Nhị Gia Nhà Ta

Chương 10




Băng bó xong xuôi ta mới phát hiện ra, bản thân đang ở trong Tử Vương phủ… còn Tử Thuần vẫn đứng bên cạnh mỉm cười dịu dàng nhìn ta.

Ta bày ra một bộ áy náy nói :

“ Xin lỗi, xin lỗi , làm ngươi chờ lâu rồi…”

“ Không sao, không sao! Thời gian còn dài” Tử Thuần rất rộng lượng xua tay, hắn nhìn ta ôn hòa nói “ Nàng đến đây tìm ta làm gì? Còn… đống tiền cược đó là sao? Ta nghe nói hình như nàng cược có phải nàng là thái tử phi hay là a hoàn…”

Ách! Mất mặt quá đi!

Ta mạnh mẽ lắc đầu, khẩn trương thanh minh :

“ Đúng là vậy! Nhưng tất cả đều có lý do! Ta muốn mời ngươi đi dạo phố, nhưng lại quên mang theo nhiều ngân lượng nên mới nghĩ ra cách này …” Vẫn biết hắn nguy hiểm, nhưng ta vẫn còn lạ lẫm với cổ đại, nên ra đường nhất định phải có người theo, võ công cũng phải giỏi! Lúc đầu ta cũng nghĩ rủ Thế Hiên, nhưng lại thôi. Hắn ta là thái tử, thời gian đâu làm ba cái chuyện này chứ!

“ Ha ha ha! Nàng thật là! Lẽ nào bổn vương lại nghèo đến mức phải để nàng lấy tiền ra đãi hay sao?” Hắn ôm bụng cười vô cùng sảng khoái.

“ Không… không phải… ta.. ừm… ta mời ngươi mà để ngươi lấy tiền túi thì không hay… “

Đám người quản gia và a hoàn từ bên ngoài len lén nhìn vào, cảm thấy vô cùng xúc động. Vương gia nhà bọn họ chính là rất ít cười, hầu như cả ngày khuôn mặt nhìn rất đáng sợ, từ lúc Hồng quý phi qua đời thì vương gia vẫn như vậy. Vì sao lần này lại cười sảng khoái như vậy nhỉ? Thái tử phi này thật không thể xem thường mà!

Sau khi giằng co qua lại một hồi, cuối cùng cũng quyết định, hắn luyện kiếm cho ta xem, còn ta lấy tiền đãi hắn xem như cảm tạ.

Tử Thuần dẫn ta ra hoa viên, nơi có sân rộng , thích hợp để luyện kiếm. Ta nằm lười trên chiếc ghế quý phi, hai bên có hai a hoàn cầm quạt quạt mát cho ta, còn ta thì vừa nằm hưởng thụ vừa nhìn mỹ nam ‘đội lốt thiên thần’ kia ra sức múa kiếm. Nhưng phải công nhận một điều là hắn múa rất đẹp . Động tác vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt , mềm mại và tự nhiên nhưng lại không cảm thấy có sát khí, nhưng rõ ràng Tiểu Đào nói, số lần thắng của hắn nhiều hơn Thế Hiên mà?

Nếu là vậy thì chắc chắn là hắn đang cố che giấu kiếm pháp thật rồi. Hừ, xem ra đã biết ta đến đây là có ý thăm dò chăng?

Ta quay sang nói nhỏ với a hoàn :

“ Ngươi đi mang cho ta một thanh kiếm đến đây, cái nào càng nhẹ càng tốt, có nghe chưa”

“ Dạ, nô tỳ lập tức đi lấy cho nương nương” A hoàn cúi người hành lễ một cái rồi rời đi.

Rất lâu sau kiếm cũng được mang lên, nhưng có lẽ Tử Thuần ở hơi xa một chút nên không thấy, vẫn rất miệt mài luyện kiếm.

Ta cầm lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve một cái rồi đột nhiên đứng bật dậy, cầm kiếm lao thẳng về phía Tử Thuần mà đâm liên tục. Hứ! Này thì bày đặt giấu giấu diếm diếm! Ta đâm chết ngươi!

 Hắn bị tiếng hét của a hoàn nên mới quay sang, còn không hiểu chuyện gì thì đã bị ta đâm kiếm tới, nhưng lại hụt, chỉ có thể cắt đi vài lọn tóc của hắn. Hầy, buồn ghê, vốn dĩ muốn đâm hắn một cái để mai hắn không đi thi được. Tuy làm thế có chút nguy hiểm, nhưng có Thế Hiên chống lưng, có Tử quốc chống lưng, ta chẳng cần gì phải kiêng kỵ!

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì ta lại đâm tiếp, hắn do là vừa phải đỡ kiếm của ta, vừa phải kiềm chế để không làm ta bị thương nên cơ hồ không có thời cơ để phản công, chỉ có thể chật vật đỡ kiếm của ta. Sau một hồi cuối cùng ta cũng mệt lử, kiếm cũng không còn linh hoạt như ban đầu mà uể oải, chậm dần.Nhân lúc đó, Âu Dương Tử Thuần dùng ngón tay đập nhẹ lên bàn tay ta làm ta đau quá nên thả kiếm xuống, lại như còn sợ ta làm gì tiếp nên cũng đè luôn ta ra cái bàn đá bên cạnh.

Sự lạnh lẽo của bàn đá đột ngột truyền lên lưng làm ta có chút không thích ứng, nhưng cũng không thể ngồi dậy, bởi vì hai bên đều là cánh tay rắn chắc của hắn, trước… trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Hà hà, cuối cùng cũng nổi giận rồi.

Ta nhếch miệng cười khiêu khích. 

Hắn đang cau mày thì đột nhiên giãn ra, mấy giây trước còn lạnh lùng như băng tản, thế mà bây giờ lại mỉm cười nhìn ta :

“ Ngọc Nhi, chẳng phải nàng muốn dùng mĩ nhân kế sao? Bây giờ thế nào lại đổi thành làm liều thế này? Không tốt, không tốt đâu”

Miệng ta cứng ngắc , không thể cười nổi . Hắn biết rồi sao? Hừ, muốn chơi bài ngửa à? Được thôi, ngửa thì ngửa, bà đây sợ đếch gì! Thế này có khi lại càng hay!

Ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hiện rõ sự quyến rũ , cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn thì thầm nói :

“ Ồ? Ngươi biết rồi sao? Ai da…” Ta đảo mắt, miệng khẽ chu lên vô cùng đáng yêu “ Thật chán quá đi ~~ Nhưng làm thế nào mà ngươi biết?”

“ Làm thế nào không quan trọng, quan trọng là, bổn vương đã biết rồi , như vậy nàng còn dám đến đây câu dẫn?” Hắn cong môi cười đến vô cùng yêu mị .Hầy, ta vẫn là thích nhìn hắn cười dịu dàng hơn, thế này… nhìn rất đáng sợ nha.

Ta cố gắng trấn an chính mình, cố nặn ra một nụ cười, ương ngạnh đáp lại hắn:

“ Sao lại không dám! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải xiêu lòng! Yêu đến nỗi vì ta mà mất bình tĩnh, mất tự chủ!”

“ Vậy thì bổn vương nhất định sẽ rửa mắt nhìn xem Thái tử phi làm được gì?”

“ Trước tiên ngươi hãy luyện công thật cho ta xem vài chiêu đi!”

“ Được, dù gì thì cho dù có phát hiện, nhị đệ cũng chẳng thể khắc phục”

Ta bĩu môi, cái gì mà không thể khắc phục, có ta ở đây cơ mà!

Mặc dù chơi bài ngửa, biết tâm tư của nhau, nhưng ta và hắn vẫn không ngại nói chuyện bình thường. Như thỏa thuận, hắn luyện kiếm cho ta xem, ta cùng hắn ra phố, mọi thu chi đều do ta trả!

Hắn thay y phục thành một thiếu gia bình thường rồi cùng ta đi ra phố. Bây giờ đang là sáng trưa sáng trật rồi nên đường phố đông nghịt người , xung quanh ồn ào náo nhiệt , còn có cả tiếng rao phố nhiệt tình nghe rất mát tai.

Ta đột nhiên nhìn thấy trước mặt có bà cụ bán rong kẹo hồ lô, liền sán lại mua cả chục cây, xem như vừa giúp đỡ vừa có cái ăn, ta lại còn tặng cụ ít bạc. Hồi ở hiện đại, ta không có nhiều tiền nên khi thấy người nghèo muốn giúp mà lại chẳng có tiền mà cho, đành phải cắn răng mà đi, đau lòng vô cùng ~~ Bây giờ thì khác rồi, ta cứ gặp người nghèo là cho tới bến!

Tử Thuần phe phẩy chiếc quạt , vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi ta :

“ Vì sao nàng đối với bọn họ lại tốt như vậy?”

Ta cạp một miếng kẹo hồ lô rồi quay sang giảng giải cho hắn với cái kiểu gọi là “trưởng bối” nói với “vãn bối” :

“ Những người nghèo này chẳng qua là không may mắn sinh ở gia đình nghèo nên không có điều kiện học hành nuôi dưỡng, mà những kẻ may mắn được sinh ra trong gia đình đế vương hay nhà giàu, được học hành đầy đủ, chính là để giúp đỡ đất nước ngày một phát triển văn minh, giúp đỡ dân nghèo. Bởi vì họ cũng như chúng ta, cũng là con người, cũng là người của nước ta, thế thì chẳng có lý gì mà ta lại mặc họ, bỏ rơi họ! Nếu ngươi là họ thì cảm thấy thế nào chứ! Lẽ nào ngươi không biết hay sao? Còn nữa, ngươi dù gì cũng được phong vương, ở tuổi này mà phong vương thì không dễ chút nào, vì thế nên, khi cần cũng có thể phân phát tiền lấy lòng dân đó!”

“ Phân phát sao?” Hắn ngạc nhiên nhìn ta.

“ Ách, đúng vậy! tiền thuế cũng phải giảm một chút, phát lương nhiều một chút, thấy tiền nhiều thì họ sẽ làm nhiều, làm nhiều thì doanh thu tốt, doanh thu tốt thì sẽ hạn chế lại số người nghèo và ngân khố cũng tăng! Đúng không nào? Cứ tung ra một số tiền nhỏ rồi lại thu về một số tiền lớn, chẳng phải là rất tốt sao!” Ta nhún nhún vai , xong lại tự hào cười “ Hì hì, trong hai cách vừa rồi thì cách thứ 2 Hiên đã thực hiện, nhưng cách thứ nhất thì không thể… bởi vì hắn chẳng có thời gian~ thật tiếc quá!”

Cứ nhìn thấy những người nghèo là ta không chịu được, mặc kệ Tử Thuần có ý tạo phản hay không, chỉ cần hắn nghe rồi tiếp thu, phân phát tiền cho dân nghèo để họ có cái ăn cái mặc là được rồi, sau này có khi ta lại nương tay, cho hắn chết nhẹ nhàng một chút! Hô hô hô!

Ta thấy hắn cứ nhíu mày suy tư nghĩ ngợi đến mức năm cây kẹo hồ lô trên tay chực rớt xuống, ta vội vàng giật lại , hoảng hốt nói :

“ Này nha! Ta là nhờ ngươi cầm thôi, chứ không phải của ngươi! Vì thế đừng có lơ là như vậy!”

Hắn giật mình sau đó áy náy nhìn ta :

“ Đã đắc tội rồi”

Ta lắc lắc đầu tỏ ý không sao rồi lại tiếp tục đi. Lần đi này thu được rất nhiều thứ, ta còn mua hẳn cả một con mèo Ba Tư của thương nhân. Mèo này bấy giờ rất hiếm nên giá cả rất đắt, đắt đến nỗi tiền ta mang theo cũng không đủ, đành phải mượn thêm mấy trăm lượng bạc của Tử Thuần mới mua đủ. Nhưng đúng là tiền nào của nấy, con mèo đẹp không chịu nổi! Lông của nó vừa mềm mại vừa trắng như tuyết, cái mũi màu hồng nhỏ xíu, cả cái tai nữa ~~ Ai ui, thật đáng yêu quá đi aaa

Ta cứ áp má mình vào má của con mèo, dụi dụi đến mức lưu luyến không muốn rời, lại còn giơ ra trước mặt Âu Dương Tử Thuần khoe khoang làm hắn phì cười, lấy quạt gõ nhẹ lên đầu ta, cúi xuống nhỏ giọng nói :

“ Về nhà rồi làm gì thì làm, đang ở ngoài đường …”

Hắn còn chưa có nói xong, đúng lúc con mèo lại đang quay mông về phía hắn, rất chuẩn xác dùng đuôi đập một cái “bốp” vào khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Khóe môi hắn giật giật không nói nên lời, mèo con dường như cảm nhận được có điều không ổn, liền quay lại về phía hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội rất đáng yêu, lại còn nịnh nọt liếm vài cái vào mặt hắn…..

Hu hu, mèo con của ta, sao mi ngu quá vậy! Không thấy hắn đang giận sao…. thế nào lại liếm mặt thế này.

Ta loay hoay, định ôm con mèo vào lòng để bảo vệ nhưng lại không nhanh bằng hắn, chớp mắt một cái, bàn tay thon dài trắng muốt của hắn đã tóm được con mèo xách lên, nghiên cứu một lúc rồi nghiêm túc nhìn ta nói :

“ Lông con mèo này rất mượt, rất trắng, chi bằng lột ra làm áo choàng được đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.