Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 6: 6: Hoàn




“Em mới không cần.” Tiếu Nhiễm lập tức từ chối.

Cô không muốn sống liên tục dưới cánh chim của Cố Mạc, làm công chúa mãi không lớn.

Đại học Q, xa ngàn dặm.

Cô tin tưởng ở nơi đó, cô có thể trở nên kiên cường độc lập giống như anh họ Trác Liệt.

Bởi vì mất đi quá nhiều, cho nên cô không thể không tin có được.

Chỉ có đầy đủ độc lập, cô mới có thể không úy kỵ mà mất đi.

Cố Mạc giống như nhìn thấu tâm tư của Tiếu Nhiễm, không nói gì, chỉ là vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tiếu Nhiễm: “Em vui vẻ là được rồi.”

Tiếu Nhiễm cười cười.

“Anh cả, có em cùng Tiếu Nhiễm, sẽ không có chuyện gì.” Vương Giai Tuệ hào sảng nói.

“Cảm ơn.” Tuy Cố Mạc cười, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.

Cho dù có Vương Giai Tuệ ở đây, anh cũng lo lắng cô một mình ở nơi thành thị xa lạ.

Giai Tuệ và Tiếu Nhiễm cũng không học cùng trường, lúc đêm tối cô gặp ác mộng, ai sẽ ở bên cô.

Cố Nhiên không làm sao nhấp môi mỏng.

Xem ra anh phải làm người ở giữa bốn năm rồi.

“Giai Tuệ, em tốt nghiệp xong rồi quay về thành phố A đi.” Cố Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.

“Anh sợ em đi không trở lại.” Vương Giai Tuệ cười khẽ hỏi.

Cố Nhiên bi thương nói: “Anh sợ em không cần anh, anh sẽ đau lòng mà chết.”

“Yên tâm, em sẽ không dễ dàng thay đổi lòng dạ, trừ khi anh bên ngoài... ” Vương Giai Tuệ cầm quả đấm, tràn ngập uy hiếp nhìn Cố Nhiên.

“Anh đảm bảo thành thành thật thật, thủ thân như ngọc.” Cố Nhiên giơ tay lên thề.

Tiếu Nhiễm bị đùa nở nụ cười: “Hai người có thể về nhà mà thề, người xem lại đỏ mắt ghen tỵ.”

“Giai Tuệ.” Cố Mạc mở miệng: “Mạc Y vĩnh viễn bỏ trống một chức vị cho em.”

“Cảm ơn anh, em sẽ trở về.” Vương Giai Tuệ vui vẻ cười.

Cô đồng ts với Cố Mạc sau khi tốt nghiệp sẽ đến làm việc ở Mạc Y, thì cũng sẽ thực hiện.

Lại nói thành phố A vẫn còn có một Cố Nhiên, cô làm sao có thể không trở lại.

Cố Mạc nâng chén rượu với Vương Giai Tuệ.

Tiếu Nhiễm chống cằm, có chút ghen tỵ nói: “Giai Tuệ, hai ta đổi chuyên ngành đi, cậu chưa đến trường đã có nơi làm việc rồi. Mình thì ngay cả một tương lai mơ mộng cũng không thấy.”

“Cậu còn sợ không tìm được công việc.” Vương Giai Tuệ cười ngã vào trong lòng Cố Nhiên: “Tiếu Nhiễm, không muốn nói đùa rồi. Chờ cậu tốt nghiệp, chỉ cần Cố tổng ngoắc tay, lập tức sẽ có quá nhiều bệnh viện muốn đoạt lấy cậu.”

“Mình còn tưởng là anh ấy ngoắc tay, liền có không ít phụ nữ muốn đoạt lấy giường.” Tiếu Nhiễm bị Vương Giai Tuệ đùa cười, le lưỡi với cô.

Cố Mạc bất đắc dĩ chu miệng: “Em cũng nên tin tưởng anh.”

“Thành phố B có nhiều bệnh viện nổi tiếng nhất trong cả nước. Có thể em sẽ ở lại đó.” Tiếu Nhiễm đột nhiên nghiêm mặt nói.

Cố Mạc lập tức nhíu mày: “Không được, em ở lại thành phố B thì anh làm sao bây giờ.”

“Có liên quan gì đến em.” Tiếu Nhiễm cười nói.

Cố Mạc khẩn trương liếm môi: “Nha đầu, anh có thể để cho em đi, nhưng em không thể cứ mãi rời xa anh như thế.”

“Em chưa nói sau khi tốt nghiệp sẽ gả cho anh.” Tiếu Nhiễm hếch miệng nhỏ, kiêu ngạo trả lời.

“Nha đầu, em vẫn không tin anh yêu em.” Cố Mạc thất bại nhìn Tiếu Nhiễm, có một loại cảm giác vô lực.

“Bà cô nhỏ, em đừng giày vò anh ấy nữa.” Cố Nhiên khẩn trương ngoắc tay với Tiếu Nhiễm, chắp tay thi lễ: “Hai người nhanh hòa hảo đi, suốt ngày đau lòng rồi.”

“Có quan hệ gì với anh đâu.” Tiếu Nhiễm hì hì nở nụ cười một tiếng.

“Anh gấp đến độ... ” Cố Nhiên khoa trương cười nói: “Không chỉ anh gấp, anh ấy cũng gấp, ba mẹ anh cũng gấp, bà nội càng gấp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.