Nhật Xuất Đông Phương

Chương 20: Phiên Ngoại




Quý Thần Quang cúi đầu ăn những món thơm ngon, trong lòng thích đến ngây người! Muốn cướp anh hai của cậu sao? Đừng nói cửa, đến cửa sổ cũng sẽ không có đâu! Anh hai là của cậu! Cho tới bây giờ đều là của cậu, Quý Thần Quang cậu vì anh hai mà tồn tại. Anh hai cũng là vì Quý Thần Quang cậu mà tồn tại! Hai người bọn họ cũng sẽ không bao giờ có chuyện tách ra! Anh hai cùng cậu lớn lên! Tương lai cậu cũng ở bên anh hai đến già! Cho dù chết, cậu cũng muốn gắt gao ôm lấy anh hai! Ngay cả chết cũng đừng mong tách hai người bọn họ ra! Quý Thần Quang vừa ăn vừa nghĩ. Trong con ngươi đen láy lóe lên sự kiên định cùng chấp nhất làm người ta khiếp sợ!

“Hai anh em Tiêu Dương cùng Thần Quang tình cảm tốt thật hiếm thấy!” Tươi cười của Ngô phụ có điểm cứng ngắc! Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương có sự tức giận cực nhẹ! Trước mặt nhiều người như vậy là cho cháu gái ông xấu hổ, đối với Ngô phụ đem Ngô Tĩnh phủng trong lòng bàn tay để yêu thương mà nói thì đây là một chuyện thực sự làm ông tức giận!

“Ông Ngô à, ha ha, hai anh em này từ nhỏ tình cảm đã rất tốt rồi!” Tươi cười của Quý phụ cũng có chút mất tự nhiên. Hành động của Tiêu Dương hôm nay cũng có điểm hơi quá. Rõ ràng là bữa ăn ra mắt chính thức của Tĩnh Tĩnh cùng Tiêu Dương, sao lại biến thành cục diện nửa vời như thế này? Quý phụ cũng nghĩ không thông. Ánh mắt dừng trên người Quý Thần Quang đang ăn cơm ăn đến vui vẻ, đáy mắt hiện lên một chút thâm trầm. Đứa nhỏ này là thật sự không hiểu sao?…… Trong đầu nghĩ tới nụ cười vừa rồi của Quý Thần Quang, Quý phụ cảm thấy mê man. Có lẽ là thật sự không hiểu đi……

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã luôn phản ứng chậm nửa nhip so với bình thường, hơn nữa Tiêu Dương đau sủng nó thành tính. Bây giờ có cái gì ngon liền nghĩ đến Tiêu Dương đầu tiên, như thế cũng không uổng phí tấm lòng yêu thương của Tiêu Dương đối với nó! Cái đứa nhỏ này ngốc thì ngốc thật nhưng ai đối với nó tốt thì nó lại ghi nhớ rất nhanh! Có lẽ là thật sự không hiểu đi…… Đối với đứa nhỏ này ông cũng là không có để bụng dạy dỗ, từ nhỏ liền đi theo bên người Tiêu Dương. Tiêu Dương cũng không có thời gian dạy nó! Có phải hay không nên tìm thời gian mang theo Thần Quang để dạy nó một chút lễ nghi quý tộc cơ bản, miễn cho lại xuất hiện sự sai lầm lễ nghĩ cấp thấp nhất này!

Quý phụ trăm ngàn suy nghĩ chuyển dời. Kỳ thật có đôi khi ông cũng rất thích Thần Quang! Nụ cười của nó, sự tinh thuần của nó là hiếm có trên đời. Đặc biệt có sức cuốn hút, có thể làm cho lòng người trở nên ấm áp. Nhưng nếu Thần Quang là một đứa nhỏ ở nhà bình thường thì thôi nhưng có tình nó lại sinh ra trong Quý gia, liền giống như bầu trời một mảnh đen thùi đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen thanh nhã! Không bị nhiễm đen là sẽ dẫn đến diệt vong…… Nhìn bộ dáng Thần Quang, nhiễm đen là không có khả năng. Về phần diệt vong……

Tầm mắt Quý phụ chuyển từ người Quý Thần Quang sang Quý Tiêu Dương bên cạnh, ánh mắt lóe lóe. Thần Quang có thể gặp được một anh hai đau sủng nó như Tiêu Dương xem như là trong họa có phúc…… Mặc dù chỉ số thông minh có điểm chướng ngại nhưng lại chiếm được sự sủng ái cao nhất mà người khác khó có thể tưởng tượng! Tiêu Dương đứa nhỏ này xem ra cũng là vì tính tình tinh thuần của Quý Thần Quang mà bảo hộ nó! Dù sao để cho Tiêu Dương nhanh chóng trưởng thành, ông cũng đã rất nhiều lần để cho hắn tự mình nhìn thấy những sự việc sự vật tàn nhẫn trong bóng tối……

“Có thể nhìn ra!” Thanh âm Ngô phụ dẫn theo chút không được tự nhiên. Bởi vì ông thấy được đáy mắt cháu gái yêu quý của mình xuất hiện biểu tình ủy khuất…… Đã bao nhiêu năm rồi, từ nhỏ đến lớn ông đều phủng trong lòng bàn tay để yêu thương, chưa từng làm cho nó chịu một chút ủy khuất nào, nhưng Tiêu Dương này lại dễ dàng làm cho Tĩnh Tĩnh của ông lộ ra loại vẻ mặt này!

Quý phụ tự nhiên cũng nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Ngô phụ, nhưng việc này cũng là do Tiêu Dương không đúng. “Ăn cơm đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon! Tiêu Dương mau gắp đồ ăn cho Tĩnh Tĩnh!” Ánh mắt đối diện với Quý Tiêu Dương hiện lên một tia nghiêm túc.

Quý Thần Quang đang chuẩn bị ăn đu đủ hầm nấm tuyết và hạnh nhân thì chợt nghe được lời nói của Quý phụ, cũng thực mẫn cảm cảm giác được ánh mắt nghiêm khắc của Quý phụ. Nhất thời trong lòng vang lên thanh âm ‘lộp bộp’. Muốn anh hai gắp đồ ăn cho nữ nhân giả tạo kia sao? Không được! Tuyệt đối không được! Anh hai chỉ có thể gắp đồ ăn cho cậu. Anh hai là của một mình cậu! Cậu không cho phép kẻ nào khác tới chia sẻ anh hai với cậu!

Trong lòng Quý Thần Quang kêu gào, đôi mắt long lanh sáng ngời nhanh như chớp chuyển dời, nhìn bát đu đủ hầm nấm tuyết và hạnh nhân trong tay, trong lòng nhất thời sinh ra một kế. Lúc ở ‘Hương Hương Quán’ cậu rõ ràng cảm giác được nữ nhân giả tạo kia không thích các món ngọt! Hắc hắc…… Con người đen láy của Quý Thần Quang hiện lên một tia giảo hoạt “Chị gái xinh đẹp, đu đủ hầm nấm tuyết và hạnh nhân này ăn vô cùng ngon! Chị có muốn nếm thử không? Anh hai cũng thích ăn món này, mỗi lần tới đây đều gọi món này!”

Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn nụ cười ngây thơ trong sáng của Quý Thần Quang, nghe lời nói chân thành kia, trong lòng hắn liền nhịn cười thật vất vả. Ha ha…… Thần Thần của hắn. Thật sự là rất khả ái! Còn biết diễn màn phẫn trư ăn lão hổ (giả yếu để lừa người) này! Thần Thần, em đúng là tiểu quỷ!

Ngô Tĩnh nghe lời nói ngây thơ của Quý Thần Quang, nhìn nụ cười trong sáng của nó, trong nháy mắt cô còn tưởng lầm là Quý Thần Quang thích cô! Nhưng cũng trong nháy mắt cô liền nhớ đến dáng vẻ đắc ý của Quý Thần Quang này trong lần ở ‘Hương Hương Quán’! Ngô Tĩnh thật sự rất muốn hất đổ bát canh trong tay Quý Thần Quang, nhưng lý trí nói cho cô biết cô không thể làm như vậy. Có nhiều ánh mắt đang theo dõi hơn nữa Quý Thần Quang còn cười chân thành như thế. Nếu không phải có đã sớm rõ khuôn mặt nó thì chỉ sợ chính cô cũng sẽ bị lừa gạt đi!

“Chị à, canh này thật sự ăn ngon lắm nha. Hơn nữa anh hai còn nói canh này có thành phần dinh dưỡng rất cao. Ăn canh này rất tốt cho thân thể! Chị à, chị mau nếm thử đi!” Nói xong, Quý Thần Quang liền bưng bát canh đến trước mặt Ngô Tĩnh. Nụ cười trên mặt càng cười càng hồn nhiên! Nhìn mặt Quý Thần Quang, ai cũng sẽ không phát hiện ra trong lòng cậu đang đắc ý đến phát điên lên được! Ha ha ha…… Canh này là món ngọt nhất trong mấy món này! Hơn nữa còn là ngọt ngấy! Bởi vì cậu cố ý kêu người phục vụ cho nhiều đường hơn. Vốn là để chính mình thưởng thức, không nghĩ tới còn có thể dùng để……

“Thật sao? Cảm ơn!” Ngô Tĩnh nhìn màu sắc của canh. Màu phi thường xinh đẹp. Hơn nữa cô cũng có nghe nói qua đu đủ có tác dụng rất tốt cho mắt.

“Thần Thần cũng rất thích Tĩnh Tĩnh a! Thật là làm cho người ta giật mình, ngoại trừ Tiêu Dương, còn chưa có thấy Thần Thần đối với ai tốt như vậy đâu. Xem ra Tĩnh Tĩnh cùng Tiêu Dương đúng là một đôi trời sinh!” Quý Hào ở một bên cười nói nhưng trong lòng cảm thấy chua xót. Cho tới bây giờ hắn còn chưa được Thần Thần ngọt ngào như vậy gọi hắn một tiếng ‘ba ba’! Không nghĩ tới Tĩnh Tĩnh chỉ mới gặp mặt vài lần đã thu phục được Thần Thần. Xem ra đây đúng là duyên phận trời định!

Ngô phụ vừa nghe lời này liền cao hứng, tức giận đối với Tiêu Dương vừa nãy cũng biến mất! Ánh mắt ông nhìn Quý Thần Quang có chút tán thưởng “Lão Quý, cháu trai nhỏ nhà ông lớn lên thật thanh tú. Đúng là chọc cho người ta yêu thương. Lại còn nhu thuận hiểu chuyện như vậy!” Trong lòng đối với đứa nhỏ xinh đẹp tinh thuần này có thêm một phần tình cảm yêu thích. Ông ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, đã trải qua nửa đời người, thật khó có thể thấy được một đứa nhỏ hồn nhiên thế này! Đã bao nhiêu năm rồi, ông vẫn còn nhớ rõ, khi mới từ nông thôn ra, ông cũng từng cười thuần túy như thế…… Chính là a……

Quý phụ tươi cười rạng rỡ gật đầu “Nào, nào, lão Ngô, ăn cơm. Mau ăn cơm đi.” Nhìn ra thần sắc hoài niệm của Ngô phụ, trong lòng Quý phụ cũng cảm thấy đắng chát. Thứ gì đó, đã mất đi, thì sẽ không thể lấy lại được……

“Ăn cơm. Ăn cơm thôi!” Xóa bỏ nhưng tạp niệm trong đầu, Ngô phụ cùng Quý phụ nâng chén rượu liếc nhìn nhau.

Không khí trên bàn cơm khôi phục sự bình tĩnh! Nhìn qua vô cùng náo nhiệt, cuối cùng là một loại cảm giác hài hòa!

Lục Dao nhìn thoáng qua Quý Thần Quang. Nụ cười trên mặt đứa nhỏ này quá mức chói mắt! Bất quá nhìn không ra Tĩnh Tĩnh lại có thể có năng lực làm cho Thần Thần đối đãi với nó như vậy. Phải biết rằng, ngoại trừ Tiêu Dương, đứa nhỏ này chưa bao giờ cho người nào khác sắc mặt hòa nhã. Lúc nào cũng hé ra khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lớn như vậy rồi, còn chưa có bao giờ nghe thấy nó gọi mình một tiếng ‘mẹ’! Bất quá cô cũng không cần. Cô cũng biết đứa nhỏ này chán ghét mình. Và cô cũng chán ghét nó! Chính là có đôi khi nhìn đứa nhỏ này nhu thuận tươi cười sáng lạn với Tiêu Dương gọi Tiêu Dương là anh hai, trong lòng cô vẫn cảm thấy chua chát……

“Thần Thần, em mau ăn hết bát hạch đào nấu gạo nếp này đi. Rồi sau đó ăn thêm một bát cơm với thịt khô tẩm mật ong!” Quý Tiêu Dương đẩy bát hạch đào nấu gạo nếp đến trước mặt Quý Thần Quang. Buổi chiều hôm nay em ấy còn có tiết học, nếu không ăn chút gì thì sẽ đói bụng!

“Dạ!” Tâm tình cao hứng, thanh âm Quý Thần Quang cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn nhiều. Nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn xinh đẹp. Cúi đầu chậm rãi ăn các món ngọt! Ăn ngon thật, ăn quá ngon, ân. Thơm quá, hảo mềm, hảo ngon! Khóe mắt không dấu vết nhìn thoáng qua Ngô Tĩnh. Khi nhìn thấy cô chuẩn bị ăn đu đủ hầm nấm tuyết, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly lóe lên một tia cười âm hiểm khi mưu kế thực hiện được. Như vậy trông thật đáng yêu! Thật giống như mèo con trộm được cá!

Tầm mắt Quý Tiêu Dương vẫn đều nhìn Quý Thần Quang. Khi nhìn thấy nụ cười bên miệng của cậu, đáy mắt hắn cũng hiện lên sự ôn nhu. Không dấu vết đem Quý Thần Quang che ở phía sau mình. Tiểu quỷ này cười đắc ý như vậy. Nếu cho cho mấy ‘lão hồ ly’ ở đấy thấy được chắc chắn sẽ nghi ngờ!

Ngô Tĩnh cầm thìa, xúc một miếng đưa đến bên miệng. Ngửi hương vị, nụ cười càng thêm ôn nhu. Mùi hương thật thơm! Xem ra hẳn là sẽ ngon! Nghĩ vậy, Ngô Tình liền hé môi, tao nhã đưa canh vào miệng. Không đến nửa giây, canh vừa mới vào miệng đã bị Ngô Tĩnh không chú ý phun ra…… Bởi vì người còn chưa kịp phản ứng, miệng canh của Ngô Tĩnh toàn bộ đều phun lên bàn ăn……

Vài trưởng bối đang ăn vui vẻ đều có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Ngô Tĩnh. Đáy mắt đều mang theo nghi hoặc…… Đây là có chuyện gì?

“Tĩnh Tĩnh. Đây là làm sao vậy?” Thanh âm Ngô phụ có điểm đông cứng lại! Tĩnh Tĩnh hôm nay làm sao vậy?

Đồng thời bị nhiều người nhìn như vậy, khuôn mặt trắng nõn của Ngô Tĩnh trong nháy mắt trở nên đỏ bừng như máu! “Con…… Ông nội, canh này ngọt quá. Rất ngọt. Con không nuốt xuống được……” Trong thanh âm của Ngô Tĩnh mang theo nức nở, ánh mắt buông xuống, phần nộ nhìn về phía Quý Thần Quang.

“Chị à, chị không thích đồ ngọt sao?” Trong khi tất cả mọi người im lặng, thanh âm nhẹ nhàng tinh tế của Quý Thần Quang vang lên. Ánh mắt mang theo sự xin lỗi nhìn về phía Ngô Tĩnh!

Chết tiệt…… Tay đặt dưới bàn của Ngô Tĩnh nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu…… Quý, Thần, Quang! Việc này sẽ không để yên…… Cư nhiên làm cho cô xấu hổ như vậy!

“Tĩnh Tĩnh tương đối chung tình với đồ ăn chua cay.” Ngô phụ nhẹ giọng nói với Quý Thần Quang một câu. Tươi cười mang theo sự an ủi! Việc này cũng không liên qua gì đến đứa nhỏ này. Món đu đủ hầm nấm tuyết hạnh nhân này nguyên bản chính là một món ngọt!

“Thật xin lỗi!” QUý Thần Quang nhẹ nhàng nói một câu rồi sau đó cúi đầu. Tựa hồ như bởi vì chuyện này mà tâm tình có điểm mất mát!

“Không có việc gì, không có việc gì. Chúng ta đổi lại một bàn đồ ăn khác là được!” Quý phụ đánh vỡ cục diện xấu hổ nói. Khi chuẩn bị gọi người phục vụ thì thấy Ngô Tĩnh đứng lên.

“Con xin lỗi! Ông nội Quý, Tĩnh Tĩnh có điểm không thoải mái. Con xin phép ra ngoài!” Trong mắt Ngô Tĩnh thoáng hiện lên hơi nước.

Quý phụ cũng hiểu được việc này đối với một cô gái trẻ mà nói quả thật là quá mất mặt! Vì vậy ông hòa ái cười cười, vươn tay nhẹ vuốt đầu Ngô Tĩnh “Không sao đâu. Nếu cháu không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi đi. Có thời gian thì đến nhà ta chơi nhiều một chút, cùng Tiêu Dương nói chuyện thân cận nhiều hơn!”

“Dạ!” Ngô Tĩnh cười có chút gượng gạo rồi sau đó liền ra khỏi phòng.

Ngô Tĩnh đi rồi, Ngô phụ cùng Ngô mẫu tự nhiên cũng sẽ không ngồi ngốc ở đó. Hai người nói mấy câu liền đứng lên đuổi theo Ngô Tĩnh.

Ánh mắt Lục Dao không dấu vết nhìn thoáng qua Quý Thần Quang. Quả nhiên! Cô biết mà, cái đứa nhỏ này sao lại vô duyên vô cớ đối tốt với người khác. Nó chỉ quan tâm đến một mình Tiêu Dương thôi!

“Ông nội……” Quý Thần Quang ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn phiếm hơi nước mang theo sự sợ hãi.

“Được rồi Thần Quang. Việc này không trách con. Chắc con vẫn còn tiết học phải không? Mau kêu anh hai đưa đến trường học đi!” Nói xong ông nhìn về phía Tiêu Dương, ngữ khí cùng biểu tình nghiêm túc hơn vài phần “Tiêu Dương, tối nay trở về nhà!”

Quý Tiêu Dương gật đầu. Trong lòng hiểu được, lại chuẩn bị nhận giáo huấn……

Bất quá hắn cũng không hối hận. Thần Thần của hắn a…… Rất làm cho người ta cao hứng! Đợi lát nữa lên xe hắn phải hảo hảo xoa nắn Thần Thần một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.