Nhật Xuất Đông Phương

Chương 12




Buổi sáng vào tháng mười, bầu trời trong xanh sáng ngời, mặt trời vẫn chưa ló dạng nhưng đã có những tia nắng nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Trên chiếc giường lớn màu lam, hai anh em vẫn đang hạnh phúc ôm nhau ngủ say, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho lòng người ta sinh ra cảm giác ấm áp. Khóe miệng không tự giác nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ!

Quý Thần Quang vốn ngủ rất ngon, đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào thì đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đang đâm vào mình làm cậu có chút không thoải mái. Cậu ở trong lòng Quý Tiêu Dương giật giật thân mình, nguyên bản là muốn né tránh cái kia nhưng Quý Thần Quang kỳ quái phát hiện, cái gì đó theo động tác né tránh của cậu mà chậm rãi phát sinh thay đổi……

Này rốt cuộc là cái gì?…… Quý Thần Quang mở mắt, môi chu lên, trên mặt lóe lên sự mất hứng. Cậu đang ngủ an ổn, mơ thấy thật nhiều điểm tâm ngọt. Cậu còn chưa có kịp ăn đã bị cái thứ mạc danh kỳ diệu (không biết từ đâu ra) này xuất hiện đánh thức……

Chờ ta bắt được ngươi, ta sẽ đập cho ngươi vài phát. Quý Thần Quang có chút muốn xả giận mà nghĩ. Cư nhiên dám làm cho mấy món điểm tâm ngọt của biến mất…… Hừ, thật đáng giận. Quý Thần Quang ở trong chăn vươn tay sờ soạng tìm kiếm. Ở đâu vậy?……

“Thần Thần, em làm gì vậy?” Sắc mặt Quý Tiêu Dương có điểm khác thường.

“Anh hai, trên giường tự nhiên xuất hiện cái gì kỳ lạ lắm, nó làm em tỉnh đó, thật là không thoải mái mà! Để em tìm nó!” Quý Thần Quang nghe tiếng Quý Tiêu Dương liền chui ra khỏi chăn. Đôi mắt to tròn đáng thương hề hề nhìn Quý Tiêu Dương, món điểm tâm ngọt của cậu…… Một bàn ăn lớn thật lớn đầy điểm tâm ngọt…… Nhiều như vậy cậu còn chưa thấy qua bao giờ, cũng chưa được nếm thử thì đã biến mất…… Hung thủ chính là cái thứ không biết tên đáng ghét kia……

Ách…… Vừa nghe câu nói của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhất thời ngây ngẩn cả người. Trên giường có cái gì sao?…… “Thần Thần, giường anh đều kiểm tra qua rồi. Ngoại trừ chăn và nệm thì không có cái gì khác! Ngoan, ngủ đi. Mới có sáu rưỡi thôi!” Nhìn nhìn thời gian, sáu giờ rưỡi, Quý Tiêu Dương vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang.

“Thực sự không có sao? Vừa nãy rõ ràng là có cái gì đó chọc vào em mà!” Có chút bất mãn, Quý Thần Quang chu miệng, cái cằm khéo léo hơi nâng lên nhìn về phía Quý Tiêu Dương.

Quý Tiêu Dương hơi hạ mắt liền có thể nhìn thấy đôi lông mi thật dài của Thần Thần đang nhẹ nhàng nhún nhảy, đôi mắt to tròn của cậu vẫn mang theo sự mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ. Bên trong đôi mắt ấy còn mang theo một tia ủy khuất, đôi đồng tử ướt át, trơn bóng làm cho hắn có cảm giác mềm mịn giống như hai má của cậu vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác mê ly yêu thích không muốn buông tay.

“Thần Thần ngoan, ngủ đi em!” Quý Tiêu Dương không dấu vết nuốt nước miếng, có chút bối rối rời tầm mắt đi.

“Nga, được rồi……” Nghe được câu nói của anh hai, tuy trong lòng Quý Thần Quang cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn vươn hai tay ôm cổ Quý Tiêu Dương, tựa đầu nằm lên vai hắn.

“Thần…… Thần Thần……” Cảm giác được khí nóng phun vào cổ mình, là hơi thở của Thần Thần, Quý Tiêu Dương nhất thời trở nên bối rối, có chút luống cuống tay chân muốn đẩy Quý Thần Quang ra.

Quý Thần Quang khó hiểu. Anh hai là làm sao vậy?…… Ngẩng đầu, ánh mắt mang theo dò hỏi nhìn về phía Quý Tiêu Dương.

“Thần Thần ngoan, anh hai cảm thấy hơi nóng.” Ánh mắt Quý Tiêu Dương khi nói chuyện căn bản là không dám nhìn Quý Thần Quang. Hắn không phải là cảm thấy hơi nóng mà là rất rất nóng…… Cảm giác được làn sóng nhiệt kia đang lấy tư thế bài sơn đảo hải mà đánh úp vào hắn, nếu không phải hắn lý trí kiên định, chỉ sợ ngay trong nháy mắt vừa rồi đã bổ nhào vào Thần Thần…… Thần Thần của hắn cái gì cũng không hiểu, không biết đến tâm tư của hắn, vẫn như trước dùng ánh mắt tinh thuần như trước chăm chú nhìn hắn. Nghĩ như vậy, Quý Tiêu Dương liền cảm giác được bản thân mình là một kẻ khốn nạn…… Thần Thần nhỏ như vậy, hắn cư nhiên nghĩ…… “Thần Thần không nóng, Thần Thần muốn ôm anh hai ngủ!” Đôi mắt to tròn bán híp, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười như trăng rằm, hai lúm đồng tiền nho nhỏ hai bên má cũng xuất hiện. Hảo ngọt ngào, hảo khả ái……

Quý Tiêu Dương cảm giác được miệng mình tràn đầy hương bị đắng chát…… Hắn cũng rất muốn ôm Thần Thần, ôm thật chặt, dùng sức giữ chặt ở trong lòng! Nhưng là, hắn không dám…… Vạn nhất mà không khống chế được……

“Thần Thần ngoan, để cho anh hai bớt nóng chút đã. Đợi lát nữa lại ôm em ngủ! Thần Thần tự mình ngủ trước đi!” Nói xong, Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng đem hai tay Quý Thần Quang đang ôm cổ mình buông lỏng ra, tay kia thì xốc chăn lên để cho khí lạnh vào làm giảm bớt nhiệt trên cơ thể mình. Hộc…… Thân thể tiếp xúc với khí lạnh trong nháy mắt liền cảm thấy dễ chịu, trong lòng Quý Tiêu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngày hôm nay xem ra sẽ là một sự dày vò……

Nếu hắn bảo Thần Thần về phòng mình ngủ, lấy tính tình của cậu, khẳng định sẽ lại nghĩ linh tinh! Việc này nên dùng biện pháp gì mới tốt đây? Không thể cứ để như vậy được…… Cho dù Thần Thần không nghi ngờ nhưng tự hắn cũng cảm thấy bản thân mình đang sinh bệnh……

“Anh hai! Được chưa ạ?” Không ôm anh hai, cậu không ngủ được…… Quý Thần Quang ở trong chăn lăn một vòng, làm cho trong chăn không còn chút ấm áp nào. “Anh hai, ở trong chăn hảo lạnh a. Không nóng đâu!” Lăn lăn vài cái, Quý Thần Quang lạnh run cả người. Hé ra khuôn mặt cao hứng nhẹ nhàng nói với Quý Tiêu Dương.

“Thần Thần!” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, nhìn giường bị Quý Thần Quang làm loạn lên, nhất thời cười khổ. Vươn tay nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang “Thần Thần, em cái đứa nhỏ nghịch ngợm này, nhỡ bị cảm thì làm sao bây giờ. Mau chóng ngủ đi!” Đem chăn một lần nữa bọc kín Quý Thần Quang!

“Anh hai vào trong ngủ đi. Trong chăn lạnh lắm, không nóng đâu!” Nhu thuận để Quý Tiêu Dương giúp cậu đắp chăn, đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang lòe lòe tỏa sáng nhìn Quý Tiêu Dương, bên trong mang theo hào quang hi vọng. Thần Thần của hắn chưa bao giờ che dấu sự yêu thích cùng ỷ lại đối với hắn cả!

Thần Thần, đứa nhỏ tinh ranh này…… Quý Tiêu Dương đương nhiên biết ý đồ của Thần Thần, trong lòng vừa cao hứng vừa đau khổ! “Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi. Bảy giờ rồi đó, chúng ta ngủ thêm một tiếng nữa rồi dậy!” Một lần nữa chui vào chăn, ôm Quý Thần Quang vào trong ngực. Chính là chỉ nhẹ nhàng vây quanh chứ không làm cho thân thể hai người kề sát như trước. Thật vất vả mới hạ nhiệt được, không thể lại làm nó quay lại…… Bằng không, cái đứa nhỏ tinh ranh Thần Thần này sẽ không được an bình!

Ngáp một cái, Quý Thần Quang mỉm cười ngọt ngào “Dạ!” Khẽ nhắm hai mắt, lông mi thật dài lưu lại một cái bóng nho nhỏ.

Thần Thần của hắn thật sự xinh đẹp! Mê luyến vươn tay nhẹ vuốt hai má Thần Thần. Chỉ cần nghĩ đến thể xác và cả tinh thần của thiếu niên xinh đẹp này đề là của mình, trong lòng Quý Tiêu Dương liền dâng lên một cảm giác hưng phấn cùng hạnh phúc không thể dùng ngôn ngữ để tả được……

Thần Thần, anh hai chờ em lớn lên rồi! Khi em trưởng thành rồi, anh hai nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống em, hung hăng đem em trở thành một phần trong lòng anh!

Con ngươi đen như mực của Quý Tiêu Dương lóe sáng, gắt gao khóa trụ tại trên người Quý Thần Quang, giống như núi lửa đang ngủ say chờ đến thời khác bùng nổ……

Quý Thần Quang ngủ say, trên mặt mang theo mỉm cười nhẹ nhàng, đầu ở trong lòng Quý Tiêu Dương cọ cọ, thân thể cũng hướng trong lòng Quý Tiêu Dương dụi dụi. Đột nhiên lông mày cậu khẽ nhăn lại. Lại tới nữa…… Cái thứ kỳ quái kia lại làm cho hắn cảm thấy khó chịu……

Rốt cuộc là cái gì? Ta nhất định phải bắt được ngươi! Chán ghét, luôn quấy rầy giấc ngủ của ta! Quý Thần Quang tức giận mở mắt, nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương đang ngủ say. Sự mất hứng trong nháy mắt biến thành nụ cười ôn nhu. Ân, không thể đánh thức anh hai, động tác của cậu liền mềm nhẹ hơn một chút!

Nghĩ như vậy, Quý Thần Quang liền thong thả lui cả người vào trong chăn, lùi xuống đến khi cái thứ đó chạm vào bụng của mình thì dừng lại. Ở tầm này thì tay của mình có thể bắt nó! Hừ, để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi là cái gì…… Quý Thần Quang tức giận bất bình nghĩ xong liền vươn tay hung hăng nắm lấy……

Ở trong nháy mắt bắt lấy đó, thân thể Quý Thần Quang hung hăng lạnh run một trận. Nóng quá……

“Ngô……” Đúng lúc này Quý Thần Quang đột nhiên nghe thấy tiếng của anh hai.

“Thần Thần, em đang làm cái gì?” Quý Tiêu Dương mở mắt nhưng không nhìn thấy Quý Thần Quang.

“Anh hai, em bắt được cái kia rồi! Nó là hung thủ phá giấc ngủ của em!” Thanh âm Quý Thần Quang lóe lên hưng phấn, cầm theo cái gì đó cho anh hai xem, liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh hai “Thần Thần, em buông tay cho anh!”

Ngô…… Thần Thần sao lại…… Biểu tình trên mặt Quý Tiêu Dương nhất thời hết hồng lại tím……

Phản xạ nghe theo lời nói của Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang buông lỏng tay ra. Giây tiếp theo cậu liền thấy bóng dáng anh hai nhanh chóng vọt vào phòng tắm……

Anh hai làm sao vậy?…… Quý Thần Quang ngơ ngẩn suy nghĩ, trong đầu chậm rãi nhớ lại sự việc. Cậu vừa bắt được cái kia thì anh hai liền tỉnh, sau đó anh hai giống như là rất đau, sau đó nữa cậu vừa buông tay ra thì anh hai liền chạy mất không thấy bóng……

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ cái kia là của anh hai?……

Quý Thần Quang ở trên giường suy nghĩ lung tung, Quý Tiêu Dương trong phòng tắm cảm thấy khổ sở……

Chết tiệt…… Hắn cư nhiên lại trưng ra cái xấu hổ như vậy, hoàn hảo là Thần Thần cái gì cũng không hiểu…… Chính mình cư nhiên đối với em trai……

Anh hai sao vẫn chưa ra ngoài?…… Quý Thần Quang chờ đợi mỏi mắt nhìn cửa phòng tắm. Đã nửa tiếng rồi…… Anh hai ở bên trong làm gì?

Trong lúc Quý Thần Quang do dự không biết có nên đi gõ cửa không thì cửa phòng tắm rốt cục được mở ra, Quý Tiêu Dương tóc còn nhỏ nước mặc áo tắm đi ra. Đôi môi khẽ mím, biểu tình trên mặt có điểm cứng ngắc……

Anh hai giống như thực không vui…… Quý Thần Quang xoắn xoắn ngón tay, ngơ ngác nghĩ đã phát sinh chuyện gì?……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.