Nhảy, Nhảy, Nhảy

Chương 43: 43: Thật Là Đói




Diếp Thiến lúc này sắc mặt ảm đảm, ngực bị đè nén không thôi, hỏi "Cô gái, cha mẹ con đều đồng ý?"

Cố Thành Kiêu không vội vàng nói "Người nhà của cô ấy không có ý kiến, a mà đúng rồi, người nhà của cô ấy cha chắc hẳn biết, Lâm Bồi, trước kia đã từng giúp người."

Cố Nguyên nghĩ ngợi, vậy cũng là chiến hữu cũ năm xưa "Con gái Lâm Bồi?"

Lâm Thiển háo hức trả lời, nhưng coi sắc mặt của Cố Thành Kiêu, cũng không muốn cô lắm miệng, cô cũng không dám nói.

Cố Thành Kiêu kéo cô đứng dậy "Cha mẹ, hai người cũng đã nhìn thấy, chúng con sẽ không ăn cơn, đi."

"Con.....cái thái độ gì vậy?"

"Cố Thành Kiêu, con quay trở lại cho ta."

Mặc kệ lão già giận giữ gầm thét, Cố Thành Kiêu kéo Lâm Thiển như con gà yếu ớt nhanh chóng rời đi, có thể đi lúc bảy giờ tuyệt dối không ở lại đến bảy giờ một phút.

Từ cửa vào đến cổng ngoài vỏn vẹn chừng mười phút, toàn bộ quá trình này Lâm Thiển đang trong mộng.

Màn đêm bao phủ, Lâm Thiển không thấy rõ ràng Cố gia, lại thấy rõ sắc mặc của vợ chồng Cố gia, bọn họ đối với cô rất không hài lòng.

Sẽ hài lòng, mới là lạ.

"Cái kia..." Cô thật không biết phải gọi anh là gì "Chuyện này xong chưa, hay chưa xong?"

"Giấy đều đã nhận, còn có thể thay đổi sao? Yên tâm đi, chuyện của tôi tôi có thể làm chủ."

"Tại sao lại là tôi?"

Dưới ánh trăng sáng, Lâm Thiển quay qua nhìn anh, lại như cũ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, buông xuống đôi mắt còn đầy vẻ nghi hoặc, so với ánh trăng kia càng làm cho người ta say mê.

Thẳng đến nhiều năm sau này, Cố Thành Kiêu vẫn không quên sự thận trọng của câu hỏi đầu tiên của Lâm Thiển, anh nghĩ lúc đó cô quá bất lực yếu đuối, cứ thế tùy tiện bắt được một cọng rơm rạ, đều muốn chăm chú níu lại, sợ mất đi khả năng cầu xin cơ hội.

Cố Thành Kiêu không trả lời nàng, mặc dù anh bị hạ xuân dược, nhưng hắn không thể phủ nhận lập tức ý loạn tình mê, cũng không thể phủ nhận đã xâm chiếm cô, chuyện này như tấm màn che, che kín giới hạn đạo đức của anh, anh không muốn đề cập với ai chuyện này.

Đầu thu ban đêm, gió mang theo vài phần mát lạnh phơ phất thổi tới.

Gió mát, cộng với ánh mắt lạnh của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển cảm thấy có chút lạnh, cô đem hai tay ôm chặt trước ngực.

Cố Thành Kiêu lặng lẽ thả chậm cước bộ, Lâm Thiển không phát hiện rằng hai người bọn họ đi thành sánh vai.

Đột nhiên, trên vai có thêm một chiếc áo khoác, áo khoác quân đội lớn, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xa lạ.

Lâm Thiển lắc thân thể một cái, luống cuống muốn mang áo khoác lấy xuống "Không muốn không muốn, anh mặc đi".

Trong mắt của cô, quân trang là thánh vật, cho cô mặc là chà đạp quân trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.