Nhất Thực Thiên hạ

Chương 52: Ai mới là biến thái?




- Sau đó không biết sao Lạc gia bị người ám hại, hôn mê đi, nghe nói là Đường Bỉnh Nhiêm một trong Ngũ y thiên hạ âm thầm động thủ, về phần tại sao à, khà khà! Nói nhỏ cho ngươi biết, nghe nói là hận tình gì đó, cái này thì không nói rõ được.

- Chuyện này ngươi cũng biết?

Trần Lạc buồn bực rồi, lúc đó hắn xác thực là bị Đường Bỉnh Nhiêm ám toán, hơn nữa đúng là vì ái hận tình cừu từ kiếp trước, nhưng chuyện này sao có thể truyền ra ngoài chứ.

- Ta đương nhiên là biết.

Niên đại thiếu rất tự hào, nói:

- Lúc đó ta đang ở hiện trường, bất quá chúng ta chỉ là đi hỏi thăm đầu mối về núi Táng Cổ, không hề động thủ.

- Ngươi cũng ở trong trang viên Mạn Đà La?

Trần Lạc cẩn thận nhớ lại cảnh tượng khi đó tại trang viên Mạn Đà La, tựa hồ cũng không có ấn tượng gì với Niên đại thiếu.

- Đương nhiên, ta và tiểu muội đều ở ngay hiện trường, nhìn thấy tận mắt, ta nói tiểu tử ngươi đừng có hỏi thừa được không? Lại nói, sau khi Lạc gia hôn mê, đám đại lão và thiên kiêu trong trang viên Mạn Đà La đều rục rà rục rịch, cuối cùng ngay cả người Quang Minh điện cũng tới, nhìn thấy Lạc gia đã hôn mê, người của Quang Minh điện không nói hai lời liền trực tiếp động thủ, phải biết là lúc đó hôn mê chỉ có Lạc gia, ba vị huynh đệ sinh tử của hắn cũng không có hôn mê.

- Lạc gia rất mạnh, ba vị huynh đệ sinh tử của hắn há lại bình thường? Tiểu Tần vương tử là kim than Đại khổng tước Minh Vương, lại có linh tượng Kế Đô đến từ địa ngục, Ngạo Phong là Đại dạ xoa Minh Vương, tượng tự cũng có linh tượng La Hầu đến từ địa ngục, lúc đó Lãnh Cốc vẫn chưa vấn đỉnh tự nhiên chi tử, tu vi hơi kém một chút, ba người thủ hộ bên cạnh Lạc gia, lấy chết liều mình, ra sức chống đối, giết cho người ngã ngựa đổ, thành một hồi kịch chiến.

- Nhưng có câu song quyền khó địch bốn tay, hai đại Minh Vương tuy mạnh, nhưng dù sao cũng bị trăm vị thiên kiêu và nghìn vị đại lão đoàn trưởng vây công, cuối cùng vẫn bị đánh cho nửa chết nửa sống. Vừa lúc đó, nghe cho kỹ đây, Lạc gia tỉnh lại, ghê chưa! Lạc gia thấy ba vị huynh đệ sinh tử của mình bị đám người kia đánh cho nửa chết nửa sống, hai mắt lập tức đỏ lên, bất quá Lạc gia cũng không trực tiếp động thủ, trước tiên lấy ra trái cây sinh mệnh trị liệu cho ba vị huynh đệ sinh tử của mình.

- Đây chính là trái cây sinh mệnh đó, ngay cả trên Cửu Thiên cũng đã tuyệt diệt. Đáng tiếc chỉ có hai viên, bất quá cuối cùng Lạc gia trực tiếp nhổ cả cây sinh mệnh trị liệu cho Lãnh Cốc, lúc đó mọi người nhìn vào đều trợn tròn mắt, hành động đó nghĩa cử cỡ nào, hào hùng cỡ nào. Cuối cùng khi thu xếp cho ba vị huynh đệ sinh tử của mình xong, Lạc gia chẳng hề nói một chữ, trực tiếp đại khai sát giới.

- Từ trang viên Mạn Đà La, một đường giết tới vùng biên hoang, giết cho thiên hôn địa ám, nào là linh tượng khủng bố che kín bầu trời, nào là biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, nào là long linh thủ hộ hung thần ác sát, nào là tinh thần chi hồn múa loạn bầu trời, còn có bá thế tĩnh lặng hoàn toàn trong truyền u, Lạc gia một thân một mình, lực chiến quần hùng. Trong lúc nhất thời, vùng biên hoang máu chảy thành sông, trăm vạn vinh quang giả người chết, kẻ thương, kẻ tàn, người tật, khung canh đó quả thưc… Không thể hình dung nổi, quá điên cuồng, quá máu tanh, quá thảm liệt…

- Cuối cùng các đại lão chân chính của học phủ Trung Ương, Lang gia cảnh địa, ba đại tập quyền trung tâm đều tới, bọn họ đều là những Vu sư đại thần thông, ngay cả sứ giả Vân Đoan cũng tự mình hạ phàm, nhưng thế thì đã sao, Lạc gia chính là đang chờ bọn họ, ở ngay trước mặt bọn họ, chém giết toàn bộ hơn ngàn vị đoàn trưởng của mười đại đoàn vinh quang, từng người trong trăm vị thiên kiêu đều bị Lạc gia lần lượt bẻ gãy cái cổ.

- Lúc đó phủ chủ học phủ Trung Ương tự mình khuyên bảo Lạc gia hạ thủ lưu tình, theo lý thuyết Lạc gia hẳn là có cảm tình với học phủ Trung Ương, hắn cũng khá kính trọng Hách Thiên Nhai và Đồ lão tà, nhưng vẫn vô dụng, những người kia đánh cho ba vị huynh đệ sinh tử của Lạc gia tới nửa sống nửa chết, Lạc gia há có thể tha cho bọn họ, dù ai tới biện hộ cũng không được, Lạc gia còn ngay tại chỗ chỉ vào mũi Đồ lão tà, bảo đám người học phủ Trung Ương nhanh cút đi, bằng không ngay cả bọn họ cũng sẽ thu thập từng người, đây chính là Lạc gia, trọng tình trọng nghĩa, vì ba vị huynh đệ của mình, không tiếc là địch cả thiên hạ.

- Nói đến, ông trời kia đúng là có mắt không tròng, đám thiên kiêu kia bị Lạc gia chém giết, không biết tại sao đi tới núi Táng Cổ một chuyến, mẹ nó, dĩ nhiên mỗi người đều cải tử hoàn sinh, bất quá những thiên kiêu này cũng đều không phải phàm nhân, hoặc là Thiên Vương và Địa Vương thượng cổ, hoặc là thiên tứ chi tử, hoặc là thế giới chi tử, nói tóm lại một câu, ngươi ta mệnh tốt, ông trời thương yêu người ta, những thiên kiêu này đi ra từ núi Táng Cổ, mỗi một người đêu uy phong tám phương, thệ ngôn muốn tìm được Lạc gia tính sổ.

- Cuối cùng, khi Lạc gia đi ra từ núi Táng Cổ, bọn hắn dám đi tìm Lạc gia tính sổ sao? Phải biết là trên đầu Lạc gia đầy đủ bốn mươi chín đạo thẩm phán câu diệt, đây chính là thẩm phán có thể tru diệt cả thần ma, mẹ nó, ai dám qua chứ? Cũng không ai dám, ai cũng sợ, chỉ có riêng Lạc gia là không sợ, hắn cứ bình thản đứng lặng trên hư không, ngay cả ông trời cũng không thèm nhìn nửa mắt.

- Có thể Lạc gia cũng biết hôm nay không sống được, không muốn liên lụy những người khác, bèn ở trước mặt toàn thế giới, lấy trái tim huyết sắc trảm thiên duyên, lấy trái tim linh hồn đoạn nhân quả, lấy trái tim sinh mệnh kết thúc vận mệnh, ngươi không biết thôi, lúc đó mười hai vị nữ thần khóc ào ào như mưa, muốn bao nhiêu bi thống có bấy nhiêu bi thống, cũng vào lúc đó ta mới biết được bản lĩnh Lạc gia lớn cỡ nào, không chỉ dám nghịch thiên, cũng có một đoạn ái hận tình cừu không tả rõ được với hết thẩy nữ thần trong thiên hạ, như nữ thần Phượng Hoàng Lạc Anh, nữ thần Thiên Sứ Tiết Thường Uyển, nữ thần Tu La Hoàng Tuyền, nữ thần Tinh Linh Mạc Khinh Sầu, công chúa đại tự nhiên Hiên Viên Đồng, nữ thần tự nhiên Tri Thu, trưởng công chúa Hoàng thành Tuyết Thiên Tầm, thánh nữ Nhan Vô Lệ, nữ thần Quang Minh Cổ Du Nhiên, ngay cả Ngũ y thiên hạ cũng có một đoạn ái hận tình cừu không ai rõ với Lạc gia.

Nói đến chỗ động tình, Niên đại thiếu liên tục thở dài, nói:

- Trời xanh giận giáng thẩm phán câu diệt, Lạc gia nghịch thiên tuyệt thiên địa, đoạn thiên duyên, Ngũ y tán, mười hai nữ thần qua thời… Lạc gia vừa chết như thế, nhân gian sẽ không còn được thấy Ngũ y thiên hạ, mười hai vị nữ thần cũng ít đi lại ben ngoài, từng người từng người đều buồn bã tan nát cõi lòng, cũng không buồn đặt chân thế gian nữa.

- Lạc gia chính là truyền kỳ chói mắt nhất thời đại kim cổ, cũng là truyền thuyết huy hoàng nhất thời đại kim cổ, nhưng đáng tiếc! Đáng tiếc, trời xanh không có mắt, cuối cùng thẩm phán Lạc gia chết rồi… Nếu không, đâu đến lượt đám mèo con kia xưng hùng xưng bá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.