Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 40




Hai tai Nhạc Thính Phong hơi nóng lên, tiểu nha đầu này, chắc là đã phát hiện rồi.

Qua một lúc, Thanh Ti nói: "Anh Thính Phong, tai anh đỏ lên rồi.”

Nói xong, cô bé còn giơ tay sờ thử một cái. Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy tai càng nóng hơn. Cậu cắn răng nói: "Không phải đỏ, đó là vì trời hơi nóng… Em đừng sờ lung tung.”

Thanh Ti thu tay lại: "Đúng là rất nóng.”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật một cái, tiểu nha đầu này, nhất định là cô bé cố ý.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Nhạc Thính Phong thở phào một hơi dài, cậu cảm thấy hôm nay đúng là rất mệt.

Vừa vào cửa, Thanh Ti đã mở miệng nói: "Ba mẹ, ông ngoại bà ngoại, chúng cháu trở về rồi.”

Nhạc Thính Phong đi phía sau cô bé, bước vào.

Nhiếp Thu Sính vẫy tay bảo chúng đến ngồi xuống. Cô hỏi Thanh Ti: "Ngồi xe đạp với anh Thính Phong có vui không?”

Thanh Ti gật đầu: "Vui ạ, anh Thính Phong còn chở con dạo một vòng quanh công viên nữa.”

Nhiếp Thu Sính mỉm cười, nhíu mày nhìn Du Dực một cái, nhìn đi, người ta một đứa bé cũng biết đưa Thanh Ti đi dạo công viên, con nít bây giờ cũng lãng mạn thế đấy.

Cô khen ngợi nói: "Thính Phong thật thông minh, chỉ đi một lần mà con đã nhớ đường hết rồi.”

"Cũng không phải con thông minh, là do đường dễ đi, cứ đi thẳng về thẳng, không phải rẽ nhiều đường.”

Nhiếp Thu Sính sờ sờ đầu Thanh Ti, cười nói: "Đây không phải vấn đề đường dễ hay không. Lúc dì đến đây, đi bốn năm lần mới miễn cưỡng nhớ được một chút. Dì còn nhớ lần thứ hai đến đây, ra ngoài đi dạo, dì và Thanh Ti còn lạc đường nữa.”

Thanh Ti gật đầu: "Đúng rồi đúng rồi, lần đó em và mẹ đi vòng quanh hết mấy vòng, suýt nữa không tìm thấy đường về rồi, vẫn may là có ba đi đón hai mẹ con em.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Chắc là do phương hướng của cháu khá tốt thôi... ”

Du Dực ngồi một bên bĩu môi, xì, chẳng phải chỉ là nhớ đường về thôi sao. Tiểu tử thối, sáng mai ta sẽ cho nhóc biết tay.

Nhiếp Thu Sính rất hiểu Du Dực. Sắc mặt anh vừa thay đổi, cô đã đoán được đại khái anh đang muốn làm gì rồi.

Cô len lén cấu vào chân Du Dực một cái.

Du Dực hoàn hồn, gượng cười một cái. Tuy không nói gì thêm nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái lắm.

Nhiếp Thu Sính bảo Thanh Ti và Nhạc Thính Phong lên lầu thay quần áo trước, rồi xuống nhà ăn trái cây.

Hai đứa nhỏ vừa lên lầu, Nhiếp Thu Sính nhẹ giọng nói: "Du Dực, em nói cho anh biết, em rất thích Thính Phong. Anh tuyệt đối đừng giở trò gì với thằng bé, có biết không?”

Du Dực ôm lấy cô: "Được, biết rồi, nhưng, em không được thích nó hơn anh. Bằng không… Anh sẽ không vui đâu.”

Nhiếp Thu Sính lắc đầu, vuốt ve bàn tay anh: "Vâng vâng, biết rồi, đã lớn như vậy rồi, còn nhỏ mọn như vậy nữa.”

"Chuyện đối đãi với bà xã và con gái, người đàn ông rộng lượng đều chẳng có kết cục tốt.” Du Dực nói cực kỳ nghiêm túc, anh cảm thấy câu nói này đúng là triết lý.

Buổi tối, lúc ăn cơm, cuối cùng điện thoại trong nhà cũng reo lên, là Tô Ngưng Mi gọi đến.

Cô nói chuyện với Nhiếp Thu Sính một hồi, đợi đến lúc con trai nghe máy, chỉ nói chưa đến 5 phút đã cúp máy, tốc độ đó đúng là quá nhanh rồi.

Ăn cơm tối xong, Du Dực cứ nằng nặc kéo Nhạc Thính Phong ra ngoài, nói là đi tản bộ cho tiêu cơm. Thanh Ti muốn đi cùng, nhưng Du Dực không cho.

Trước khi ra ngoài, Nhiếp Thu Sính lo lắng Du Dực làm gì Nhạc Thính Phong, vẻ mặt đầy uy hiếp nhìn anh, "Ông xã, về sớm nhé.”

Sau khi ra ngoài, Du Dực liền vứt lời dặn dò của bà xã sang một bên, cứ kéo Nhạc Thính Phong chạy buổi tối: "Chú thấy cháu quá yếu, sau này xảy ra chuyện, sao có thể bảo vệ Thanh Ti được?”

Nhạc Thính Phong khoanh hai tay không cử động, nói một câu: "Chú, chú thật sự rất ấu trĩ. Dì Tiểu Ái chưa từng nói với chú thế sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.