Nhị Gia Nhà Ta

Chương 1




* Chap này mọi người thông cảm a, Ngọc nhi không phải người trong nghề, nấu ăn là đại sở đoản, mỗi lần vào bếp đều bị đuổi, nên công thức, cũng như cách làm bánh chỉ là chém, mong mọi người thông cảm a ~~

Dùng bữa tối xong, cung nữ lại mang lên một đĩa bánh phù dung rất ngon, mà ta là một tín đồ của bánh kẹo, cho nên không ngần ngại mà ăn cùng một lúc hết sạch sáu cái liên tiếp dọa hoàng hậu nương nương một phen khiếp vía, Tiểu Đào và cung nữ cũng khiếp vía. Chỉ có Âu Dương Thế Hiên vẫn thái độ dửng dưng , nhàn nhạt uống trà.

Ta thực sự có chút khó hiểu, vì sao tên này lúc nào cũng cứ uống trà như vậy? Phải chăng trà có gì đó rất ngon? Rất cuốn hút và có khả năng gây nghiện sao?Khi ta trở về Đông cung,hỏi câu đó với Tiểu Đào, Tiểu Đào mới chống nạnh, ra dáng trưởng bối dù nhỏ hơn ta tận hai tuổi, hắng giọng :“ Thái tử điện hạ vốn là người luôn luôn coi trọng quốc gia đại sự, hàng ngày phải phê duyệt rất nhiều công văn, đương nhiên là cần phải tỉnh táo! Mà trà đặc sẽ khiến người ta rất khó ngủ, nên được xem là một loại dược hỗ trợ việc thức đêm duyệt tấu chương”Nói vậy, làm thái tử hẳn là phải nhiều đêm không ngủ. Hèn gì lúc nào ta cũng thấy tên thái tử Thế Hiên kia nhắm mắt dưỡng thần, hóa ra là vì không có đủ thời gian để ngủ. Cứ nghĩ đến điều đó là ta lại cảm thấy thương hắn, trong lòng không hiểu sao lại xót xa vô cùng.Cả đêm ta cứ trăn trở không thể ngủ được, không biết giờ này hắn có đi nghỉ chưa nhỉ? Nghe nói hoàng thượng cũng đã tắt đèn đi ngủ rồi, còn hắn thì sao? Ta có nên đi xem một chút? Dù gì, ta trên danh nghĩa cũng là thái tử phi của hắn, là thê tử của hắn….Đúng vậy, ta tốt xấu gì cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, đương nhiên cũng phải có nghĩa vụ chăm sóc hắn, cái này cũng tạm coi là luyện tập trước, để sau này gặp được người mình yêu, năn nỉ hắn hưu ta rồi gả cho người đó, khi ấy sẽ chẳng còn bỡ ngỡ gì nữa.Nghĩ thế, ta liền ngồi dậy, khoác lên người áo choàng lông cáo ấm áp rồi mới chịu bước ra ngoài, đến thẳng thư phòng của hắn.Vừa đến thư phòng của hắn, đã thấy một cung nữ lanh lợi tay mang một khay thức ăn nhẹ cho hắn, ta đi tới chặn đường, cung nữ vừa nhìn thấy ta, hoảng hốt định quỳ xuống hành lễ thì bị ta giữ lại, ta ‘suỵt’ một tiếng, ám chỉ nàng ta im lặng, sau đó mới khẽ thì thầm:“ Này, món ăn này là thái tử muốn ăn sao?”Thực ra cũng chẳng có gì to tát, đó cũng là mấy cái bánh ngọt . Xem ra, hắn cũng rất giống ta.Suy nghĩ một lát, ta lại xoay người rời khỏi Đông cung, một đường cước bộ đến thẳng thiện phòng.Ở đây chưa có lò nướng, nên có lẽ cũng chưa biết làm bánh cake cup. Ta là một tín đồ của bánh kẹo, thì đương nhiên tay nghề cũng chẳng phải vừa. Vứt áo choàng sang một bên, ta xắn tay áo lên, chạy loạn khắp thiện phòng tìm nguyên liệu.Cũng may , tuy không có lò nướng nhưng ít nhất cũng đủ nguyên liệu để làm dù vẫn thiếu một vài thứ, nhưng ta cũng có thể thay thế được.Mắt ta sáng như sao, hì hục đập trứng, cho thêm mấy thứ linh tinh lỉnh kỉnh vào, ra sức khuấy đều, sau khi thấy bột đã đặc lại, mới lấy cái vỉ ra. Nhìn thấy cái vỉ liền mừng ra mặt, cũng may là khoảng cách giữa những cái ô của cái vỉ này nhỏ nên có thể nướng được, đảm bảo bột sẽ không rơi xuống.Nhưng đến phần củi lửa thì vô cùng khổ sở, ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nhóm được lửa, sau đó lại phải ngồi nướng bánh.Do thiếu nhiều nguyên liệu, lại thêm điều kiện không tốt, nên bánh không được hoàn hảo cho lắm. Nhưng cũng không tệ, so với mấy loại bánh phù dung kia còn ngon hơn nhiều!Gọi là bánh cake cup nhưng thật ra hình dạng cũng giống như bánh cookie, lại thô hơn một tí, cứng hơn một tí. Nhìn sắc trời , ta nghĩ cũng đã gần nửa đêm , trong lòng thầm lo lắng không biết tên thái tử đó đã ngủ chưa, nên vội vội vàng vàng đặt bánh lên đĩa, ba chân bốn cẳng chạy tới Đông cung, vội đến mức quên cả áo choàng, mà trên người ta y phục mỏng manh, gió đêm se lạnh, ài… kiểu này bệnh là cái chắc rồi đây! Số ta thật quá đáng thương…Nhưng cũng chưa đến nỗi nào, ít ra Thế Hiên vẫn còn chưa ngủ. Thấy ta y phục mỏng manh, sắc xuân có hơi lộ ra một tí, nên vội hành lễ rồi lặng lẽ lui đi, ta định tiến thẳng vào trong thì bị một luồng kình phong đẩy ra , tiếp đó là một thanh âm vô cùng lạnh lùng vang lên:“ Ngươi , ả tiện nhân này, nửa đêm đến thư phòng của bổn thái tử làm gì?”“ Ta thấy ngươi làm việc mệt mỏi, nên làm chút bánh mang tới cho ngươi” Ta có chút bực bội, giọng nói hơi giống như là quát .“ Hừ? Làm bánh? Nửa đêm xuống bếp làm bánh, ngươi như vậy chẳng phải mờ ám lắm sao? Không ở trong tẩm cung ngủ lại chạy xuống bếp làm bánh, ai biết được ngươi có bỏ gì trong bánh hay không!”

Cái tên hỗn đản này, ta đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể làm được đĩa bánh này, vậy mà hắn cứ nhiên nhẫn tâm nói những lời như vậy!“ Ngươi không ăn thì thôi, cớ sao lại nói những lời khó nghe như vậy! Làm bánh lúc nửa đêm thì như thế nào! Con người ngươi ghét nữ nhân thì có ghét, ta có chạm vào ngươi đâu! Còn chuyện gả cho ngươi, đều là bất đắc dĩ , ngươi có nghĩ đến điều đó chưa!”Ta nói một lèo, mặt đỏ lên , sau đó dúi thẳng đĩa bánh cho tên thị vệ, một đường đi thẳng về tẩm cung. Tên chết tiệt hắn, đúng là cái đồ vô ơn ! Nguyên lai là không xứng với tấm lòng của ta! Nếu vậy, ta cũng chẳng thèm quan tâm hắn làm gì, hắn mệt hắn đói kệ hắn!Âu Dương Thế Hiên ở trong phòng vô cùng bất ngờ, nữ tử này lần trước hắn gặp , rõ ràng là run như cầy sấy, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn, sao lần này đột nhiên lại mạnh miệng như vậy, còn làm bánh cho hắn?Còn chưa kịp định thần thì hắn đã nghe loáng thoáng thấy mấy tên thị vệ ngoài kia đang tò mò về đĩa bánh, kẻ tung người hứng nói vô cùng náo nhiệt :“ Này, ngươi xem, thái tử phi thật khéo tay, lại sáng tạo thật! Bánh nhìn lạ quá, hình dáng cũng lạ… ta cả đời này thực đúng là chưa gặp qua”“ Lẽ nào là bánh của Hương quốc à?”

“ Bậy bạ, phụ thân ta lúc trước sang Hương quốc một chuyến, nào có thấy loại bánh này!”“ Thơm quá…”Mày kiếm khẽ nhíu, bánh lạ chưa gặp qua à? Không kìm được tò mò, hắn chậm rãi đẩy ghế đứng dậy, thong thả bước ra ngoài, mấy tên thị vệ vừa thấy hắn đã im bặt, cúi đầu hô một tiếng thái tử gia, định lui đi thì hắn ngăn lại:“ Khoan đã!”Bọn thị vệ ngoan ngoãn quay về chỗ cũ, chẳng dám động đậy. Thế Hiên bước tới, nhìn chằm chằm vào đĩa bánh, mày kiếm lại nhíu sâu hơn, bánh này, quả thực là hắn chưa từng gặp qua. Mùi thơm cũng rất được , vừa ngọt ngào vừa cuốn hút.Cuối cùng hắn cũng không kìm được mà nhấc tay lên, ngón tay thon dài cầm lấy một cái bánh lên, cắn thử một miếng. Vừa mới cho vào miệng, vị ngọt dịu đã truyền đến đầu lưỡi, bánh không quá cứng cũng không quá mềm, độ ngọt vừa phải, quả thực là rất ngon!Hắn nuốt bánh xuống, sau đó lại đỡ lấy cái đĩa từ tay thị vệ, xoay người trở vào phòng, đương nhiên cũng chẳng quên dặn dò :“ Chuyện đêm nay, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Phàm là kẻ nào nói ra, bổn thái tử đích thân chém kẻ đó làm tám khúc!”Bọn thị vệ lạnh toát cả sống lưng, vâng dạ răm rắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.