Nhật Xuất Đông Phương

Chương 17




Lúc Quý Thần Quang trở lại phòng học, giáo viên đã lên lớp gần mười phút “Xin lỗi thầy!” Quý Thần Quang đứng ở cửa, ánh mắt long lanh sáng ngời, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh.

Thầy giáo đang dùng phấn viết bài, khi nghe thấy thanh âm xa lạ thì dừng toàn bộ hành động lại, trong đầu ông toát lên một ý nghĩ: Đây là học sinh lớp mình sao? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng ông vẫn xoay người nhìn về phía cửa phòng học. Khi nhìn thấy Quý Thần Quang, thầy giáo mới bình thường trở lại. Đây quả thật là học sinh lớp ông, hơn nữa còn là một học sinh thần bí. Ông đã dạy ở lớp này được nửa năm rồi mà đây là lần đầu tiên ông nghe thấy cậu nói chuyện……

“Trở về chỗ đi!” Cách vài giây thầy giáo mới phản ứng lại được, có chút mất tự nhiên nói. Đối với Quý Thần Quang ông có biết chút ít, thành tích không được tính là tốt nhưng môn nào cũng theo đều. Chỉ như vậy mà lại là một học sinh làm cho từng giáo viên đều ghi nhớ. Không phải vì cái gì khác, chỉ bởi vì Quý Thần Quang rất thần bí…… Có giáo viên từng nói qua, ông ấy đã từng dạy tại lớp này cả một năm, nếu không phải có một lần điểm danh Quý Thần Quang trả lời một chữ thì ông đã cho rằng đây là một đứa trẻ bị câm……

Nhưng cho dù Quý Thần Quang luôn trầm mặc không nói lời nào thì cậu vẫn trở thành một người nổi tiếng nhất trường! Một thiếu niên xinh đẹp như vậy, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm trong mắt mọi người. Hơn nữa, tính tình lạnh lùng cao ngạo lại càng dẫn đến sự chú ý của người khác!

Bởi vậy, khi thầy giáo này nghe được Quý Thần Quang nói xin lỗi, trong lòng ông liền kinh ngạc! Nhìn không ra đứa nhỏ này kỳ thật rất lễ phép!

Nghe được câu trả lời của thầy giáo, Quý Thần Quang lúc này mới tao nhã bước vào phòng học, không nhanh không chậm tiêu sái tiến đến chỗ ngồi của mình. Khi vừa muốn ngồi xuống thì ánh mắt bình tĩnh xuất hiện dao động. Bởi vì cậu nhìn thấy ngăn bàn nguyên bản trống rỗng của mình bây giờ xuất hiện đầy phong thư màu hồng……

Quý Thần Quang chần chờ một chút rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. Vươn tay lấy ra sách ngữ văn, còn thật sự nghe giảng chép bài. Một đống thư màu hồng kia hoa hoa lệ lệ bị bỏ qua……

Nhìn thấy hành động của Quý Thần Quang, những học sinh đang ngầm vụng trộm quan sát cậu trên mặt liền lộ ra tất cả các loại biểu tình. Có kinh ngạc, có bội phục, có thất vọng……

Công phu coi như không nhìn thấy này của bạn học Quý, cậu đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất……

Thầy giáo nhìn biểu tình thật sự nghe giảng của Quý Thần Quang, trong lòng gật gật đầu. Thanh âm giảng bài của ông càng thêm ra sức! Hiển nhiên, thầy giáo này không nhìn thấy Quý Thần Quang nhẹ hạ mi mắt, đôi mắt thất thần!

Cửu một ngày không đến trường liền xảy ra một đống chuyện! Thật sự là phiền toái……

Tầm mắt dừng lại trên những phong thư màu hồng trong ngăn bàn, đáy mắt Quý Thần Quang hiện lên sự không kiên nhẫn nhàn nhạt! Thật là, trước kia như thế nào không có, hôm nay lại có nhiều như vậy, còn có hai người mạc danh kỳ diệu (không biết từ đâu ra) trong rừng cây……

“Bạn học Quý, bạn học Quý!”

Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm ôn hòa, Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, ánh mắt long lanh sáng ngời hiện lên tia nghi hoặc!

“Mời em đứng lên trả lời vấn đề này!” Thầy giáo dùng phấn viết lên bảng đen vài dòng, trong mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía Quý Thần Quang, trong đó còn rõ ràng mang theo hi vọng.

Quý Thần Quang nhìn qua liền đứng lên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía thầy giáo “Xin lỗi thầy, em không biết!” Môi hé mở, thản nhiên nói mấy chữ. Cậu vừa mới ngẩn người, căn bản cái gì cũng không nghe thấy……

Thầy giáo hiển nhiên là rất kinh ngạc, là ông giảng không đủ cẩn thận sao? Tâm tư hơi đổi, thầy giáo cười ôn hòa “Vậy em ngồi xuống đi, tôi nói tiếp một lần nữa!”

Tất cả học sinh đều có chút kỳ quái nhìn thoáng qua, hôm nay thầy giáo trở nên có chút kỳ quái…… Thầy giáo này từ khi nào mà lại ôn hòa như vậy?

Tiết đầu tiên, thầy giáo ra sức giảng bài, ánh mắt của học sinh toàn là kinh ngạc, còn Quý Thần Quang thì vẫn như trước thất thần, lặng yên không có một tiếng động! Trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, Quý Thần Quang cũng hồi phục tinh thần, giáo viên có chút lưu luyến thu miệng. Ánh mắt nhìn quét một vòng học sinh, cuối cùng như ngừng lại trên người Quý Thần Quang “Tan học!” Rồi sau đó ông thu lại sách giáo khoa ra khỏi phòng học!

Thầy giáo vừa bước ra khỏi phòng học, ánh mắt của tất cả bạn học đều dừng trên người Quý Thần Quang. Vài người tụm thành một đám líu ríu nói chuyện rất náo nhiệt.

Quý Thần Quang giống như đang ở trong một không gian khác, đem hết thảy tiếng ồn xung quanh đều ngăn cách, tay phải nhẹ chống cằm, ánh mắt nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra sự ôn nhu nhàn nhạt. Không biết anh hai bây giờ đang làm gì?……

Nhớ anh hai quá……

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Quý Thần Quang dùng tốc độ nhanh nhất thu tay chống cằm lại, lấy một cái di động tinh xảo màu đen khéo léo từ trong túi quần ra. Cầm trong tay nghịch nghịch một lúc cuối cùng vẫn là ấn số. Điện thoại vừa thông, đối phương liền nhấc máy.

“Thần Thần!” Thanh âm ôn nhu đôn hậu của Quý Tiêu Dương theo di động truyền đến bên tai Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang vì một loạt chuyện xảy ra lúc sáng mà bây giờ có chút bối rối, sau khi nghe thấy thanh âm của Quý Tiêu Dương nhất thời tràn ngập cảm giác an toàn. Khóe miệng không tự giác xuất hiện nụ cười nhạt, hai lúm đồng tiền khả ái như ẩn như hiện.

“Anh hai, em nhớ anh!” Thanh âm Quý Thần Quang nhẹ nhàng ôn nhu nói với di động, bên trong còn lộ ra sự ngọt ngào! Trong đôi mắt long lanh sáng ngời đều là một màu mật ong nhu hòa.

Bạn học bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn liền cảm giác đáy lòng sinh ra một cỗ ôn nhu thản nhiên! Tâm tình không tự giác liền trở nên nhẹ nhàng.

Quý Tiêu Dương bên này vừa nghe thấy Quý Thần Quang nói vậy, khóe miệng cười càng thêm ôn nhu. Sủng ái nơi đáy mắt càng thêm đậm. Sau khi nghe được những lời này của Thần Thần, hắn cảm giác được những mỏi mệt của công việc vừa rồi đều tan biến hết. Đáy lòng ngập tràn sự ngọt ngào.

Trong lòng nhịn không được khẽ thở dài một câu: Thần Thần thật sự là bảo bối của hắn!

Cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặt mày khẽ nhăn lại, mới gần chín giờ, haiz hắn hảo muốn ôm Thần Thần…… “Thần Thần ngoan, giữa trưa anh hai sẽ đến đón em! Ngoan ngoãn nghe giảng bài!”

“Dạ!” Trong thanh âm đáp lại mang theo nhiều điểm uể oải không phấn chấn! Còn ba tiết nữa…… Cậu hiện tại rất muốn nhìn thấy anh hai!

“Thần Thần làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không vui không?” Quý Tiêu Dương rất dễ dàng cảm giác được cảm xúc của Quý Thần Quang.

“Không có a. Chính là rất nhớ anh hai, muốn gặp anh hai!” Lời này nói ra rất nhẹ, đầu cúi thấp xuống, trên mặt lộ ra một mạt hồng. Tay trái có chút vô thố vò vò góc áo!

Nghe câu nói này, thân thể Quý Tiêu Dương thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên, nghĩ muốn lập tức lái xe vọt tới trường học đem Thần Thần gắt gao ôm vào trong ngực. “Thần Thần, ngoan. Anh hai cũng nhớ Thần Thần! Ngoan ngoãn lên lớp, giữa trưa anh hai sẽ ở cùng em!” Thật vất vả ngăn chặn xúc động của mình, Quý Tiêu Dương điểu chỉnh tâm tư. Tận lực làm cho Thần Thần không nghe ra sự kích động của mình. Bằng không lấy tính tình của Thần Thần, không chừng sẽ bỏ học mà chạy đến công ty!

“Dạ!” Đáp lại một chữ, hai người đồng loạt trầm mặc, luyến tiếc không muốn ngắt điện thoại.

Thư kí bên này trên mặt lóe lên thần sắc lo lắng, ánh mắt tổng giám đốc hàm chứa nét cười ngây ngô cầm di động! “Sếp, cuộc họp nên bắt đầu rồi!” Lòng nóng như lửa đốt đứng bên cạnh Quý Tiêu Dương nhẹ giọng thúc giục.

Nhưng là Quý Tiêu Dương lúc này một lòng đều đặt lên người Quý Thần Quang, thanh âm bên ngoài nào cũng không nghe thấy!

Thẳng đến khi bên kia Quý Thần Quang truyền đến tiếng chuông vào học, Quý Tiêu Dương mới lấy lại tinh thần, thanh âm mềm nhẹ ôn hòa “Thần Thần, ngoan, chú ý học bài. Đợi lát nữa anh hai sẽ tới đón em!”

“Vâng ạ!” Nắm di động, Quý Thần Quang đáp một cậu. Ngắt điện thoại, lấy sách toán ra.

Các bạn học đều trợn mắt há mồm nhìn Thần Thần. Vừa rồi bọn họ thấy Quý Thần Quang nở nụ cười…… Nụ cười hảo xinh đẹp hảo ôn nhu……

Cuối cùng thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, Quý Thần Quang rốt cục không nhịn được chậm rãi đứng lên. Thầy giáo vừa bước ra khỏi phòng học, Quý Thần Quang liền đi về phía cửa, bước đi có chút gấp gáp. Không có Cửu ở bên cạnh, trường học này thật là nhàm chán. Trong trái tim cậu tất cả đều là anh hai……

Đến cổng trường, quẹo trái rồi đi gần năm phút đồng hồ, Quý Thần Quang liền thấy được Quý Tiêu Dương đang dựa vào thân xe nhìn về phía trường học. Lập tức trên mặt cậu liền xuất hiện nụ cười hạnh phúc, bước đi cũng biến thành chạy chậm. Một phen ôm chặt lấy vòng eo Quý Tiêu Dương “Anh hai!” Ánh mắt cong cong, khóe miệng khẽ nhếch.

“Thần Thần. Đói bụng sao?” Nhìn Quý Thần Quang vội vàng như thế, Quý Tiêu Dương có chút kinh ngạc! Vươn tay nhẹ vuốt tóc cậu.

“Không ạ. Nhớ anh hai!” Bán ngửa đầu, trong đôi mắt long lanh sáng ngời lóe lên sự nhớ nhung cùng ỷ lại.

Quý Tiêu Dương cảm giác được tâm tính thiện lương của mình giống như bị cái gì đụng phải. Nhất thời một trận khô nóng toát lên toàn bộ thân thể “Anh hai cũng nhớ Thần Thần!” Nhịn không được cúi đầu ngậm môi Quý Thần Quang, nhẹ nhàng xâm nhập.

“Anh hai, đi đâu ăn cơm ạ?” Qua nửa phút, ánh mắt Quý Thần Quang lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương.

“Lên xe trước đi.” Nghe được lời nói của Quý Thần Quang, thần sắc Quý Tiêu Dương hiện lên tia phức tạp. Lúc mười một giờ, hắn nhận được một cuộc điện thoại. Là của ông nội gọi tới, ông bảo hắn buổi trưa đến ‘Mỹ Thực Lâu’ ăn cơm! Còn nói hắn phải ăn mặc chỉnh tề một chút! Điều này làm cho Quý Tiêu Dương cả kinh, rất dễ dàng liền đoán được có chuyện gì đang xảy ra……

“Anh hai, anh phát ngốc cái gì vậy?” Ngồi vào xe, Quý Thần Quang vươn tay ra ngoài cửa sổ đẩy đẩy Quý Tiêu Dương.

“Không có việc gì!” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, sang bên kia mở cửa xe ngồi vào. Nghiêng người giúp Quý Thần Quang cẩn thận thắt dây an toàn “Thần Thần, đợi lát nữa chúng ta đến ‘Mỹ Thực Lâu’”

Mỹ Thực Lâu?…… Vừa nghe được tên nhà hàng này, hai mắt Quý Thần Quang liền tỏa sáng. Nhà hàng này rất cao cấp, cậu cùng với anh hai mới chỉ đi vài lần mà thôi. Bất quá bên trong có rất nhiều món ăn ngon “Tốt quá! Em thích nơi đó!”

“Thần Thần.” Nhìn bộ dáng cao hứng của Thần Thần, Quý Tiêu Dương không muốn nói ra câu tiếp theo. Nói ra rồi khẳng định Thần Thần sẽ mất hứng!

“Anh hai. Có việc gì sao?” Vừa thấy biểu tình của anh hai, Quý Thần Quang liền đoán được!

“Ân. Thần Thần, giữa trưa hôm nay chúng ta cùng ăn cơm với ông nội!” Chần chừ một chút, Quý Tiêu Dương vẫn nói ra.

Quả nhiên, Quý Thần Quang liền nhíu mày “Ba mẹ cũng đi sao?” Khi nói những lời này, thanh âm biến trở về sự lạnh lùng ở trường.

“Không biết!” Quý Tiêu Dương lắc đầu. Không nghe ông nội nói gì cả!

“Nga!” Quý Thần Quang dựa người lên lưng ghế, sự vui vẻ mới nãy nhất thời đều biến mất!

“Thần Thần, ngoan. Không sao đâu, chỉ là một bữa cơm thôi mà!” Vươn tay yêu thương sờ sờ đầu Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương biết, Thần Thần không thích ăn cơm cùng ông bà nội. Bởi vì họ rất nghiêm túc! Hơn nữa mỗi lần ông nội nhìn thấy Thần Thần, đáy mắt sẽ xuất hiện một loại cảm xúc thất vọng. Như vậy sẽ làm cho tâm tình của Thần Thần chịu ảnh hưởng. Cho nên vì vậy mà Quý Tiêu Dương cũng không thích cùng người nhà ăn cơm!

“Không sao đâu ạ. Anh hai lái xe đi!” Đem tầm mắt chuyển về phía Quý Tiêu Dương, khóe miệng Quý Thần Quang xuất hiện nụ cười nhẹ.

“Ân. Thần Thần, ăn xong cơm, chúng ta lập tức trở về!” Cúi đầu khẽ hôn lên môi Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương khởi động xe đi về hương ‘Mỹ Thực Lâu’!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.