Nhị Thiếu Tà Ác

Chương 27: Chạm Mặt Hiên Viên Triệt.




Đúng như những gì Triệu Tôn dự liệu, những phần tử thuộc phe đối lập trong doanh đã bị tóm gọn, không sót một kẻ nào Ổn áo giải tán, việc phòng ngự vẫn tiến hành như cũ, vàng bạc châu báu cũng được vận chuyển trở về

Nửa đêm, quân doanh khôi phục lại sự bình yên trước đó.

Hà Thừa An và thị vệ đại nội được quân tinh nhuệ của Triệu Tôn “sắp xếp” vào ở trong một lều lớn phía Bắc tại doanh, khí hậu nơi đó khá lạnh, mặt đất cũng ẩm ướt, trước khi ngủ Hạ Sơ Thất lại đến “thăm hỏi” Hà Thừa An một phen, nhưng vẫn không hỏi ra được thứ gì có giá trị.

Ngồi bên mép giường, nhìn chiếc chăn ngày ấy vẫn chưa kịp gấp lại, nàng nằm xuống

Nhưng nhắm mắt2lại, trước mặt chỉ toàn là khuôn mặt lạnh lùng ung dung như gió mát trăng sáng của Triệu Thập Cửu

Hắn cau mày, hắn mím môi, ánh mắt hút hồn của hắn, nụ cười thản nhiên của hắn, mỗi một nét mặt đểu cực kỳ sinh động, làm hại trong đầu nàng chỉ toàn là hắn, nhất là khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên giường, càng như bị nhập ma, không tài nào ngon giấc.

Nội dung trong thánh chỉ mà Hà Thừa An mang tới nói với nàng rằng, đây là chỉ ý do Triệu Miền Trạch bày ra, đại ý là Tấn vương thông đồng với giặc, phải bắt về kinh thẩm vấn xét xử

Nhưng giờ đây cuộc chiến Bắc Phạt đang rơi vào giai đoạn quan trọng, nếu Hồng Thái Đế là một người thông minh,9chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.

Rất có khả năng đây là ý của một mình Triệu Miền Trạch

Vẫn còn một khả năng khác, thánh chỉ này chỉ là cách hắn dùng để ép nàng thỏa hiệp

Nhưng không cần biết chân tướng là gì, nàng không thể nào đánh cược được.

Ấm Sơn.

Nàng bắt buộc phải đi đến Ấm Sơn

Dựa vào trực giác, nàng cảm thấy m Sơn có một âm mưu lớn đang đợi Triệu Tôn

Cho dù không có âm mưu, từ thánh chỉ của Hà Thừa An cho thấy, nàng không nghe theo lời Triệu Miên Trạch, theo Hà Thừa An về, thể thì Triệu Thập Cửu đi Ấm Sơn, Hạ Đình Đức chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội xử lý hắn.

Nàng tin Triệu Thập Cửu túc trí đa mưu, nhưng giống như6chuyện nàng không biết bịa thánh chỉ, không phải ai cũng thần thông như tiên

Tuy Triệu Thập Cửu có năng lực khống chế cục diện trên bàn cờ, nhưng kín kẽ đến mức nào rồi cũng có lúc thưa, chẳng lẽ cả đời này của hắn chưa từng là quân cờ trong tay Hồng Thái Đế ư? Không cần biết thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không để lại Hà Thừa n nói trở thành sự thật, sẽ không để y trở thành một bước cờ chết ở Ấm Sơn.

Nàng nâng mặt, đang suy xem phải làm thế nào thì bỗng có một tiếng động vang lên phía ngoài màn cửa

Đây là lều của Triệu Tôn, phân chia trong ngoài, theo quy tắc, Giáp Nhất luôn đứng canh giữ bên ngoài, nhưng chuyện hôm nay làm nàng khiếp sợ, nên0cất giọng hỏi theo bản năng.

“Ai ở bên ngoài?”

Màn cửa được vén lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt của Giáp Nhất.

“Sao ngươi không lên tiếng?” Trừng mắt với hắn ta, nàng thở phào, “Có chuyện gì ư?” Giáp Nhất lắc đầu, “Không có gì.” Nhìn hắn ta ngồi ngay cửa ra vào không đi, Hạ Sơ Thất thảy kỳ lạ, “Không có chuyện gì thì người vào đây làm gì? Ta nói cho ngươi biết, nam nữ thụ thụ bất thân

Cẩn thận điện hạ trở về rồi ta mách với hắn, nói rằng người cợt nhả ta.”

Giáp Nhất không nhìn nàng mà chỉ nhìn vách lều đối diện.

“Điện hạ kêu ta trông chừng người.” Triệu Thập Cửu kêu hắn ta trông chừng nàng? Điều này làm Hạ Sơ Thất sửng sốt, nghĩ kĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy việc này7cực kỳ có khả năng là tác phong của Triệu Tổn, Hắn cũng biết m Sơn ẩn chứa nguy hiểm, nên mới có ý giao quân vụ đơn giản trong doanh lại cho nàng, mục đích là vì muốn giữ chân không cho nàng đi theo

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, nàng đã rời đi ba ngày, mọi thứ vẫn đầu ra đây, cô nàng hay không cũng chẳng thay đổi được kết quả gì nên nàng càng tin rằng, cũng giống như những lần trước, hắn muốn cho nàng một môi trường tương đối an toàn viết với cái danh mỹ miều là: quân vụ, vậy mà nàng lại tự cho rằng mình được tín nhiệm.

Mẹ nó, Triệu Thập Cửu quả thật rất đáng ghét, lại tính kể trên đầu nàng.

Mặt mày Hạ Sơ Thất bỗng trở nên xấu xí, khi lườm Giáp

Nhất, lửa giận trong mắt còn chói mắt hơn cả ánh nến trên giá, nhìn hắn ta chằm chằm như đang nhìn kẻ thù, hỏi với giọng điệu hung dữ: “Hắn không muốn ta đi m Sơn nên bắt người trông chừng ta phải không?”

Giáp Nhất mím môi, không nói gì

Hạ Sơ Thất biết hắn ta ngầm thừa nhận rồi, nghiến răng, tiếp tục chất vấn: “Ông chủ Giáp, hai ta có phải là bạn bè không?”

Hắn ta không trả lời.

Nàng hỏi: “Chuyện nào ngươi cũng nghe lời hắn hết, chẳng lẽ không thể nghe lời ta một lần ư?” Vẫn không trả lời

Nàng tức giận: “Có tin ta chém ngươi không hả?”

Câm như hến.

Nàng nổi cáu: “Ngươi biết đấy, ta có cách xử lý người, nhưng chưa chắc ngươi đã dám làm gì ta...” Nghe thấy câu này, cuối cùng Giáp Nhất cũng xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, giọng nói bình tĩnh như thể đang kể lại một câu chuyện thật, “Ai nói ta không dám? Điện hạ đã nói, lúc cần thiết có thể động thủ.” Lúc cần thiết, có thể động thủ? Nói một tiếng “dịch” thật nhỏ, Hạ Sơ Thất chán nản nằm xuống giường, nghĩ lại thấy tức, nàng ngồi dậy, trề môi: “Ngươi, ra ngoài ngủ!” Giáp Nhất không thèm xoay đầu lại, “Ta không ngủ, ta cứ ngồi ở đây.” Xem ra hắn ta biết mình đang nghĩ cách đi Ấm Sơn rồi

Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi, nhưng quá hiểu tính của Giáp Nhất, hắn ta là một sợi gân bò dù có nhai thế nào cũng chẳng thể nhai nát được

Nếu nói gì cũng vô ích, nàng cũng chẳng cần phải lãng phí nước bọt làm gì, kéo chăn cuộn người lại, hai tay đan chéo ôm lấy đầu, xoay lưng lại, không cử động nữa

Một lúc lâu sau, sau lưng không có tiếng động gì

Giáp Nhất im lặng như một bức tượng đá, một bức tượng đá bất động

Hạ Sơ Thất cáu kỉnh, xoay người lại, “Ngươi không cần đi tiểu gì à?” Giáp Nhất nhìn nàng đầy kỳ lạ, “Không cần lo lắng cho ta, ngươi chỉ việc lo ngủ thôi.” Lần này, Hạ Sơ Thất tức đến mức kéo chăn che kín đầu

Trong lều im lắng một lúc lâu, nàng đột nhiên vén chăn ra.

“Ta thấy bực bội trong lòng, không ngủ được, ra ngoài đi dạo chút đã.”

Từng dãy lểu ngay hàng thẳng lối tắm mình trong mưa tuyết, bọc mình trong lớp áo bạc, chúng toát ra một sự vắng lặng không thể miêu tả bằng lời, Hạ Sơ Thất đón gió Bắc lạnh lẽo, đi qua đi lại giữa các lều trại, nhìn vầng trăng khuyết mờ ảo trên cao, nhìn tuyết đọng trên đỉnh lều, nhìn khuôn mặt thản nhiên không cảm xúc của Giáp Nhất, cảm thấy nếu còn không xử lý được hắn ta, chắc nàng sẽ điên mất thôi.

“Ông chủ Giáp, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, đừng đi theo ta nữa được không? Yên tâm đi, ta chỉ nói thế thôi, ngươi đi ngủ đi, nên làm gì cứ làm đó, đừng đối xử với ta như phạm nhân có được không?” “Không được!”

“Thích làm ngược lại chứ gì?” Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Sơ Thất vẫn không thay đổi, quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, nàng nhướng mày, “Ta nói này, một đại nam nhân như người, mà cứ nhìn đại cô nương ngủ, ngươi không thấy ngại ngùng à? Vả lại, một đại cô nương như ta, cứ bị một đại nam nhân như người nhìn chằm chằm thể kia, sao mà ngủ cho được?” Phớt lờ kế khích tướng của nàng, sắc mặt Giáp Nhất vẫn không đổi.

“Ta sẽ không nhìn ngươi.”

Hạ Sơ Thất bước chậm lại, bất lực, “Ngươi nói xem ta thông minh, cơ trí, lanh lợi thế này, người lại tinh minh, tuấn lãng, lợi hại thế kia, hai chúng ta cùng đi m Sơn, chẳng phải sẽ giúp điện như hạ hổ mọc thêm cánh hay sao? Ngươi cần gì phải khổ như thế?”

Khóe môi Giáp Nhất co giật, không làm máy thu phát âm nữa

Thấy hắn ta trầm mặc, Hạ Sơ Thất cười gian xảo, dụ dỗ, “Có người ở đây, ta tuyệt đối an tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có được không?”

“Không được!” Giáp Nhất lạnh lùng trả lời

Đúng là một hòn đá dùng dao chặt không được dùng kiểm đấm không xong

Trở về lều, Hạ Sơ Thất lại cuộn người vào trong ổ chăn ấm áp, vẫn mặc áo đi ngủ, nhắm mắt lại thật lâu, không nói thêm câu nào với hắn ta nữa.

Giáp Nhất đứng ở cửa lều nhìn nàng một lúc lâu, lẳng lặng dời chậu lửa mà nàng tốt bụng để lại cho hắn ta đến bên giường, rồi ngồi trở về chiếc ghế ngay cửa lều, hai mắt khép hờ, không cử động

Chiếc ghế kia làm bằng gỗ, bên trên trống trơn, không có gì

Thời tiết Mạc Bắc tháng Chạp, một người ngồi yên trên ghế, còn ngồi cách xa chậu lửa như thế, có thể tưởng tượng được là với cái nhiệt độ kia mà không đông thành đá là đã hại cho hắn ta lắm rồi

Hạ Sơ Thất lén liếc nhìn vài lần, hy vọng hắn ta sẽ thấy lạnh chịu không nổi rồi ra ngoài ngủ, nhưng nào ngờ hắn ta không hề cử động dù chỉ nửa bước, như hệt lão tăng ngồi thiền.

“Mang chậu lửa đi

Ta nằm trên giường không thấy lạnh”

Cuối cùng nàng vẫn không nhẫn tâm, hừ một tiếng đẩy ghét bỏ

Hắn ta chỉ đáp một câu: “Không cần.” “Được, ta lười phải làm người tốt, không cần thì thôi.”

Hạ Sơ Thất bực bội cuốn người lại, lẳng lặng nhìn pho tượng đá kia, trong lòng cứ luôn nghĩ “phải làm sao đây?”

Được người khác bảo vệ quá tốt, tuy có cảm giác an toàn đấy, nhưng khi có chuyện thì lại chẳng phải là một việc hay ho gì

Thôi vậy, cứ ngủ trước rồi nói sau, phải lấy lại tinh thần rồi mới đấu với tên người máy này..

à không, đấu với Hạ lão quỷ.

Tối qua ngủ không ngon, nàng bèn thiếp đi rất nhanh

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng có một chuỗi tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, ngoài lều có người cất tiếng nói: “Tiểu Tề, có vài người trong đội Gai Đỏ nói là lén lút ra khỏi quấn doanh theo lệnh của ngươi

Ta thấy không đúng nên đến báo một tiếng.” Hạ Sơ Thất giật mình, xoay người xuống giường, bước nhanh ra ngoài

Giáp Nhất ngồi ở cửa lều không ngăn cản mà chỉ lẳng lặng đi theo sau

Bước chân của ba người đều rất vội vàng, chẳng bao lâu sau đã đến cổng quân doanh, quả nhiên nhìn thấy vài bóng người cưỡi ngựa lao vút đi.

“Chuyện này là sao?” Hạ Sơ Thất hỏi thủ vệ canh giữ quân doanh

Thủ vệ nhìn thấy nàng, đáp: “Vài người trong đội Gai Đỏ nói là phụng mệnh của ngài, có chuyện quan trọng phải làm, chúng ta không cản lại, họ đã cưỡi ngựa rời doanh rồi.” Hạ Sơ Thất cau mày, nhìn chằm chằm Giáp Nhất

“Ông chủ Giáp, ngươi mau gọi người, ta đuổi theo gọi họ lại.” Giáp Nhất không để ý đến nàng, vẫn nửa bước không rời.

Rất rõ ràng, chiều nay không có tác dụng, Hạ Sơ Thất chỉ đành gọi người truyền lệnh.

“Ngươi mau đi tìm Lão Mạnh của đội Gai Đỏ, kêu thúc ấy nhanh chóng dẫn theo người tới đây.”

Sau đó không đợi gã trả lời, nàng chạy vút ra ngoài, gào to

“Các ngươi đứng lại cho ta, làm gì đó?” Những người cưỡi ngựa phía trước, tốc độ không phải quá nhanh, họ chỉ mới chạy được khoảng mười mấy trượng thì ghìm cương dừng lại, thậm chí còn xoay đầu ngựa, bình tĩnh nhìn nàng, cứ như đang đợi nàng đến vậy

“Đại đô đốc?” Nàng hít sâu

“Thất tiểu thư, đã lâu không gặp.” Tiếng cười quen thuộc kia mang theo một loại vần điệu quyến rũ trời sinh

Hắn ta không mặc đồ gấm mà lại khoác trên mình một bộ giáp tướng lĩnh của Kim Vệ Quân và một chiếc áo choàng to

Dưới tia sáng bạc phản chiếu từ tuyết, thiếu đi một chút ẩm nhu, nhiều hơn một chút anh tuấn, hắn ngồi trên lưng ngựa cao cao, một đôi mắt phượng nhếch xéo, sáng rực như sao trên trời

Giọng nói của người báo tin lúc nãy hơi giống với giọng của Như Phong, người bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền

Giờ đây nhìn lại, Đông Phương Thanh Huyền quả thật đã đến.

Thời gian hơn một năm trời xoa đi khá nhiều dấu vết hoen ố, chỉ có người vẫn còn như xưa.

Dưới ánh trăng sáng, bóng tuyết lòa xòa.

Nàng do dự trong thoáng chốc, rồi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Đông Phương Thanh Huyền cười, đôi mắt phượng phóng ra xa, như thể xuyên qua khoảng thời gian bốn mùa dài đằng đẵng

“Đón nàng đi Ấm Sơn, chẳng phải nàng muốn gặp hắn hay sao?” Giáp Nhất biển sắc, ánh mắt tối màu, định kéo nàng lại

“Đừng qua đó!” “Ngươi không muốn đi với ta thì đừng ngăn cản ta.” Hạ Sơ Thất gian xảo né khỏi Giáp Nhất, chạy như bay về hướng Đông Phương Thanh Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.