Nhảy, Nhảy, Nhảy

Chương 17: 17: Lưu Họa Y Trong Lòng Bội Phục!




Vì sao lại đột nhiên phát sóng tin tức, mới vừa rồi rõ ràng là MV của mình mà.

Rõ ràng là một cơ hội tốt.

Rõ ràng muốn nói cho hắn, mình thật sự rất cảm ơn hắn đã giúp mình vào tối hôm đó.

Nhờ đó mà mình có thể giống như bây giờ, làm chuyện mình yêu thích.

Đều bị bản tin này làm hư!

Thủy Liên Tâm cắn môi, nàng hơi bực bội một chút trong lòng, chờ mình trở về nhất định phải nó cho chị Yến và đạo diễn Phùng.

Nhưng mà Phương Nhiên cũng không nghĩ như vậy!

Lúc này toàn thân hắn giật nảy một cái!

Phương Nhiên cuối cùng nhớ lại nỗi sợ hãi đột nhiên bị quốc gia truy nã, hơn nữa còn bức đầu tượng Tị Xà trông khó ưa kia vẫn nằm trong tay mình.

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một chữ trong lòng Phương Nhiên.

Móa!

Không phải chứ, lực lượng chức năng lợi hại như vậy sao?

Vì sao có thể tìm được manh mối của mình?

Xong, tới chỗ rẽ kế tiếp thể nào cũng nhảy ra năm sáu cảnh sát mặc thường phục bắt mình lại à!

Không!

Tỉnh táo!

Phương Nhiên!

Ngươi nhất định phải tỉnh táo!

Càng tới loại thời điểm này càng là lúc nam nhân biểu hiện trấn định!

Tỉnh táo lại, suy nghĩ vấn đề! Suy nghĩ tình hình!

Đầu tiên! Cô gái trước mặt mình tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng nàng chính là người đầu tiên nhận ra tung tích của mình!

Sau đó lặng lẽ theo dõi mình, chờ đợi cơ hội tiếp cận khi mình ra khỏi nhà.

Tiếp đó, khi mình hoàn toàn chẳng biết gì về nàng, nàng lại đột nhiên chỉ vào hai thứ mà đều là tin tức của mình! Ý tứ ta biết việc này chính là do ngươi làm!

Cho nên chân tướng chính là....

Nàng đã biết mình là tội phạm truy nã, sau đó đặc biệt dùng điều này để uy hiếp mình!

Ha ha! Phương Nhiên, mày quả nhiên là thiên tài! Quả nhiên chỉ cần mày tỉnh táo lại thì lập tức đoán ra được chân tướng!

Cho nên kế tiếp mình hẳn là lập tức phản kích.... Cái rắm!!!

Phương Nhiên làu bàu nghĩ đến, mẹ nó, nhược điểm đều bị tóm được, còn chống cự cái gì nữa!

Chỉ cần hiện tại nàng báo tin cho cảnh sát...

Thì mình lập tức gg.

Cho nên, bây giờ mình chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời nàng thôi sao?

Phương Nhiên thở dài một hơi như thể đã nhận mệnh, không có cách nào, ai bảo người ta đều nắm nhược điểm của mình trong tay đâu.

Mà về phía Thủy Liên Tâm, trong lòng nàng xoắn xuýt một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thật rằng trong khi gần như người người đều biết mình, hắn – Phương Nhiên lại hoàn toàn mù tịt.

Không sao cả, cho dù hắn không biết, nhưng nhanh thôi mình nhất định...

Nàng lại siết chặt nắm tay nhỏ một lần nữa, tự động viên chính mình.

Thủy Liên Tâm nhún nhảy về phía trước một bước, một lần nữa đứng trước mặt Phương Nhiên giống như bạn bè gặp gỡ lần đầu tiên, nhoẻn miệng cười xởi lởi, rõ là một cô gái vừa xinh đẹp dịu dàng nhưng lại không kém phần cởi mở, nàng nói.

“Bạn có thể đi ăn trưa với mình không?”

Mình nhất định có thể làm cho hắn nhớ lại, sau đó sẽ nói với hắn một tiếng cảm ơn tự đáy lòng.

Cùng đi ăn trưa với ta nếu không ta sẽ tố giác ngươi.

Trong đầu Phương Nhiên tự động phiên dịch lại, rồi một lần nữa hắn dùng ba chữ ngắn gọn súc tích trả lời.

"Ách, a, tốt."

Đây là uy hiếp mình muốn tìm một nơi để nói chuyện sao?

Không dám khước từ, không dám khước từ, Phương Nhiên đau khổ thì thầm trong lòng...

Mỗi người nghĩ một nẻo, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau lại vừa vặn hoàn mỹ! Không thiếu sót!

Cứ như vậy mỗi người đều mang theo suy nghĩ vẩn vơ tiến về phía trước.

...

...

Trên đường, Thủy Liên Tâm chẳng biết phải nói điều gì nên chỉ cắm đầu đi về đằng trước, còn về phần Phương Nhiên, hắn lo lắng sợ sệt nên thấp thỏm đi đằng sau, bầu không khí im ắng tới kỳ lạ.

Bị Thủy Liên Tâm dắt đi, hai người hết rẽ trái rồi rẽ phải, rốt cuộc cũng đứng trước cửa một tiệm cơm cách đó không xa.

Ngay khi Thủy Liên Tâm toan đẩy cửa đi vào, lại phát hiện Phương Nhiên vẫn đứng như trời trồng trước cửa.

"Sao.. thế?"

Thủy Liên Tâm lập tức trở nên bối rối, hỏng bét rồi, trên đường đi mình khẩn trương quá nên quên béng hỏi hắn thích ăn cái gì, chẳng lẽ hắn không thích ăn món Âu?

Phương Nhiên đứng ngẩn tò te trước cửa vào ‘tiệm cơm’, khóe miệng hắn run rẩy nhìn xem biển hiệu mà hắn chẳng thể nhận ra nổi nhưng hắn lại chẳng ít lần nhìn thấy nhà hàng kiểu Âu bự chảng này xuất hiện trên TV.

Móa!

Cô nương, không phải cô không mang theo tiền à.

Vậy tại sao cô lại đến ăn cơm ở một nơi xa hoa như vậy, định thế chấp mình ở nơi này sao...

Lúc này Phương Nhiên cảm thấy gan của mình đều đang run rẩy, hắn lắp bắp nói:

“Cô chắc chắn vào đây ăn chứ?”

“Ừm, bò bít tết ở chỗ này ăn rất ngon...” Thủy Liên Tâm cẩn thận nhìn Phương Nhiên một chút, sau đó cúi đầu xuống nói ra.

Ta cảm thấy bò bít tết ở chỗ này ăn rất ngon, ngươi có ý kiến gì sao?

Lời nói nhẹ nhàng mềm mại của Thủy Liên Tâm tự động dịch lại trong đầu Phương Nhiên, cuối cùng hắn gắng gượng nặn ra nụ cười.

"Vậy thì vào đi..."

Nghe được Phương Nhiên đồng ý, trong lòng Thủy Liên Tâm thở phào nhẹ nhõm, rồi hai người bước vào trong nhà hàng.

“Kính chào quý khách, xin hỏi anh chị đã đặt bàn trước chưa ạ?”

Vừa bước vào, hai nữ nhân viên tiếp tân đứng ở cửa ra vào khom người mỉm cười chào hỏi:

Phương Nhiên – chưa thấy qua việc đời – lập tức sững sờ.

Thảm hoa sang trọng, trên tầng nhà cao cao treo một chiếc đèn chùm pha lê sáng choang, phong cách bài trí đậm chất châu Âu, bàn ăn được khoác lên một lớp vải vóc trắng noãn không nhiễm trần thế.

Đại sảnh rộng rãi có không ít nhân viên phục vụ mặc trang phục màu trắng tinh tươm gọn gàng lịch sự bưng đĩa đi tới đi lui.

Thế rồi khóe miệng Phương Nhiên giật giật, hắn nhìn thấy Thủy Liên Tâm mang hắn ngồi xuống một vị trí tốt nhất gần cửa sổ.

Này này, cô không phải không có tiền sao?

Cô lấy đâu ra tự tin như vậy ngồi vào nơi này.

"A, đúng rồi, xin lỗi, bạn ngồi trước chờ mình một lát."

Mang theo Phương Nhiên ngồi xuống, Thủy Liên Tâm nhìn hắn chớp chớp mắt, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, lại đi ra ngoài, để lại Phương Nhiên ngồi một mình ở chỗ này,

“Ài, Nữ Vương đại nhân, nếu một hồi tôi trả không nổi tiền, cô có thể xóa bỏ ký ức của tất cả mọi người không?”

Linh nhếch mép cười khẩy một tiếng, sau đó đáp lại:

“Không có nếu như, người tuyệt đối trả không nổi.”

Móa, vấn đề không phải ở chỗ này được chứ?

Phương Nhiên im lặng trợn trắng mắt, tiện tay bưng lên một ly nước đá trên bàn uống vào.

Mà cách đó không xa, Thủy Liên Tâm vừa khuất khỏi tầm mắt Phương Nhiên, một người phục vục vội vã đi tới, vội vàng mở miệng:

“Chị ơi, chị không có hẹn trước thì không thể ở nơi này dùng cơm được đâu ạ.”

“Quách Viễn Đạt, quản lý Quách có ở đây không?”

Ngay khi nữ nhân viên phục vụ lễ phép nói với vẻ bối rối, Thủy Liên Tâm không có trả lời, ngược lại hỏi một vấn đề khác.

Sau đó nữ phục vụ cũng giật nảy mình.

Quản lý Quách?

Biết rõ tên của quản lý, chẳng lẽ là con của người quen quản lý Quách?

“Có thể nói với bác ấy một tiếng được không?”

Thủy Liên Tâm nhìn nàng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp mang theo một cỗ áp bách, nữ phục vụ vội vàng xin phép rời đi tìm ông chủ của nhà hàng.

Không bao lâu, một vị nam nhân trung niên mặc com-lê hối hả chạy đến, thậm chí còn xoa xoa vài giọt mồ hôi rịn trên trán.

Sau đó, lúc gã nhìn thấy Thủy Liên Tâm cũng ngây ra một lát, rồi hộc tốc chạy tới cười nghênh đón, nụ cười của gã méo xệch, gã hỏi.

“Đại tiểu thư, chủ tịch nghe nói ngài chạy ra ngoài, hiện tại đang rất lo lắng đó, sao ngài lại tới nơi này?”

“A, bác Quách ơi, cháu muốn cùng với bạn ở chỗ này ăn một bữa cơm, bác có thể giúp cháu giấu diếm được không.”

Thủy Liên Tâm nhìn gã, nói ra yêu cầu khiến gã rất bất đắc dĩ.

"Đại tiểu thư, ngài muốn ăn cái gì đều không có vấn đề, nhưng mà tôi đã gặp được ngài, làm sao có thể nói là không gặp chứ."

Quản lý Quách cười mà như mếu, vị tiểu tổ tông này, nàng có biết bây giờ nàng ở bên ngoài nổi tiếng cỡ nào không, bao nhiêu người muốn săn đón nàng, trợ lý Yến lúc này hẳn là đang rất điên đầu đây?

"Vậy ít nhất từ từ hẳn báo, nha bác."

Nói xong, Thủy Liên Tâm liền trở về chỗ Phương Nhiên, giả vờ như không có chuyện gì xảy.

"Chúng ta chọn món ăn đi?"

Thủy Liên Tâm đứng dậy nhìn Phương Nhiên mỉm rồi, rồi đưa cuốn menu đen nhánh được mạ vàng về phía hắn, đôi mắt long lanh xinh đẹp khiến Phương Nhiên có chút hoảng hốt.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị dính "thính" của nàng.

Phương Nhiên thở dài trong lòng, sau đó lắc đầu, rất nghiêm túc nói ra:

"Tôi sao cũng được, cô chọn đi."

Ài, "tù nhân" thì vẫn nên thành thành thật thật nghe lời người ta.

"Vậy thì tốt, mình sẽ giúp bạn chọn."

Thủy Liên Tâm mỉm cười buông xuống menu, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc cái chuông trên bàn, một người đàn ông trung niên vẻ ngoài khá anh tuấn đi tới.

"Tôi muốn.... Còn có...."

Phương Nhiên nghe nàng nói ra một loạt tên các món ăn bằng tiếng Anh mà hắn vốn chẳng thể hiểu nổi, rồi chỉ chỏ vào mấy chỗ trên menu, hắn loáng thoáng nhìn thấy món cuối cùng hình như là bò bít tết.

Nhưng mà, thoắt một cái Phương Nhiên tinh mắt thấy được, đúng, tinh mắt thấy được trọng điểm!

¥548

Cái cái cái... Đệch!!!

Bởi vì lúc này thực khách cũng không nhiều lắm cho nên nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng lên món ăn nóng hổi thơm lừng.

Món ăn là một khối thịt bé tí tẹo nằm trơ trọi trên chiếc đĩa to tướng nhưng lại trang trí rất bắt mắt, Phương Nhiên im thin thít nhìn đĩa thức ăn đã đặt ngay ngắn trước mặt, không nói lời nào

Cũng không chạm vào.

"Ừm? Thế nào? Lúc này ngươi có thể kiềm chế cơn thèm ăn sao?"

"Không, tôi chỉ đang nghĩ, cầm dao tay nào bây giờ."

Trong đầu tán dóc dăm ba câu tào lao với Linh như thường ngày, rồi Phương Nhiên nhanh trí liếc về phía một người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi gần đó, hắn lập tức không vội vã cầm lấy dao nĩa, mà từ tốn giả vờ bắt chước người kia.

"A, bạn thuận tay trái sao?"

Cô gái xinh đẹp dễ thương ngồi đối diện cởi xuống chiếc mũ phớt nhỏ nhắn của mình đặt lên bàn, nhìn động tác của Phương Nhiên, nàng tò mò hỏi.

Phương Nhiên tức thì cứng nhắc, Móa! Xui xẻo như vậy sao, thật vất vả tìm được một người, thì lại thuận tay trái.

Thở dài một hơi, Phương Nhiên đổi về tay thuận cầm dao, mặc kệ một hồi cô gái này "uy hiếp" bắt mình phải làm điều gì đó, tiêu diệt miếng bò bít tết này trước đã!

Ngay khi Phương Nhiên vừa mới chuẩn bị dứt bỏ phong độ, ăn như hổ đói, Thủy Liên Tâm cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nghĩ kỹ hiện tại muốn nói điều gì.

Nhà hàng sập.

Đúng, nhà hàng sập.

Sập rất tùy hứng, thoải mái, nói sập thì sập, không chút nào dây dưa dài dòng.

Một cảm giác đã từng rất quen thuộc đập vào mặt.

Cảm giác rung động kịch liệt hung mãnh ùa tới! Trần nhà run rẩy kịch liệt! Chiếc đèn chùm hoa lệ to lớn "soạt" một tiếng rơi vỡ tan tành trên mặt đất! Không ít thực khách bị hù dọa hét ầm lên!

Đúng lúc này!!

Oanh!!

Không biết thứ gì bị ném vào, đột nhiên nổ tung trong đại sảnh!

Oanh!! Ầm!! Ầm!!

Giống như một trận động đất ập tới!

Ngay lúc này, trên một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, không ít người ẩn nấp ở những góc khuất, dùng ống nhòm theo dõi sát sao Thủy Liên Tâm đang ngồi cạnh cửa sổ, Một giọng nói vang lên qua bộ đàm của bọn chúng!

"Bắt đầu hành động!"

"Mục tiêu Thủy Liên Tâm xác nhận!"

"Bước đầu tiên đã thành công!"

"Kế hoạch A thực hiện!"

Sau đó, bên trong kênh vô tuyến, không biết bao nhiêu người cùng lúc đáp lại!

"Rõ!"

Nhưng mà những điều này Phương Nhiên hay những người khác lúc này còn không biết được.

Phương Nhiên ngó cái bàn bị vụ nổ lật tung, trong lòng chỉ có hai suy nghĩ.

Thứ nhất —— Mẹ nó, tại sao lại sập, chẳng lẽ mình thật sự là đi tới đâu sập tới đó!?

Sau đó thứ hai cũng là suy nghĩ quan trọng nhất....

Mẹ nó! Miếng bò bít tên trị giá hơn năm trăm tệ của lão tử rơi trên mặt đất á!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.