Nhật Xuất Đông Phương

Chương 6




Đến dưới lầu nhà trọ, Quý Tiêu Dương chậm rãi lái xe vào gara, đỗ xe cẩn thận rồi mới nghiêng người tháo dây an toàn cho Quý Thần Quang. “Đi xuống đi!” Ở thời điểm ngẩng đầu thì nhẹ hôn lên mặt Quý Thần Quang. Thanh âm thực ôn nhuu, đáy mắt mang theo chút sủng nịch quen thuộc.

Nam Cung Kỳ ngồi ở ghế sau nhìn được toàn bộ hành động của Quý Tiêu Dương, ánh mắt hơi lóe lên một chút. Tổng cảm giác là lạ…… Tiêu Dương cùng Thần Quang giống như so với bình thường càng thân mật hơn! Cùng là loại hôn môi này, cơ hồ mỗi ngày đều trình diễn. Giây tiếp theo, Nam Cung Kỳ lại nghĩ tới lúc anh cùng Nam Cung Cửu ngoài ý muốn hôn môi nhau. Đoi mắt cụp xuống, có phải do mình quá để ý hay không?…… Kỳ thật, anh em với nhau hôn nhẹ cũng không có gì đi. Giống như Tiêu Dương cùng Thần Quang vậy……

“Kỳ, phát ngốc cái gì vậy, nhanh xuống xe đi!” Quý Thần Quang thấy mọi người đều xuống xe rồi, chỉ còn mỗi Nam Cung Kỳ còn ngồi trong xe ngẩn người. Người nhoáng một cái liền chạy đến cửa xe, trên mặt có chút nóng vội, vươn tay vừa vuốt cửa kính xe vừa gầm rú với Nam Cung Kỳ.

Cậu sắp chết đói rồi…… Cậu muốn ăn đồ ăn ngon! Nghĩ đến tài nấu nướng của Kỳ, cậu càng cảm thấy đói hơn! Trong lòng hơi lo lắng…… Kỳ là một người rất lười, muốn anh tự tay nấu đồ ăn ngon còn phải chọn ngày! Kỳ thật, cậu dường như mỗi ngày đều đến nhà Kỳ ăn cơm……

“Xin lỗi!” Nam Cung Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, thu hồi tâm tình, mở cửa xe đứng trước mặt Quý Thần Quang, khóe miệng cười ôn nhu nói một tiếng. Rồi sau đó bốn người cùng đi lên nhà.

Nam Cung Cửu đi một lúc liền dừng ở cuối cùng. Đôi mắt đen nhánh vẫn như có như không đảo qua bóng dáng Nam Cung Kỳ, trong mắt lóe tinh quang! Khóe miệng xuất hiện ý cười. Xem ra có Tiêu Dương cùng Thần Quang ảnh hưởng đến Kỳ…… Việc này càng ngày càng thuận…… Kỳ, tôi sẽ chậm rãi cho anh xem hết thảy động tác thân mật, để anh cho rằng đó là chuyện đương nhiên! Sau đó từ từ trở thành thói quen của anh…… Tâm phòng bị của anh, để tôi từng chút từng chút phá bỏ đi! Thói quen một khi đã hình thành liền khó có thể bỏ……

“Kỳ, em muốn ăn cá hun khói Xô Viết, làm món này trước được không?” Vừa vào phòng Quý Thần Quang liền đem nguyện liệu nấy ăn vào phòng bếp, đối với Nam Cung Kỳ ở phía sau hưng phấn nói một câu. “Nguyên liệu nấu ăn cần thiết đều ở trong này!” Nói xong liền chỉ chỉ một đống nguyên liệu nấu ăn đặt trên bàn! Đôi mắt sáng ngời lóe lên hi vọng.

Quý Tiêu Dương đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, đáy mắt hơi trầm xuống một chút. Thần Thần, cái con mèo nhỏ tham ăn này, có ăn liền quên hết tất cả…… Nhìn nụ cười xinh đẹp của Thần Thần, Quý Tiêu Dương thực sự có xúc động muốn che nó lại.

“Được. Thần Quang, Tiêu Dương, hai người trước tiên cứ đi ra ngoài đi. Tôi lấy nước nấu cơm!” Nam Cung Kỳ lấy nguyên liệu ra sắp xếp lại, cười khẽ gật đầu. Rồi sau đó bắt tay vào chuẩn bị nấu ăn.

“Kỳ. Anh là tốt nhất!” Nghe Nam Cung Kỳ nói vậy, Quý Thần Quang vui vẻ nhảy lên chạy ra ngoài.

Vui vậy sao?…… Nhìn Quý Thần Quang hưng phấn không thôi, Quý Tiêu Dươg ê ẩm nghĩ. Không phải chỉ là làm cá thôi sao? Hắn cũng làm được! Chờ thêm hai ngày nữa hắn sẽ đi học nấu, đỡ phải để con mèo nhỏ tham ăn Thần Thần này cả ngày đem tâm tư đặt lên trên người kẻ khác! Nghĩ như vậy, Quý Tiêu Dương nguyên bản còn đang có chút hờn giận lập tức liền biến mất không thấy bóng dáng. Hắn tự tin chỉ cần hắn học được cách nấu ăn, Thần Thần tiểu gia hỏa này khẳng định sẽ ngoan ngoãn ở bên người hắn.

“Nga, đúng rồi, Kỳ, em còn muốn ăn ngó sen chua ngọt, sườn sào chua ngọt, cá sốt chua ngọt. Nhớ làm cho em nha!” Quý Thần Quang vừa ngồi xuống sô pha, đột nhiên nhớ đến cái gì lại ngẩng đầu hướng về phia phòng bếp hô to. Nam Cung Kỳ đang rửa đò ăn, nghe thấy Quý Thần Quang lớn giọng, ngừng động tác một chút, sau đó bất đắc dĩ cười cười. Thần Quang này thật là…… Rồi sau đó có chút ngẩn ra. Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên nghi hoặc: Không biết Tiểu Cửu thích ăn cái gì……

“Được rồi. Thần Thần, em đúng là con mèo nhỏ tham ăn!” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, thu hồi tâm tư. Ngồi xuống bên cạnh Quý Thần Quang, vươn tay ôm cậu vào trong ngực, nhéo nhéo cái miệng hơi nhếch lên của cậu. Có chút mạnh tay xem như trừng phạt! Con mèo nhỏ tham ăn Thần Thần, có ăn liền quên luôn lời nói của anh hai!

“Đây chính là khó có được. Ai biết đến khi nào Kỳ mới lại nấu cơm chứ!” Ngồi ở trong lòng Quý Tiêu Dương, ánh mắt Quý Thần Quang lóe sáng nhìn về phía cửa phòng bếp.

Trong lòng Quý Tiêu Dương có điểm mất hứng. Vươn tay nắm cằm Quý Thần Quang xoat về phía mình, nhỏ giọng ở bên tai cậu nói “Thần Thần, em chỉ có thể nhìn anh thôi!” Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Thần Thần vẫn đều là chăm chú nhìn theo mình. Hiện tại đột nhiên phát hiện tầm mắt chuyên chú kia lại lóe sáng nhìn về nơi khác, trong lòng có điểm không thoải mái……

Ách…… Ánh mắt Quý Thần Quang lóe sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương. Sửng sốt mất hai giây mới phản ứng lại được, khóe miệng xuất hiện một nụ cười “Ân. Tầm mắt Thần Thần vẫn luôn theo dõi anh hai. Người cũng vẫn sẽ đi theo anh hai!” Anh hai là cậu! Cậu là anh hai! Đây là chuyện không thể thay đổi!

Rất thích bộ dáng này của anh hai! Có thể cảm giác được anh hai để ý đến mình, loại cảm giác này thực ấm áp, thực thoải mái! Làm cho trong lòng cậu tràn đầy cảm giác an tâm!

Nghe được câu trả lời của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nở nụ cười. Nhẹ cúi đầu nhìn vào mắt cậu “Thần Thần, anh hai sẽ đi học nấu ăn. Về sau không cho em vì ăn mà cười với người khác nữa!” Thanh âm thực ôn nhu, rất nhẹ nhàng, thực mê người……

“Vâng ạ!” Im lặng mất một lúc Quý Thần Quang mới hiểu được ý tứ của anh hai là gì, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa. Anh hai của cậu thật tốt!

Nam Cung Cửu ngồi ở một sô pha khác nhìn hai anh họ, đáy mắt lóe lên. Càng thân mật càng tốt! Đợi đến lúc ngồi trên bàn cơm nếu có thể hôn nhiều một chút thì càng tốt! Bất quá nhìn không ra, Tiêu Dương người này đối với Thần Quang có suy nghĩ chiếm giữ mạnh như vậy! Có điểm ngoài ý muốn…… Bất quá như thế rất giống mình! Ánh mắt khẽ chuyển, tầm mắt Nam Cung Cửu dừng ở cửa phòng bếp, đáy mắt u ám càng thêm phần thâm thúy……

“Có thể ăn cơm rồi!” Sau gần hai giờ, Nam Cung Kỳ rốt cục cũng ra khỏi phòng bếp. Trong tay bưng đĩa đồ ăn nói với ba người đang ngồi trên sô pha.

Nam Cung Kỳ vừa dứt lời, Quý Thần Quang liền nhảy dựng lên, ánh mắt như mũi nhọn “Rốt cục cũng xong. Đói sắp chết em rồi!” Nói xong chạy nhanh về phía phòng bếp. Đem những đĩa đồ ăn mình tâm tâm niệm niệm bưng ra ngoài. Đặt đồ ăn lên trên bàn cơm, ngửi mùi hương đồ ăn, Quý Thần Quang cảm giác mình sắp chảy nước miếng. Hảo muốn ăn, hảo muốn ăn…… Tài nấu ăn của Kỳ quá tuyệt vời. Bất quá cậu tin tưởng trong tương lai anh hai cậu sẽ càng giỏi hơn! Nghĩ đến việc anh hai sẽ nấu cơm cho cậu, Quý Thần Quang cảm giác trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua! Khóe miệng cười không tự giác thêm vài phần mê say!

“Có thể bắt đầu rồi. Ăn cơm nào!” Đem đĩa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn cơm, bốn người ngồi vây quanh bàn.

“Cá hun khói của ta!” Cầm lấy đôi đũa, Quý Thần Quang hướng tới đĩa cá đầu tiên, gặp một miếng đưa lên miệng khẽ cắn. Ăn thật ngon a…… Trên mặt tất cả là nụ cười thỏa mãn.

Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn thấy thế cười lắc lắc đầu. Hắn thật đúng là phải lo lắng, con mèo nhỏ tham ăn này liệu có bị người ta dùng đồ ngọt lừa đi không……

“Tiểu Cửu, sao lại ngồi bất động vậy?” Nam Cung Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Cửu ngồi im không hề động đũa. Trong lòng có một loại cảm giác mất mát không nói nên lời. Món ăn tự tay mình làm không hợp khẩu vị cậu ta?……

“Tay!” Nam Cung Cửu thản nhiên nói một chữ.

Quý Thần Quang vừa mới ăn xong miếng cá, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ngồi đối diện, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi rồi mới nói “Tay Cửu bị thương, không thể cầm đũa.” Nói xong, tạm dừng một chút nhìn về phía Nam Cung Kỳ “Kỳ, anh đút Cửu ăn đi! Bằng không Cửu sẽ đói bụng!” Nói xong Quý Thần Quang ở nơi Nam Cung Kỳ không nhìn thấy nháy mắt với Nam Cung Cửu. Ha ha…… Hắn biết suy nghĩ của Cửu. Cửu là muốn Kỳ đút cơm cho cậu ấy, cậu vừa mới thấy được tầm mắt của Cửu luôn không chút dấu vết dừng trên người Kỳ!

Ách…… Vừa nghe được những lời này, Nam Cung Kỳ liền dại ra…… Ánh mắt có chút mất tự nhiên nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ngồi bên cạnh. Đút cơm cho cậu ta?…… Không phải chứ! Sau khi ngẫm nghĩ lại anh cảm giác được mình đang khẩn trương. Nhất là khi đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào anh! Anh phát hiện phản ứng của mình có điểm trì trệ.

“Kỳ, tay Cửu không thể hoạt động.” Thấy Nam Cung Kỳ không đáp lại, Quý Thần Quang lại nói thêm một câu rồi cắn một miếng. Ân, ăn ngon! “Anh hai bình thường cũng đút cơm cho em ăn. Kỳ, em làm mẫu cho anh xem.” Nghĩ đến chắc là Kỳ không biết đút cơm cho người khác như thế nào, Quý Thần Quang liền nói một câu rồi sau đó chuyển hướng nhìn Quý Tiêu Dương “Anh hai.” Mắt chớp chớp, ngọt ngào gọi.

Quý Tiêu Dương đúng thật là dở khóc dở cười. Đứa nhỏ Thần Thần này cười đến thực là xấu xa…… Vươn tay gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa tới bên miệng Quý Thần Quang.

“Ngon quá!” Cắn một miếng, Quý Thần Quang nhai rồi nuốt xuống, hướng về phía Nam Cung Kỳ cười cười “Kỳ, nhìn thấy chưa? Thực dễ dàng!”

Ách…… Nam Cung Kỳ á khẩu…… Vấn đề căn bản không phải ở chỗ đó. Mà là…… ĐÚng lúc này, Nam Cung Kỳ đột nhiên cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh đang nhìn về phía mình, tầm mắt khẽ chuyển liền nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Tiểu Cửu đang lóe sáng. Anh như lọt vào trong đôi mắt đó. Lời cự tuyệt của anh cũng không thể nói ra miệng……

“Được rồi!” Da đầu run lên trả lời một câu. Nam Cung Kỳ cảm giác được bàn tay đang cầm đũa của mình như nhũn ra! Đột nhiên không biết nên làm thế nào……

“Thịt nướng!”

Đang lúc Nam Cung Kỳ không biết phải gắp cái gì thì bên tai vang lên một giọng nói thản nhiên. Nam Cung Kỳ ngẩng đầu mới phát hiện Tiểu Cửu đã đem ghế đến bên cạnh mình ngồi. Thân thể hai người dường như sắp dán vào nhau.

“Nga. Được!” Ngây người một hồi, Nam Cung Kỳ hơi dịch thân thể ra một chút. Vừa rồi lúc Tiểu Cửu nói chuyện là nói vào lỗ tai anh. Hiện tại anh vẫn cảm giác được lỗ tai mình như vương vấn hơi thở của Tiểu Cửu. Cái loại cảm giác này làm anh cảm thấy mất tự nhiên……

Tay cầm đũa có điểm cứng ngắc đem thịt nướng đến bên miệng Nam Cung Cửu. Đôi mắt cụp xuống né tránh ánh mắt của Nam Cung Cửu. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Tiểu Cửu, Nam Cung Kỳ liền phát hiện trong lòng mình sinh ra một loại cảm giác quái dị!

“Suy nghĩ cái gì?”

Một trận nhiệt khí đập vào mặt, Nam Cung Kỳ theo phản xạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Cửu mang theo ý cười nhàn nhạt…… Đó là…… Trêu tức?

Chẳng lẽ mình lại nhìn lầm rồi? Lại hoa mắt?…… Nam Cung Kỳ lập tức nhanh chóng nhắm hai mắt lại rồi nhanh chóng mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.