Nhảy, Nhảy, Nhảy

Chương 22: 22: Cô Thật Đúng Là Một Người Đàn Bà Hư Hỏng!




“Người tham gia khác?”

Phương Nhiên giật mình, ài, người tham gia khác cũng xuất hiện sao?

Ngay lúc hắn đang thắc mắc, những bàn khác trong sảnh uống trà rộng rãi cũng lấp loé sáng lên.

Xuất hiện đầu tiên là một đôi nam nữ, toàn thân đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, khi nhìn đến đồng đội của mình, trong chớp mắt tức thì hiểu ngay đây là một tràng cảnh tổ đội, hai người không hẹn mà cùng mở ra giao diện hệ thống, bắt đầu xem xét tin tức.

Ngay sau đó lại ba luồng ánh sáng hiện lên, trên cái bàn xa xa xuất hiện ba bóng người, bọn họ mặc y phục khác nhau, nhưng phần lớn đều che giấu trong quần áo tối màu như ban đêm.

“Moá, lão đệ, dường như kẻ mới tới không phải người tốt à!”

Mạnh Lãng nghiêm túc nói, bắt chước đôi nam nữ mặc âu phục xuất hiện đầu tiên, cố gắng cũng bày ra khí thế tương tự.

Trời tối thui mà con đeo kính râm, chắc hẳn đối phương không phải là hạng người bình thường.

"Ừm ừ, lão ca, lời này có lý."

Phương Nhiên cũng khẽ gật đầu nói, rồi học theo Mạnh Lãng, khoanh hai tay trước mặt, cố gắng ra vẻ "mình rất thâm trầm, rất khôn ngoan".

Linh yên lặng nhìn xem hai con hàng này lại tự biên tự diễn.

Thế rồi ánh sáng liên tục loé lên, ở vị trí gần bàn của cặp đôi mặc âu phục tới đầu tiên, một đôi nam nữ khác cũng xuất hiện.

Cô gái quấn khăn ủ tóc, trên mặt đắp mặt nạ, mặc một bộ váy công sở, hai tay còn lơ lửng trên không trung, như thể đang gõ bàn phím.

Thế rồi, chuyện đương nhiên là nàng gõ vào trên mặt bàn.

"Cạch..."

Ngẩn ra một giây, rồi giống như đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nàng ngước mắt nhìn người đồng đội của mình, khẩu trang đen nhánh, áo khoác màu đen che kín mít, Đường đao bên hông thẳng tắp tới mặt sàn đá cẩm thạch.

Cách ăn mặc quen thuộc tới nổi trong chớp mắt Phương Nhiên phải quay mặt qua!

Móa! Đây không phải.... Ách.... Vậy ai a!!!!

“Lão đệ, cậu sao thế, cậu đang nhìn gì vậy?”

Mạnh Lãng hạ giọng cố gắng không ảnh hưởng tới bầu không khí nghiêm túc, gã hỏi.

“Ừm, lão ca, anh không cảm thấy... Emmm.... Cảnh ban đêm thật đẹp à?”

Phương Nhiên nghiêm trang nói.

Mạnh Lãng: "..."

Cảnh ban đêm có đẹp hay không tôi không biết, nhưng cậu rất ngu ngốc.

“Chị Hoa Lăng, tôi nhớ không lầm, bên ngoài bây giờ hẳn là đang giờ làm việc đi.”

Bên bàn bên kia, Túc Quần nhìn xem Hoa Lăng mặc đồ công sở nhưng trên mặt đắp lấy mặt nạ, thở dài một hơi rồi nói.

“Tiểu Quần, nam nhân mà tính toán chi li như thế sẽ không theo đuổi được chị Dạ Sanh đâu.”

Đối diện Túc Quần, mỹ nữ mặc đồ công sở lộ ra gương mặt của nàng, rồi bới tóc trở về hình dáng ban đầu, giả vở chuyện gì cũng không xảy ra, thuận tiện chọc ngoáy Túc Quần một cái.

"Phốc!"

Túc Quần vừa nhấm thử một ngụm trà tức thì phun ra ngoài, gã cảm thấy lòng mình bị thương rất nặng.

Chị Hoa Lăng thật độc miệng, trách không được mỗi lần ra mắt đều bị từ chối, Túc Quần oán thầm trong lòng.

“A, không nghĩ tới, người của chính phủ cũng tới.”

Giọng nói khiêu khích bất thiện vang lên, Túc Quần và Hoa Lăng lập tức nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại.

Nam nhân mặc âu phục tháo xuống kính râm, ánh mắt ngoan lệ đăm đăm nhìn Hoa Lăng, đám người chính phủ phiền phức này, lô hàng ngày hôm qua hẳn lại để cho cấp dưới của bọn chúng cướp được.

"Ồ? Ai vậy ta?"

Hoa Lăng nhàn nhạt nói với giọng khinh khỉnh, lúc này trên gương mặt trang điểm xinh đẹp của nàng toát ra vẻ miệt thị:

"Đây không phải là tên Âm Khôi lần trước bị nổ chết à? Con rối của ngươi đã sửa xong rồi chứ?"

Túc Quần cầm Đường đao trong tay, móng tay của cô gái mặc âu phục ngồi đối diện biến thành màu đen, luồng khí đen ngưng tụ lại trong tay ả!

Nét mặt Âm Khôi trầm xuống, một lá bùa vẽ hình người màu đen xuất hiện trong tay gã, Hoa Lăng cũng không cam lòng yếu thế, giữa hai ngón trỏ và ngón giữa thon dài một bùa chú màu đỏ tươi xuất hiện!

Nhưng hai bên cũng không hề động thủ.

Hoặc là nói, bọn họ không có cách nào động thủ.

【 Ngài tạm thời không có cách nào rời đi chỗ ngồi 】

Một dòng thông báo từ hệ thống lơ lửng trước mặt bốn người.

"Hừ."

Hoa Lăng nhìn câu nhắc nhở, hời hợt thu hồi bùa chú, Túc Quần cũng buông thanh đao trên tay xuống, không chỉ riêng bọn họ, lúc này tất cả mọi người đều phát hiện một sự thật.

Bọn họ không có cách nào rời khỏi chỗ ngồi.

Và rồi, lại một chùm ánh sáng nhấp nhoáng.

Bên bàn trà nằm ngay trung tâm, hai bóng người xuất hiện.

Một bóng người khôi ngô, chỉ mặc áo lót màu đen, trên cánh tay cường tráng có hình xăm màu đen, cánh tay thật sự ngang ngửa với bắp đùi của một người bình thường!

Chưa nói tới tay đấm thép[1] băng lãnh giữa các ngón tay của gã!

Nhưng!

Người ngối đối diện gã mới hấp dẫn ánh mắt của toàn thể người ngồi ở đây!

Nàng giống như bước ra từ những bức tranh bằng da thuộc.

Chiếc váy dài màu đen cổ điển mà huyền bí, nhan sắc đầy mê hoặc như thể mang nhiều dòng máu trong người, khóe miệng mơ hồ khẽ cong lên tựa như "nụ cười" đầy bí ẩn của nàng Mona Lisa.

Cổ xưa mà huyền bí.

“Móa!!! Lão đệ!!! Mau nhìn bên kia!! Mau nhìn, không nhìn thì cậu sẽ hối hận cả đời đó!!??”

“Ách, lão ca, hiện tại tôi có phần không tiện quay đầu...”

Mồ hôi rơi lã chã trên gương mặt của Phương Nhiên, móa, hôm trước tôi vừa chọc người ta xong, mặc dù có ngụy trang nhưng quả thực vẫn có chút sợ sệt.

“Đệch! Lúc này mà cậu còn không tiện cái gì!? Đây... Đây là cầu còn... đơn giản là quá dữ dội đi!!!"

Mạnh Lãng nhìn đều sắp trợn cả mắt, không, phải nói đã trợn tròn cả mắt.

Song, không riêng gì gã, gần như tất cả phái nam ở nơi này đều nhìn không chớp mắt.

Lúc này, người đàn ông vạm vỡ giống như một cỗ máy giết người đang say mê nhìn cô gái, nàng giống như cười mà không cười vươn ngón tay tinh xảo, ôm lấy cằm của gã tựa như đang vuốt ve một con mèo biết vâng lời.

"Là nàng!"

Con ngươi Hoa Lăng trì trệ, lập tức như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu, chợt liếc thấy Túc Quần đang đăm đăm nhìn cô gái kia.

“Tôi trở về sẽ nói cho chị Dạ Sanh.”

“Khụ! Tôi chỉ là...”

Túc Quần bất đắc dĩ.

Nàng thế nhưng... Vì sao?

Không ai có thể so với Linh rõ ràng bóng người kia đáng sợ tới cỡ nào nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trong lòng hơi nặng trĩu.

Quả nhiên, chỉ có đến lúc đó, chính mình...

Không biết phải trả giá mười năm hay hai mươi năm đây?

Hy vọng trong lúc mình ngủ đông, tên chết chát này không có lười biếng.

“Một hồi hành động, lập tức rời khỏi trung tâm thành phố, đi về phía vùng ngoại ô” Linh nhàn nhạt nói với hai người.

“Ách, vì sao?”

Phương Nhiên không hiểu, tức thì nghe tiếng nói lạnh lùng của Linh vang trong đầu hắn.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì, muốn chết hay không?”

“Ách, đều nghe theo ngài.” Phương Nhiên lập tức nịnh nọt.

Lúc này ở bàn cuối cùng, cũng chính là chiếc bàn ở giữa nhóm người Nghịch Thủy và chính phủ, ánh sáng chợt nhấp nhoáng.

Sau khi ánh sáng biến mất, một người đàn ông trung niên và một thiếu nữ mặc một chiếc váy liền thân màu đen xuất hiện.

Hai người đều sững sờ một lúc nhưng lập tức kịp phản ứng, nam nhân trung niên tận tình khuyên bảo thiếu nữ.

“Thanh Nịnh, mặc dù bây giờ em là đội trưởng, nhưng với tư cách là giáo viên của em, với tư cách là người đã kết hôn, thầy vẫn phải khuyên em một câu, yêu sớm là không đúng, theo thầy thấy, thật ra tên nhóc kia làm vậy cũng không sai, tin thầy đi, em với tên nhóc chỉ biết đùa với lửa đó không có kết quả tốt đâu.”

“Cút! Ông không phải là thầy giáo của tôi! Hơn nữa, tôi cũng không có hẹn hò với tên kia! Cuối cùng, ông mà nhắc tới tên khốn đã chơi tôi một vố một lần nữa, tôi liền một tia sét đưa ông ra ngoài!”

Thiếu nữ tên là Thanh Nịnh cưỡng ép dằn xuống cơn giận của mình, nàng quát nhẹ!

Xem ra cũng là một tổ đội có chuyện xưa...

"Ách!"

Soạt một tiếng!

Phương Nhiên nhìn thấy Mạnh Lãng ngồi đối diện, lập tức cũng giống như mình, nghiêng đầu qua.

"Ai? Lão ca, anh đây là...?" Phương Nhiên nhỏ giọng hỏi.

"Ách.... Lão đệ, tôi cảm thấy cậu nói hơi có lý rồi đó, cảnh ban đêm ở đây xác thực thật đẹp..."

Móa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.