Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 36




Edit: Tử Trúc

Beta: A Tử

Tiêu Tử Y càng thêm vểnh tai, chuyện muốn nghe chính là cái người thứ nhất nghe người kia nói thế sẽ có loại phản ứng gì.

“Xếp hàng muốn gặp ngươi? Ta thấy là e sợ tránh không kịp đi? Ngươi cho là ta rất thanh nhàn sao? Tới tìm ta nói những thứ mê sảng này.” Cái thanh âm dễ nghe ban đầu kia có hơi chút tức giận, nhưng vẫn kiềm chế nói.

“Ai nha nha, Lễ bộ tinh thiện mới nhậm chức Thanh Lại Tư đại nhân tức giận sao.” Thanh âm của Đàm Nguyệt Ly càng phát ra lớn lối. Tiêu Tử Y trong bụng càng thêm khẳng định cái Đàm Nguyệt Ly này nhất định là đồ vô sỉ, không biết dùng phương pháp gì lấy được lòng của Tiêu Trạm. Dù sao người sau là Hoàng thái tôn tương lai, thân phận này không phải chuyện đùa.

Ách, bất quá một chuỗi tên dài quan hàm vậy rốt cuộc là có ý gì? Tiêu Tử Y cũng không có nghe một chút thanh âm nào.

“Đàm Nguyệt Ly, thì ra là ngươi là châm chọc ta.” Người áo xanh mới vừa hơi giận, ngược lại cười khẽ nói một tiếng.

“Ai ai, tính một cái rồi, thật là mở miệng cười giỡn một chút cũng không được. Thấy ngươi là lão bằng hữu, ta còn hảo tâm nhắc nhở ngươi, hôm nay phải cẩn thận nha! Ngươi hôm nay sẽ rất xui xẻo.” Đàm Nguyệt Ly thần thần bí bí nói.

Vốn là muốn nhấc chân người áo xanh dừng bước lại, hơi nghi ngờ hỏi: “Ta hôm nay sẽ rất xui xẻo?”

“Là, căn cứ hôm nay trước khi ra cửa bổn Đại thiếu gia tâm huyết dâng trào mở một quẻ, ngươi hôm nay nhất định sẽ vô cùng xui xẻo. Không thì, là một ngày gần đây xui xẻo nhất.” Đàm Nguyệt Ly thở dài nói, nhưng làm sao nghe lại cảm thấy nhìn hắn có chút điệu bộ hả hê chờ xem kịch vui.

Người áo xanh kia trầm mặc một hồi, thở dài nói một hơi: “Không hay ho gì cả, ai biết ngươi hôm nay mở quẻ đúng hay không, ta đi trước.” Vừa dứt lời, Tiêu Tử Y liền thấy cái người đang mặc quan phục áo xanh kia chuyển qua con đường cây, không có đi vào trong bụi hoa.

“Uy uy! Lí Vân Thanh! Bao nhiêu người cầu xin quẻ bói của ta, ta đều khinh thường không chú ý, ngươi thật đúng là cho ta có mặt mũi Hmm!” Đàm Nguyệt Ly tức giận tới mức giơ chân, nhưng là cái Lí Vân Thanh kia đã sớm không thấy bóng dáng, cũng không biết đem những lời này của hắn nghe vào vài phần nào.

Tiêu Trạm lúc này thấy Đàm Nguyệt Ly ở một mình, cười kéo tay Tiêu Tử Y hướng phía trước đi tới. Tiêu Tử Y biết cuộc nói chuyện nàng mới vừa nghe được Tiêu Trạm tuyệt đối nghe không được , nhưng là nàng lại không thể ở lúc này mở miệng nói gì, chỉ có thể ở đáy lòng cho phân số ấn tượng của Đàm Nguyệt Ly mãnh liệt giảm xuống.

“Nguyệt Ly ca ca, tại sao lâu như thế cũng không đến thăm Trạm Nhi?” Tiêu Trạm một chút cũng không biết trong lòng Tiêu Tử Y đang suy nghĩ gì, cười hì hì hướng Đàm Nguyệt Ly nói.

Tiêu Tử Y vẹt ra cành hoa, ở phía sau hoa hải đường kiều diễm hiện ra một làn da trắng đạm thần tuấn nhan. Đàm Nguyệt Ly vóc người thon dài, thoạt nhìn chỉ có hai mươi, tóc dài không kềm chế được tùy tiện búi lên đỉnh đầu, bên tai còn có chút cho phép toái phát tán rơi, lại làm cho người một chút cũng không cảm giác được rất thất lễ. Hắn có một đôi mắt hoa đào hẹp dài câu hồn người, mâu sắc đảo mắt đang lúc phong cách cổ dạt dào, trong mắt giống như đêm tối thâm thúy sâu không thấy đáy, đang cười dài nhìn Tiêu Tử Y, phảng phất nhìn ra nàng nghe lén hắn và Lí Vân Thanh nói chuyện.

Ánh mắt của Tiêu Tử Y vừa cùng hắn đối lại, thường phục làm như không có việc gì phiêu di mở ra, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vừa đem Đàm Nguyệt Ly cho điểm vừa lén lút kéo cao mấy phần. Khụ, tha thứ nàng, dù sao nàng là hội viên hiệp hội trung thực.

Đàm Nguyệt Li cúi người xuống, đem Tiêu Trạm ôm vào trong ngực, cười dài nói: “Trạm Nhi, Nguyệt Ly ca ca gần đây bề bộn nhiều việc nha! Vắng vẻ tiểu Trạm Nhi rồi, thật là xin lỗi.” Một giọng nói dỗ tiểu hài đúng mực.

Tiêu Trạm ở trong khuỷu tay hắn đá thẳng chân, nhỏ giọng reo lên: “Thả ta xuống! Ta không phải là tiểu hài tử!”

Đàm Nguyệt Ly “Phì” một tiếng bật cười, ngay cả Tiêu Tử Y nghe được Tiêu Trạm nói lời này cũng cảm thấy buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.

“Hảo hảo, thả ngươi xuống. Nói đi, mang theo muội muội xinh đẹp tới đây gặp Nguyệt Ly ca ca, là có ý gì a?” Đàm Nguyệt Ly đem Tiêu Trạm thả lại trên mặt đất, điểm trán của hắn.

Tiêu Tử Y giống như là càng cúi đầu thẹn thùng, trong lòng lại đem Đàm Nguyệt Ly khinh bỉ muốn chết. Loại thủ đoạn tán gái lừa gạt thiếu nữ vị thành niên cấp thấp này lại có thể tiến hành, dụ dỗ nàng? Không có cửa đâu!

“Nguyệt Ly ca ca, ngươi giúp cô cô xem một chút, ta biết ngươi rất lợi hại mà!” Tiêu Trạm lôi Đàm Nguyệt Ly đi tới trước người Tiêu Tử Y, quay đầu nhìn về phía nàng cười hì hì nói: ” Cô cô, Nguyệt Ly ca ca xem tướng rất chuẩn nga! Hắn có thể nhìn ra Trạm Nhi mấy giờ rời giường luôn đó!”

Tiêu Tử Y nghe vậy thiếu chút nữa muốn dùng đầu đập đất, loại thần linh cấp bậc này lại cũng có thể còn sống trên đời? Không nhịn được muốn cười trộm, đầu của nàng lại càng giấu thấp.

“Trạm Nhi, ngươi muốn ta giúp nàng nhìn cái gì đấy?” Đàm Nguyệt Ly trên mặt nổi lên thần sắc thú vị, cười khẽ hỏi.

“Ta nghĩ để cho Nguyệt Ly ca ca giúp cô cô xem một chút, ở trong cung còn có người muốn đối với cô cô bất lợi hay không.” Tiêu Trạm hạ thấp thanh âm, nhưng là từng chữ từng chữ đều truyền tới trong tai hai người khác.

Tiêu Tử Y trong lòng dâng lên suy nghĩ phức tạp, Tiêu Trạm mới bốn tuổi a! Lại một mực vì nàng lo lắng.

Đàm Nguyệt Li nghe vậy cũng sửng sốt, ánh mắt rơi vào trên người cúi đầu không nói Tiêu Tử Y, kinh ngạc chắp tay làm lễ nói: “Nguyên lai là Trường Nhạc công chúa, Nguyệt Ly thất kính.”

Tiêu Tử Y lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý.

“Thất lễ, xin công chúa ngẩng đầu lên.”

Thanh âm của Đàm Nguyệt Li đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, khiến cho Tiêu Tử Y thoáng cái không thích ứng. Nhưng là nàng vẫn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp một chút cũng không lùi bước nhìn thẳng hắn.

Đàm Nguyệt Ly đầu tiên là đối với Tiêu Tử Y lớn mật có chút ngoài ý muốn, nhưng là chờ sau khi hắn nhìn kỹ tướng mạo của nàng, không khỏi thất kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.