Nhảy, Nhảy, Nhảy

Chương 45: 45: Là Cô Mình Đang Nằm Mơ Sao




Đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu nhìn thấy Lâm Thiển ngẩng đầu lên, cũng là lần thứ nhất hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, anh rõ ràng xem những vết thương trên mặt cô, bên trái xương gò má cùng khóe miệng đều sưng, mắt trái bởi vì xương gò má sưng to mà có chút không mở ra được, khó trách cô một mực cúi đầu, và chỉ để lộ má phải.

"Cha, đàn ông dám làm thì dám chịu, đay là trọng trách tối thiểu nhất, con là một quân nhân, lại càng phải tận lực chịu trách nhiệm của mình. Đây cũng là tấm gương tốt cha dạy dỗ con, cha mẹ không thể bởi vì cha mẹ Lâm Thiển ly hôn mà đối với cô ấy có thành kiến được."

"Con...."Cố Nguyên không thể bác bỏ lời con trai của mình.

"Cha, nơi này không ai muốn đối nghịch hoặc là hờn dỗi, cha mẹ muốn gặp, con liền mang cô ấy về cho 2 người gặp, chứ không phải để trưng cầu ý kiến của 2 người, mà là cho 2 người một cái công đạo. 2 người thích thì tốt, không thích cũng được, người là con chọn, con thích là được rồi."

"Ta liền hẹn Chính Lưu nói về việc con điều hành có vấn đề" Cố Nguyên uy hiếp nói.

Cố Thành Kiêu trầm mặc một chút, hít sâu một hơi, nặng nề nói "Vậy thì thật là tốt, con đã viết xong đơn xin được đi Châu Phi, liền xin nhờ cha trước cùng Lưu Tư lệnh chào hỏi."

"Con....."Cố Nguyên tức giận "Con nghĩ hi sinh thân mình, không dễ dàng vậy đâu!"

"Chuyện đó tùy 2 người, tụi con muốn đi ăn cơm, cúp máy trước."

Nói xong, Cố Thành Kiêu trực tiếp cúp điện thoại, rồi quay đầu cho Lâm Thiển một ánh mắt an tâm, giọng có chút ôn nhu "Yên tâm đi, chuyện này có gì tôi chịu trách nhiệm."

Một khắc này, đôi mắt Lâm Thiển đung đưa như nước mùa thu, nội tâm cô cảm động vô cùng, ấm áp, có loại xúc động muốn khóc.

Chưa từng có ai đối xử với cô như vầy.....


Lâm gia

Lâm Bồi cùng Chu Mạn Ngọc ngồi chờ trong lo lắng, chờ đợi từ câu trả lời của gia đình bên kia, điện thoại lại reo lên, Lâm Bồi nhanh chóng nhận, nghe xong đầu dây bên kia nói, cả người hắn đều không tốt.

"Vâng, vâng, tôi biết rồi" Hắn run rẩy cúp điện thoại.

Chu Mạn Ngọc ở một bên chờ lòng nóng như lửa đốt "Sao rồi, Cố lão Tư lệnh nói gì?"

Lâm Bồi lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh "Cố lão Tư lệnh nói chuyện này phải giữ bí mật, không ai được phép nói ra, nếu không thì giết hết."

"......."Chu Mạn Ngọc chỉ thấy mắt tối sầm lại, từ từ ngã xuống đất.

"Vợ, vợ, đừng dọa ta sợ" Lâm Bồi ngồi xuống đỡ vợ mình dậy.

Chu Mạn Ngọc nức nở "Xong, lần này xong thiệt rồi, Lâm gia chúng ta coi như xong, Lâm Thiển con bé kia chắc chắn sẽ trả thù chúng ta, cô ta leo lên Cố Thành Kiêu Đại tôn thần này, còn không phải đem chúng ta giết hết hay sao?!"

Vào lúc này, vẫn là Lâm Bồi lí trí "Tốt xấu gì chúng ta vẫn còn giao tình với Cố lão Tư lệnh, con bé kia không dám làm loạn, với lại tính tình con bé đó không tốt, không chừng chơi mấy tháng Cố đại thiếu cũng chán nó, đây chẳng phải lo gia đình chúng ta phải giữ bí mật đấy sao, chắc Cố gia bên kia cũng không thích con bé đó."

"Nhưng bọn họ chẳng phải đã đăng kí kết hôn?!"

"Thế đã làm sao, kết hôn được thì cũng có thể ly hôn."

Chu Mạn Ngọc nghe chồng mình nói vậy, tâm cũng bình tĩnh hơn không ít "Chỉ mong vậy....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.