Nhật Xuất Đông Phương

Chương 3




Cái loại cảm giác này lại đột nhiên xuất hiện, nhưng lần này giống như càng thêm mãnh liệt, Nam Cung Kỳ nhanh chóng đem mắt nhìn về phía Nam Cung Cửu bên cạnh. Giây tiếp theo anh liền rơi vào một đôi mắt đen như mực, sáng như sao mang theo vẻ cổ kính, không hề có gợn sóng mà là dị thường bình tĩnh tự nhiên. Nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua. Khi bị con người đen kia nhìn đến, đáy lòng liền dâng lên một cỗ khiếp đảm! Một đôi mắt cường hãn! Muốn có được loại ánh mắt này hẳn phải là những người quanh năm sống trong giết chóc mới có được. Nhưng vì cái gì Tiểu Cửu lại có được?

“Có việc?” Thanh âm vẫn lãnh đạm như dĩ vãng.

Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút không thể tin nhìn mặt Nam Cung Cửu. Là chính mình nhìn lầm rồi sao? Lúc này trong mắt Nam Cung Cửu là một mảnh mơ màng chưa tỉnh ngủ, cái loại cảm giác áp bách mãnh liệt vừa nãy đã biến mất không thấy, sự hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi giống như chưa bao giờ phát sinh. Thật sự là kỳ quái! Nam Cung Kỳ vươn tay dụi dụi hai mắt, nhắm mắt mở mắt mấy lần, liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng như sao của Nam Cung Cửu lóe lên tia nghi hoặc.

“Không có việc gì, Tiểu Cửu, nếu mệt mỏi thì đến phòng nghỉ ngủ một giấc đi.” Thu hồi cảm xúc, Nam Cung Kỳ khẽ cười nói một tiếng.

“Được!” Nam Cung Cửu thản nhiên trả lời một câu liều đứng lên. Trong khoảnh khắc đi qua Nam Cung Kỳ, khóe miệng hắn giơ lên thành một nụ cười quái dị. Kỳ, anh cứ ở đó mà buồn rầu đi…… Tôi sẽ chậm rãi, chậm rãi từng chút từng chút một khắc sâu bản thân vào trong lòng anh! Thời điểm này tôi có rất nhiều thời gian! Nước chảy đá mòn, tôi tin tưởng không lâu nữa tôi sẽ lưu lại một vị trí ở trong lòng anh…… Rồi sau đó…… Mọi chuyện liền dễ dàng.

Nam Cung Kỳ thấy Nam Cung Cửu đi qua, thân thể không tự giác run lên! Mặt không tự chủ hơi quay lại, ánh mắt không dấu vết nhìn bóng dáng Nam Cung Cửu đi vào phòng nghỉ! Như thế nào luôn cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm?…… Cũng không phải là sự nguy hiểm đến tính mạng! Mà là một loại cảm giác không nói nên lời, như đang bị cái gì theo dõi vậy…… Chắc do mình nghĩ nhiều đi! Quay đầu lại, tâm tư một lần nữa đặt vào những tài liệu trên tay. Hai ngày này đúng thật là càng ngày càng kỳ lạ, trong đầu lại hiện lên một loạt những suy nghĩ lung tung……

Những suy nghĩ lung tung…… Mi mắt hơi cụp xuống một chút. Tay phải không khống chế được sợ nhẹ lên môi mình. Cái loại cảm giác lành lạnh mềm mại lúc này vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Tổng cảm giác hình như là Tiểu Cửu cố ý……

Lúc đó, khi nghe thấy tiếng kêu cảu Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần thì liền thấy Tiểu Cửu đang bị máy vi tính đè lên. Sửng sốt mất nửa giây, Nam Cung Kỳ mới nhanh chóng chạy tới bên người hắn, cẩn thận rời máy vi tính đi chỗ khác. Đang chuẩn bị ngẩng đầu hỏi Tiểu Cửu có sao không thì đột nhiên thân thể Nam Cung Cửu liền nghiêng về phía anh. Rồi sau đó, môi hai người liền cứ như vậy, phi thường tự nhiên mà dán chặt cùng một chỗ……

“Thật có lỗi!” Cách gần một phút đồng hồ sau Nam Cung Cửu mới dùng bàn tay không bị thương của mình miễn cưỡng cử động thân thể.

Nam Cung Kỳ giống như không nghe được lời nói của Nam Cung Cửu, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Rõ ràng là còn không có phản ứng lại được. Nụ hôn đầu tiên của anh…… Cứ như vậy liền bị em họ cướp mất?……

“Ách……” Một tiếng kêu vang lên, đau đớn ở môi làm cho Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần. Nhìn lại liền thấy khuôn mặt tái nhợt cùng đáy mắt hiện vẻ thống khổ của Nam Cung Cửu.

Cậu…… Mấp máy môi muốn nói chuyện thế nhưng lại nhớ đến nụ hôn đầu bị em họ cướp mất. Thân thể nháy mắt liền trở nên khẩn trương, trên mặt hiện lên thần sắc mất tự nhiên.

Cách vài giây sau Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Nam Cung Kỳ “Thật có lỗi!” Thanh âm vẫn như trước lãnh đạm, biểu tình trên mặt cũng không hề biến hóa. Nhưng đôi mắt sáng như sao lại lóe lên ánh sáng khác thường, đặc biệt đen bóng, làm cho Nam Cung Kỳ mê man! Lúc này mới phát hiện ánh mắt của Tiểu Cửu đặc biệt mê người!

Nghe bên tai truyền đến tiếng nói của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, cảm giác khẩn trương lại một lần nữa dấy lên. Anh thấy trên đôi môi tái nhợt của Tiểu Cửu dính một vệt máu. Nhưng vệt máu này lại làm cho khuôn mặt Nam Cung Cửu thêm phần mê người……

“Đỡ tôi một chút!”

Bên tai vang lên thanh âm lãnh đạm, Nam Cung Kỳ lúc này mới phát hiện ra Tiểu Cửu bị thương. Lập tức đem những suy nghĩ lung tung ném sang một bên, đỡ Nam Cung Cửu đến ghế ngồi “Tiểu Cửu, chờ một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Nói xong, Nam Cung Kỳ liền vào phòng lấy tiền cùng áo khoác!

Ở thời điểm Nam Cung Kỳ xoay người, đôi mắt đen tuyền của Nam Cung Cửu xẹt qua một tia tinh quang, đầu lưỡi khẽ liếm môi mình. Khóe miệng xuất hiện nụ cười tràn đầy hứng thú “Hương vị thật tốt!”

Bốn chữ nhẹ nhàng từ bên môi Nam Cung Cửu thoát ra, nhưng giây tiếp theo liền biến mất, thoảng qua như chưa bao giờ xuất hiện!

“Cửu, cậu cười hảo tà ác!” Sau khi Nam Cung Cửu vào phòng nghỉ, Quý Thần Quang liền tỉnh. Lúc này đang chống cằm, ánh mắt lóe lên sự tò mò.

Nam Cung Cửu chậm rãi thu hồi tười cười, nhìn về phía Quý Thần Quang “Tỉnh rồi?”

“Cửu, vừa rồi cậu suy nghĩ cái gì? Cười hảo tà ác. Đây là lần đầu tiên thấy cậu cười như vậy!” Quý Thần Quang đem mặt mình tiến sát đến mặt Nam Cung Cửu. Đôi mắt to lóe sáng, cậu thật sự ngạc nhiên cùng tò mò!

“Thật muốn biết?” Bên môi Nam Cung Cửu đột nhiên xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt làm cho cả người hắn sinh ra cỗ cảm giác tà khí không nói nên lời!

Quý Thần Quang sửng sốt một chút. Cửu giống như đã thay đổi thành một người khác…… Bất quá cậu lại thích bộ dạng này của Cửu, so với kiểu núi băng vạn năm kia thì tốt hơn “Ân!” Gật đầu thật mạnh.

“Tôi vừa nghĩ đến một cách có thể cho anh hai cậu càng thêm chú ý đến cậu!” Nằm xuống bên cạnh Quý Thần Quang, thanh âm Nam Cung Cửu trở nên dị thường mềm nhẹ! Một chút cũng không còn lãnh đạm như bình thường! Quả thật chính là một trời một vực!

Làm cho anh hai càng thêm chú ý đến mình…… Vừa nghe đến lời này, ánh mắt Quý Thần Quang liền phát sáng “Biện pháp gì?” Nhất thời cả người liền đặc biệt có tinh thần. Hừ, nhìn thấy anh hai cười với cô gái khác, cậu sẽ không vui! Cậu phải nghĩ biện pháp để anh hai không cười với người khác nữa! Anh hai chỉ được cười với cậu! Khẽ nghiêng đầu, Quý Thần Quang nghĩ như thể là đương nhiên. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười ôn nhu của anh hai, cậu sẽ cảm thấy cả người lâng lâng, thật ấm áp, thật thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.