Nhật Xuất Đông Phương

Chương 10




“Tiêu Dương, mau tới mở cửa, Thiên Nhiễm phát sốt rồi!” Khúc An cùng Nam Cung Kỳ nguyên bản không nghĩ sẽ quấy rầy thời gian thân thiết của hai anh em nhà này nhưng đột nhiên Khúc An phát hiện ra Linh Thiên Nhiễm cư nhiên phát sốt, thực là đau đầu mà! Rốt cục kiên trì không được, Khúc An vẫn là rống to lên gọi Quý Tiêu Dương! Tiêu Dương à, lần này thực sự không phải do tôi cố ý…… Là tên Thiên Nhiễm này tự nhiên phát sốt……

Tiếng rống có chút gấp gáp của Khúc An vang lên kéo Quý Tiêu Dương đang trong suy nghĩ mê ly trở về, ánh mắt vẫn mang theo một loại cảm xúc không nói rõ nhìn Thần Thần trong lòng……

“Anh hai!” Thanh âm Quý Thần Quang có điểm hoảng sợ. Anh hai làm sao vậy? Đột nhiên trở nên trông thật dọa người…… Nhất là ánh mắt của anh hai, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy……

Cách gần một phút đồng hồ, khóe miệng Quý Tiêu Dương mới nhếch lên tạo thành một nụ cười quen thuộc đối với Quý Thần Quang. “Không có gì, Thần Thần, đi thôi!” Nắm tay Quý Thần Quang cười cười, đi về phía cửa nhà mình.

Có gì đó là lạ…… Quý Thần Quang đi theo phía sau, ánh mắt thì gắt gao nhìn bóng dáng Quý Tiêu Dương.

“Tiêu Dương, mở cửa nhanh lên. Thiên Nhiễm tên này đang phát sốt! Người cậu ấy nóng quá, chắc phải đến ba mươi chín độ!” Vừa thấy bóng dáng Quý Tiêu Dương, Khúc An nhanh chóng đỡ Linh Thiên Nhiễm đang say rượu đến hôn mê xoay lại đối mắt với Quý Tiêu Dương. Muốn cho chính hắn cũng đến sờ thử, là sự thật anh không có nói sai!

Lúc còn nhỏ, Khúc An thấy Quý Tiêu Dương đối với Quý Thần Quang chính là cẩn thận chăm sóc từng ly từng tý, hai người đó còn luôn không có việc gì làm thì lại tình chàng ý thiếp. Tại thời điểm Quý Tiêu Dương đang muốn hôn nhẹ Quý Thần Quang, anh luôn kêu to ‘Sói đến đây……’ làm cho Quý Thần Quang sợ hãi còn Quý Tiêu Dương thì không hôn được! Việc này xảy ra đến lần thứ ba thì Quý Tiêu Dương rốt cục bạo phát…… Đánh Khúc An thành đầu heo…… Hình tượng đẹp trai hoàn toàn biến mất, làm cho Khúc An suốt một tháng không dám dùng khuôn mặt đó đi lừa nữ sinh……

Việc này để lại trong lòng Khúc An một bóng ma nho nhỏ. Từ lần đó, dù là đi học hay đi chơi, cứ thấy Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang thân thiết thì anh sẽ trốn xa một chút. Phá hủy việc tốt của Quý đại thiếu gia, chắc chắn sẽ không sống yên ổn……

“Vào đi. Tôi đi lấy hộp cứu thương!” Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang đi đến trước cửa, lấy chiều khóa mở cửa. Vào nhà đổi giày, đồng thời buông tay Quý Thần Quang ra, rồi xoay người đi vào phòng khách.

Quý Thần Quang có chút ngơ ngác nhìn bàn tay mình vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh hai. Anh hai làm sao vậy?……

Trong lòng có chút không vui, anh hai chưa bao giờ như vậy…… Hắn bình thường sẽ nắm tay cậu ngồi vào sô pha, hai người hôn nhẹ một lúc mới có thể buông ra! Là vì Thiên Nhiễm bị thương nên mới vội vã đi tìm hộp cứu thương sao?……

“Thần Quang, phát ngốc cái gì vậy?” Nam Cung Kỳ đổi giày xong chuẩn bị vào nhà thì phát hiện Thần Quang bên cạnh vẫn đang cúi đầu nhìn tay mình. Ngay cả giày cũng chưa đổi, bộ dáng Thần Quang trông giống như có tâm sự. Vừa nãy tốt lám mà, sao đột nhiên lại thế này?……

“Nga!” Thanh âm có chút uể oải, Quý Thần Quang cởi giày thay dép đi trong nhà, khi ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách thì vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Quý Tiêu Dương mang theo thần sắc khó nói nhìn về phía cậu……

Anh…… Đáy mắt Quý Thần quang thoáng hiện lên sự vui vẻ, vừa mới chuẩn bị gọi anh hai thì phát hiện tầm mắt hai người vừa chạm nhau thì anh hai lại nhanh chóng quay đi…… Một tiếng anh hai vừa đến cổ họng thì nghẹn lại! Anh hai đang trốn tránh cậu……

Ý nghĩ này chợt lóe trong đầu làm môi Quý Thần Quang run run. Đột nhiên làm sao vậy?…… Thân thể dường như dính chặt tại huyền quan, nhấc chân muốn bước đi như thế nào cũng không được!

“Thần Quang, sao lại không đi vào?” Thanh âm Nam Cung Kỳ mang theo sự ôn nhu rất nhẹ, nghiêng đầu nhìn Quý Thần Quang. Thần Quang giống như thực khổ sở?…… Đứa nhỏ này vẫn là anh hai nhìn nó lớn lên, cho tới bây giờ vẫn luôn vô cùng cao hứng, vui vẻ đơn thuần mà sống. Vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mặt Thần Quang lại tái nhợt như vậy? Anh nhớ rõ là nó với Tiêu Dương ở cùng nhau. Tiêu Dương không có khả năng làm cho Thần Quang khổ sở…… Điều này tất cả mọi người đều biết. Tiêu Dương coi Thần Quang như là bảo bối mà đau sủng, không có khả năng sẽ làm em ấy tổn thương……

“Em……” Môi Quý Thần Quang khẽ nhúc nhích một chút nhưng lại không biết nói cái gì…… Ánh mắt vẫn dừng trên người Quý Tiêu Dương. Anh hai có phải hay không sẽ bỏ lại cậu?……

“Tiêu Dương!” Nam Cung Kỳ gọi Quý Tiêu Dương. Anh cảm thấy việc này có liên quan đến Tiêu Dương. Chuyện của hai anh em họ vẫn là để bọn họ tự mình giải quyết đi!

Nghe được Nam Cung Kỳ gọi to, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi.

Tiêu Dương cũng kỳ lạ, chẳng lẽ hắn không phát hiện ra Thần Quang có gì khác thường sao? “Thần Quang hình như có việc!” Cách vài giây, Nam Cung Kỳ vẫn là nói ra.

“Thần Thần làm sao vậy?” Dường như thực tự nhiên bây giờ mới phát hiện ra sự khác thường của Quý Thần Quang, trên mặt Quý Tiêu Dương vẫn mang nụ cười ôn nhu như trước đi đến bên người Quý Thần Quang, vẫn giống như thường vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang.

Nhưng Quý Thần Quang lại cảm giác được có cái gì đó không giống…… Anh hai không phải là anh hai bình thường…… Ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Quý Tiêu Dương nháy mắt nhiễm một tầng hơi nước, đôi đồng tử đen láy cũng trở nên ướt át.

Trong lòng Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy khổ sở…… Thần Thần của hắn! Chung quy là vẫn không nhìn được vươn tay gắt gao ôm cậu vào lòng, thở dài nói “Ngoan……”

“Anh hai!” Nghe được ngữ khí quyên thuộc, lông mày Quý Thần Quang rung rung, nước mắt trong suốt theo đôi mắt to tròn nhẹ nhàng chả xuống dính vào áo trước ngực Quý Tiêu Dương. Vị trí đó vừa vặn là trái tim……

Khúc An cùng Nam Cung Kỳ liếc nhau, hai anh em nhà này có phải vừa rồi có chuyện gì không?……

Nam Cung Cửu một mình ngồi trên chiếc sô pha đơn trong góc, nhẹ cúi đầu, tóc mái dài che khuất vẻ mắt của hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười nhẹ: Tiêu Dương, hẳn là đã biết đi…… Sự chuyển biến bất ngờ này dù cho có là thiên tài cũng trở tay không kịp đâu……

Ánh mắt nhẹ chuyển rồi dừng lại trên người Nam Cung Kỳ cách đó không xa, nhẹ liếc một cái rồi lập tức dời tầm mắt: Không biết khi Kỳ gặp chuyện này sẽ biểu hiện như thế nào?……

Cảm giác được chỗ trái tim mình truyền đến xúc cảm ướt át trực tiếp làm tâm hắn trở nên nóng rực. Thần Thần của hắn đang khóc……

Ai…… Ánh mắt có chút phiêu đãng nhìn thoáng qua, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Quý Tiêu Dương trực tiếp ôm lấy Quý Thần Quang đi về phía phòng mình. Lúc đi ngang qua Khúc An thì thản nhiên lưu lại một câu “Chúng tôi đi nghỉ trước!”

Ôm Quý Thần Quang vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống giường. Sự im lặng trong phòng có chút áp lực……

“Thần Thần!” Cách nửa phút sau Quý Tiêu Dương mới buông Quý Thần Quang ra, thanh âm ôn nhu mang theo chút đau lòng “Không được suy nghĩ lung tung. Anh hai không nghĩ sẽ bỏ rơi em!” Nhìn Quý Thần Quang đang chôn đầu thật sâu trong ngực mình, Quý Tiêu Dương có điểm bất đắc dĩ, càng nhiều hơn nữa là đau lòng!

“Gạt người!” Hết một phút đồng hồ Quý Thần Quang mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ, lông mì thật dài còn dính nước, môi mím chặt.

Thần Thần, sao anh hai lại muốn rời khỏi em chứ? Như thế nào có khả năng rời khỏi em? Anh hai chỉ muốn gắt gao nhốt em ở bên người mình. Chỗ nào cũng không cho em đi…… Như thế nào có khả ngăng buông tay được……

Lúc còn nhỏ luôn bám theo, ngọng nghịu gọi hắn là anh hai. Trong nháy mắt đã trở thành một mỹ thiếu niên, vẻ đẹp làm cho người ta kinh hãi, làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay……

Vào lúc hắn chưa kịp phản ứng, em trai bảo bối ở trong lòng hắn chậm rãi biến đổi…… Bắt đầu từ khi nào em trai biến thành Thần Thần? Tình cảm anh em biến thành tình yêu nam nữ?……

Thần Thần, nếu em biết anh hai đối với em là tình cảm nam nữ, liệu em có còn dùng loại ánh mắt ỷ lại gắt gao đi theo anh không?……

“Thần Thần, anh hai chưa bao giờ lừa em!” Một lần nữa đem Quý Thần Quang ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mặt Quý Thần Quang, trước tiên dừng trên cái trán trơn bóng, rồi xuống cặp mày như vẽ, lông mi đọng nước, cái mũi khéo léo, cuối cùng là đôi môi đỏ tươi…… Gắt gao ôm lấy nhau. Nếu có thể cứ như vậy đem em nhập vào trong lòng……

Thần Thần, cho dù có một ngày em hiểu được tình cảm anh hai đối với em, anh hai cũng sẽ không buông ra!

Thần Thần, anh hai vẫn đều nhớ rõ, em đã từng nói: Thần Thần là anh hai, anh hai là Thần Thần!

Thần Thần, đây là một câu chú ngữ, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau dây dưa cả đời. Cho du em chán ghét, anh hai cũng sẽ không buông tay! Là chính em nói dù cho có chuyện gì vẫn sẽ đi theo anh hai!

Thần Thần, Thần Thần, từ khi em sinh ra em đã là của anh hai!

Thần Thần, Thần Thần, từ lần đầu tiên em gọi anh hai, em chính là của anh hai!

Thần Thần, anh hai đã từng nói sẽ bảo vệ em cả đời. Vậy em liền ngoan ngoãn ở trong lòng anh hai đi! Ngoan ngoãn đừng rời đi! Anh hai giúp em chống đỡ cả bầu trời xanh này! Để em có thể cả đời tinh thuần cùng đơn giản trải qua một cuộc sống vui vẻ!

Thần Thần là duy nhất của anh hai. Anh hai sẽ cho em sự sủng ái độc nhất vô nhị!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.