn.” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, “Có gì không ổn?” Sóng mắt Triệu Tôn lan ra, sắc mặt cực kỳ thản nhiên, “A Thất nhà ta sẽ cho rằng ta không có tiền đồ

Đừng nói là Ấm Sơn không có kho báu, cho dù có, tìm ra thì cũng là của nàng ấy

Nếu ta còn cho ngươi một nửa, kiểu gì nàng ấy cũng liều mạng với ta thôi.” Trong giọng nói của hắn tràn đầy yêu chiều khiến cho nụ cười của Đông Phương Thanh Huyền cứng đờ cả lại

“Tính cách điện hạ thay đổi thật lớn, Tấn vương thiết diện vô tư năm đó sao lại biến thành kẻ nhi nữ tình trường rối thế này?” Triệu Tốn liếc xéo hắn, bật cười, “Đông Phương đại nhân không cần hâm9mộ, nhi nữ tình trường cũng cần phải dựa vào duyên phận

Người vô duyên thì cho dù có muốn tình trường cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Hai kẻ này đều độc mồm độc miệng, khích bác đối phương không ai thua ai

Nhưng nói đến đây thì tình huống trong sân lại bất ngờ thay đổi

Bính Nhất cuốn lấy Chung Phi, ép thẳng đến cờ chữ “Ngụy” của Hạ Đình Đức.

Ai cũng biết khinh công của Diều hâu sắt Chung Phi rất lợi hại, lấy tốc độ mà lên

Thế nên, từ đầu đến cuối, Bính Nhất quấn chặt lấy gã ta, không ngừng di chuyển về phía cờ chữ “Ngụy”

Chung Phi là kẻ bảo thủ, ngay từ đầu Bính Nhất đã cố ý tỏ ra yếu thể khiến gã thiểu cảnh giác, sau khi từng bước ép sát, hai người6càng lúc càng xa cờ chữ “Tẩn, hiện giờ muốn lợi dụng ưu thế “chân dài” thì đã không được nữa rồi, vì thế chiều nào chiều nấy đều rất độc, chỉ muốn nhanh chóng thắng được tính nhất rồi cướp cờ đi.

Không thể không nói, trí tuệ vẫn luôn là điểm mấu chốt giúp một người đạt được thắng lợi

Người chỉ biết có vũ lực thường luôn không phải là người thắng cuối cùng

Chung Phi này tính tình nóng nảy, bị Bình Nhất đùa bỡn như thế thì lộ ra tính nết, càng ra chiều nóng vội thì càng nhiều sơ hở

Nói thì chậm nhưng lúc đó lại rất nhanh, chỉ thấy bảo kiếm trong tay Bính Nhất đột nhiên hóa thành “mũi tên”, rời khỏi tay bắn về phía Diều hâu sắt, khi gã ta vung trường thương0ra đón đỡ thì Bính Nhất đột nhiên cười, thoắt một cái, dùng tốc độ cực nhanh bay vút về phía cờ chữ “Ngụy”.

Chung Phi kinh hãi, phi thân đuổi theo.

Khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần, trong lúc truy đuổi, Chung Phi mới phát hiện ra mình thua thiệt, mắc mưu rồi

Bính Nhất này nào phải kẻ vô danh tiểu tốt gì, công phu dưới chân y cao hơn kiếm thuật của y không chỉ có một chút.

“Xoạt” một tiếng, Bính Nhất bám vào cột cờ, phi thân nhảy lên, ở giữa không trung giơ chân quét ngang một cái, đá Chung Phi đuổi theo ở phía sau xuống, giống như một con khỉ hoang nhanh nhẹn, vào một cái đã leo lên cột cờ, nhanh nhẹn tủm lấy cờ chữ “Ngụy”, tư thái mạnh mẽ như dulong,7cờ vừa vào tay, y đã quay đầu lại nhe răng ra cười.

“Huynh đài đã nhường rồi.”

“Con mẹ nó, ngươi cố ý giấu giếm, lừa gạt ta!”

Bính Nhất cười đáp: “Vừa rồi đã quên nói với huynh đài, thực ra thiên phú dị bẩm của ta, thứ ta am hiểu nhất chính là chạy trốn nhanh.” Nếu không, Triệu Tôn cũng sẽ không đặc biệt phái y một mình một ngựa đi hơn ngàn dặm hổi kinh dâng thư

Ngoài chạy chết vài con tuấn mã ra, chân y cũng chạy đến suýt rời cả ra.

“Công phu giỏi!”

“Nổi tiếng quá hại người, lần này Diều hâu sắt ngã đau rồi.”

Đám tướng tá vây xem trong sân sôi nổi tán dương

Chung Phi đỏ bừng cả mặt, cực kỳ không phục, nhưng thắng thua đã định, gã cũng không phải thua quá mất mặt, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhận thua, nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Hạ Đình Đức lại mang theo tia xấu hổ.

“Thuộc hạ phụ tấm lòng của quốc công gia, vô cùng hổ thẹn.”

Không ngờ, Hạ Đình Đức hiếm khi nào lại tốt tính như lần này, “Thắng thua là chuyện thường tình của nhà binh, ngươi lui xuống đi.” Dứt lời, gã liền trầm giọng phân phó, “Người đâu, thả Đại thể tử Ngột Lương Hãn ra, từ đây không ai được phép tìm Thác Á công chúa làm phiền nữa, giao nàng ta cho Tấn vương điện hạ xử trí.”

“Vâng.”

Thị vệ xoay người đi, Hạ Đình Đức vuốt râu cười ha ha.

“Chư vị, chúng ta quay về đi, vào trong doanh tiếp tục uống rượu.” Khí tiết này, phong độ này làm người ta không khỏi lau mắt mà nhìn Ngụy quốc công

Nhưng mọi người còn chưa về tới đại doanh, vừa mới rời khỏi giáo trường chưa được bao xa thì từ xa đã có một con ngựa từ trong gió tuyết chạy vụt về phía này

Người còn chưa tới mà miệng đã hô lớn, “Báo!”

“Quốc cổng gia, không hay rồi

Đồn trú ở sườn núi phía Nam bị Ngột Lượng Hãn tập kích

Các tướng sĩ bảo vệ quân lương bị chém giết rất nhiều

Thật tử đánh quá bất ngờ, chúng ta trở tay không kịp, chỉ sợ lương thảo sẽ rơi vào tay bọn chúng.”

“Cái gì?” Hạ Đình Đức hít một hơi, căm tức nhìn người tới, “Nực cười! Một đám thùng cơm! Các ngươi ăn không ngồi rồi hết cả đấy à? Năm sáu ngàn người bảo vệ một kho quân lương đều không xong, lại để kẻ địch vô thanh vô tức lẻn vào được?”

Kẻ nọ nghẹn ngào: “Bẩm quốc công gia, không phải các huynh đệ không biết cố gắng, mà là Ngột Lương Hãn ập tới quá dũng mãnh, có tới vạn người ở sườn Nam

Còn nữa, một khắc trước, quân canh giữ ở sườn núi phía Nam đột nhiên thấy thân mình có vấn đề.”

“Giỏi thật!” Hạ Đình Đức hừ lạnh hai tiếng, quay đầu nhìn Ba Ngạn vẫn luôn đứng sững sờ ra tại chỗ không biết phải làm sao, “Thế tử còn lại gì để nói không? Lão phu có ý tốt chiêu đãi người, không chỉ thi đại huynh của người mà còn thành toàn cho muội muội của ngươi, bây giờ Ngột Lương Hãn lại tới giẫm đạp lên đầu lão phu.”

Ba Ngạn tỏ vẻ vô tội, khom lưng nói đây thành ý, “Quốc công gia, Ba Ngạn thật sự không biết nội tình thế nào

Lần này phụng lệnh của phụ hắn đưa Thác Á tới Âm Sơn, tùy tùng chỉ có hơn ngàn người, lấy đâu ra tới cả vạn người tấn công vào đồn trú Âm Sơn được chứ?”

“Toàn là nói bậy! Ngột Lương Hãn các ngươi khi trước lấy quân lương của ta ở Cổ Bắc Khẩu, vốn đã là cướp đoạt rồi, sau đó bị lão phu đoạt lại thì vẫn luôn không cam lòng, giờ còn giả vờ tỏ thành ý với lão phu, đưa muội muội tới chỉ là để kéo dài thời gian, khiển lão phu và điện hạ thiểu cảnh giác, sau đó tấn công đồn trú! Lòng lang dạ sói, thật sự quá đáng giận!”

Ba Ngạn không sao giải thích được, còn chưa nói ra ngô ra khoai gì thì lại có người chạy như bay từ trong lều lớn ra báo, “Quốc công gia, không hay rồi, không hay rồi! Vô số tướng sĩ trong doanh đều đang đau đầu, đau ngực, chân tay nhũn ra, đại phu trong quân tới khám nói..

hình như là..

như là phát bệnh dịch...”

“Bệnh dịch?” Hạ Đình Đức cười lạnh mấy tiếng, thâm ý liếc sang phía Triệu Tôn, ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo, “Lão phu đóng quân ở Ấm Sơn, đang yên đang lành, sao tự nhiên lại phát bệnh dịch chứ?”

“Bệnh dịch? Bệnh dịch!”

Đối với một đội quân mà nói, bệnh dịch còn đáng sợ hơn đối mặt với kẻ thù chiến tranh nhiều

Nó cướp đoạt mạng sống còn nhanh hơn

Quan trọng nhất là, cho dù chiến tranh, đánh xong là xong

Bệnh dịch thì khác, nó như dòi bám trên xương, sẽ không ngừng lan tràn

Nhưng mà, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí

Một chuyện chưa xong, việc khác lại ập tới

Mọi người đều hoảng hốt vì chuyện bệnh dịch, đang chuẩn bị bàn cách ứng phó thì thủ vệ bên ngoài doanh lại hoảng loạn tới báo

“Quốc cổng gia, Ngột Lương Hãn đã chiếm được đồn trú của quân ta ở sườn Nam hiện tại đang mang theo mấy vạn thiết kỵ bắt đầu đánh sâu vào đại doanh Âm Sơn của chúng ta, nói muốn giải cứu Đại thể tử, không để công chúa chịu nhục, chúng đánh rất dồn dập..”

“Đánh sâu vào đại doanh?”

Hạ Đình Đức vừa kinh hãi vừa giận dữ, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ tức tối.

“Điện hạ, với hình hình hiện tại, ngài và lão phu nên trở về doanh để sắp xếp đi

Thế tử và công chúa Ngột Lương Hãn này, lão phu vẫn giữ nguyên lời nói, giao hết cho điện hạ xử trí, nhưng mà, Ngột Lương Hãn giết đồng bào ta, cướp đồn trú của ta, tuyệt đối không thể tha nhẹ nhàng được, ta tin điện hạ cũng có chừng mực, không cần lão phu nhắc nhở nữa

Hừ! Cáo từ!”

Triệu Tôn lạnh lùng nhìn gã ta, không đáp lời, xoay người lãnh quân sĩ của mình về doanh

Còn chưa tiến vào đại doanh Bắc phạt liền thấy một người khiêng một cái bao tải lớn trên vai chạy ra ngoài, trong túi hình như có người, đang không ngừng giãy giụa

Mặt sau có mấy người yểm hộ cho gã, đang đánh nhau với quân tốt truy kích

Nhưng lúc này Ngột Lương Hân tập kích quân doanh, quân của Hạ Đình Đức ở Âm Sơn loạn thành một đoàn, chạy lung tung khắp nơi trong doanh nên hoàn toàn chặt đứt trận tuyến của bọn họ, chen chúc bên nhau, vô cùng hỗn loạn

“Điện hạ, mau chặn chúng lại, bọn chúng bắt A Thất...”

Giáp Nhất đuổi theo ra tới nhìn thấy Triệu Tổn thì sắc mặt xám xịt hét lên.

Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, nhìn theo phương hướng chạy trốn của kẻ khiêng bao tải, dáng người run lên trong gió lạnh, không chỉ không đuổi theo đám người kia mà còn theo hướng ngược với hướng mà Giáp Nhất chỉ, lao nhanh vào trong doanh trưởng

Hắn vén rèm lên, đi vào bên trong, trên giường quả nhiên rỗng tuếch

Nhìn kĩ, thấy phía sau chiếc lều nỉ rắn chắc đã bị người ta dùng dao nhỏ rạch một đường cao bằng một người.

Rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn! Phía trước bắt người, chân chính giết lại ở phía sau lưng

A Thất bị bọn chúng nhân lúc hỗn loạn bắt đi từ phía sau doanh trướng

Cướp đồn trú, đại quân tập kích ban đêm, bệnh dịch đột nhiên bùng phát, toàn bộ Ấm Sơn loạn cào cào.

Đêm nay không giống bình thường, gió lạnh, tuyết lớn, tàn sát bừa bãi trên mặt đất mênh mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.